TDD nhìn BTN và BTL, cuối cùng nhìn về phía BTH, bắt gặp phải sự phẫn nộ trong mắt hắn.
BTH nhìn thấy TDD đảo mắt về phía mình, liền cố ép tâm tình phẫn nộ trong lòng xuống, sau đó đổi sang một bộ dáng thờ ơ, ko quan tâm gì, dương như là muốn nói với nàng, nàng thích gả cho ai thì gả, không quan hệ gì đến hắn, hắn không quan tâm.
Khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của BTH, tim của nàng lại đau dữ dội, BTH hoàn toàn không để ý đến nàng, cũng đã hơn nửa năm, nàng thật sự chịu đựng đủ rồi.
“Duyệt” BTN thâm tình nhìn nàng.
“DD” BTK cũng không cam lòng khi bị phớt lờ, vội vàng đi đến trước mặt nàng, chờ đợi sự lựa chọn của nàng.
TDD nhìn hai người bọn họ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế.
“hoàng thượng, ai ta cũng không gả” lời của TDD ngay lập tức khiến BTN cùng BTL kinh ngạc.
Mà BTH lúc này cũng có chút ngạc nhiên, hắn cho rằng TDD sẽ nhân cơ hội này chọn BTN, nàng không phải yê BTN, muốn đi cùng BTN sao? Hiện tại có cơ hội rồi, lại không lựa chọn.
Nhưng sau kinh ngạc, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi đắc ý cùng vui sướng, lẽ nào nàng muốn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, tiếp tục làm thái tử phi của BTH hắn.
Vừa nghĩ thế, BTH đang muốn tiến lên phía trước, kéo TDD từ trong lòng BTN ra, đột nhiên giọng nói của nàng lại vang lên.
“ta đã bị thái tử bỏ rồi, ta cũng không muốn tiếp tục gả cho ai nữa, từ nay về sau, TDD ta là của chính mình, không thuộc về bất kỳ một ai hết, hoàng thượng, ta muốn rời thái tử phủ, con về…..việc mà trước đây người nói với ta, e rằng ta không cách nào giúp được.” TDD bình tĩnh nói.
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, nàng muốn rời đi, không cho phép, nếu nàng rời đi, vậy Hàn nhi phải làm sao?
BTH vì lời nói của nàng mà sắc mặt ngay lập tức đen lại.
Nàng không thuộc về bất kỳ ai, bao hàm cả hắn sao? Nàng đã không chờ được mà vội vàng muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ rồi.
Trong đôi mắt của BTN có một tia thất vọng, nàng không muốn gả cho hắn, xem ra trong lòng nàng vẫn rất để ý đến cảm nhận của BTH.
“DD, lẽ nào ngươi đã quên Thương hải minh nguyệt?” hoàng đế trong lời nói mang theo sự lo lắng nói.
Thương hải minh nguyệt, khi 4 từ này vừa truyền đến tai nàng, hoàng đế có thể nhìn thấy nàng toàn thân run lên, xem ra, nàng ko phải hoàn toàn không từ bỏ thương hải minh nguyệt, hắn cũng không muốn dùng đến thương hải minh nguyệt để ép buộc nàng, nhưng vì giang sơn của Bắc Thần, hắn bắt buộc phải làm như vậy.
Chỉ là….
“hoàng thượng, Thương hải minh nguyệt ta đã không muốn nữa, đợi khi đứa trẻ được sinh ra, nói không chừng, ta liền có thể trở về quê hương của mình.” TDD lạnh lùng nói, nói xong lại nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của BTH, sau đó trực tiếp rời khỏi thư phòng.
Nàng nói muốn về quê hương của mình, là ý gì? Lẽ nào là tương lai? Trong lòng BTH đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Lẽ nào TDD định mãi mãi biến mất ở cổ đại, trở về tương lai.
Không cho phép, hắn không cho phép….nhưng, hắn có cách nào để ngăn cản, trong lòng TDD căn bản không có hắn.
Ánh mắt của BTN không ngừng hấp háy, cho đến thi thân ảnh của TDD biến mất sau cánh của, hắn vẫn không thu hồi lại ánh mắt của mình, cả người giống như rơi vào trầm tư, khiến mọi người không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
Sau khi TDD rời khỏi thư phòng, đột nhiên bị hai lão Mama kéo lại, sau đó bị đưa đến Từ Ninh cung.
Khi nàng đi vào Từ Ninh cung, liền nhìn thấy một lão bà bà khoảng 60-70 tuổi, tuổi tuy đã cao, nhưng sát khí mà bà phát ra lại khiến cho người đối diện cảm thấy lạnh cả sống lưng.
__Hồng Trần__