Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 82: Tình cảm. Một




Tử Thanh dựa vào vách khoang bên cạnh, vết thương đầy người sớm đã làm cô đau điếng đến chết lặng, nhưng không hề hỏi Oman thương thế mình thế nào.

“Ta xem chân anh trai ta rồi, sợ là không gánh nổi.” Cô nói thật nhỏ.

Giúp cô choàng y phục lại, Oman cố hết sức êm ái dìu cô ngả người nghiêng xuống, không chạm vào tổn thương trên vai trái. Nói thật, hắn chẳng thèm để ý việc Dịch Diệp sống hay chết; quân Hán thắng hay thua, hắn cũng mặc kệ; thứ duy nhất quan tâm chỉ có người trước mắt này. Chỉ cần nàng còn sống, có thể coi sóc nàng, tất thảy đã đủ.

“Thế cô xem vết thương trên vai chính mình chưa?” Oman thở dài, “Còn nặng hơn cả chân anh ta đấy, là ai chém thế?”

“Chiết Lan Vương,” Tử Thanh cười khổ, “Đao này đổi một mạng gã, xem như vẫn là ta thiếu nợ gã hơn chút.”

“Lão Hình nói, sâu thêm một tấc nữa thì tay trái cô không thể cử động, nửa đời sau cô phải thành người tàn phế đấy.”

Tử Thanh vẫn cười cười, nói: “Lúc gánh đoạn đao kia ta cứ nghĩ sẽ mất cả cánh tay rồi, không ngờ là còn có thể giữ lại.”

“Liều mạng như vậy làm cái gì, đáng giá à?” Oman dịu dàng đưa tay, vén mấy sợi tóc mai bị mồ hôi thấm ướt trên hai gò má Tử Thanh ra sau tai cô.

“Khi đó là thực sự không có cách nào khác, ta đâu thể nghĩ nhiều như vậy.” Tử Thanh vẫn luôn nhớ đến Dịch Diệp, gượng người dậy, “Chân của anh trai ta đã bị thương gân mạch, ta phải đi xem anh ấy một chút.”

“Bây giờ cô tuyệt đối không được động đậy, nếu không vết thương lại vỡ ra, ta thà đánh cô bất tỉnh đấy, không nói đùa đâu.” Oman mạnh mẽ đè cô lại, an ủi, “Không phải y thuật Hình Y Trưởng rất giỏi ư, có ông ấy chẩn trị cho anh cô, cô đừng lo lắng.”

Trong lòng Tử Thanh lại rất rõ, cười khổ: “Lần này người bị thương rất đông, anh trai ta chẳng qua là tiểu tốt phổ thông, bên trên còn có Giáo Úy, Khúc trưởng, các chức quan… nào đến phiên Hình Y Trưởng đến chẩn trị cho anh ấy chứ.”

“Ta sẽ tìm cách, chắc chắn sẽ khiến lão già kia chẩn trị cho anh cô trước.” Oman nhẹ nhõm cười nói.

“Có cách thật đó chứ?”

Oman cười gật đầu: “Tất nhiên là thật, nhưng trước tiên cô phải nhận lời ta một chuyện.”

“Được, cậu nói đi.” Tử Thanh vội hỏi.

“Đợi cô khỏi bệnh, hãy theo ta cùng rời đi,” Dưới ánh nến mờ tối, Oman nghiêm túc nhìn mặt Tử Thanh, “… Được chứ?”

Tiếng mưa rơi rã rời, từng giọt từng giọt, thê lương lạnh lẽo, Tử Thanh im lặng không nói.

“Vốn dĩ cô cũng không nên ở trong quân, huống hồ, lần này xuất chinh quân Hán hao tổn hơn bảy phần, bản thân cô thì lại bị thương nặng,” Oman khuyên nhủ, “Lần tiếp theo, ai có thể nghĩ được lần tiếp theo tình cảnh sẽ thế nào?”

Trong tiếng mưa rơi xen vài tiếng ho thấp giọng kìm nén, là Hoắc Khứ Bệnh đi tới đuôi khoang thuyền định hít thở mấy hơi đang dựa lưng vào vách khoang, cách tấm ván gỗ rất mỏng, im lặng nghe đoạn đối thoại trong phòng.

(đoạn chỉ có riêng TT-Oman hay TT- Đế Tố đối thoại mình dùng cô thay vì cậu trước mặt đám đông, nhưng thật ra cũng chỉ là ngôi thứ 2 thôi ai có nghe được cũng ko biết giới tính TT nha)

“Lão Đại chết rồi.” Tử Thanh không đầu không đuôi nói.

“Không riêng gì anh ta, hơn bảy ngàn lính Hán chôn ngoài đấy, song người về nhận công phong thưởng lại là ai cơ chứ?” Oman cười lạnh, “Hoắc Tướng quân đó sẽ nhớ đến tên tuổi hơn bảy ngàn lính Hán đó sao? Hắn ta sẽ nhớ dáng vẻ bọn họ cao thấp thế nào sao? Hắn ta sẽ nhớ bọn họ chịu đựng những vết thương như thế nào, đổ bao nhiêu máu sao?”

Thật lâu sau, Tử Thanh mới nói: “Ta, không thể đi.”

Oman nhíu mày, kiềm chế nỗi khó thở quấn ở đầu quả tim, hỏi: “Là vì anh trai cô sao? Vết thương chân anh ta ta cũng xem qua, dù có thể giữ được cái chân, nhưng sau này đi lại cũng nhiều chỗ không tiện. Há quân đội sẽ cần đến một tên thọt chăng, anh trai cô không thể ở lại trong quân nữa. Hay là, cô ở lại là vì Đế Tố?”

“Không phải.” Tử Thanh chậm rãi lắc đầu, trận chiến này không những cô không giúp Đế Tố, mà ngược lại là Đế Tố đưa binh khí của chính mình cho cô, “Cậu cho rằng ta không muốn đi sao? Ta muốn chứ, ta chỉ ước gì ngay khoảnh khắc này có thể rời đi thật xa, không cần phải cầm kích đánh nhau, không cần phải nhìn đồng bào mình đang liều mạng sống chết… Nhưng ta không thể đi!”

Hai mắt Oman đau đớn, khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ?”

“Mạng của ta, là hơn bảy ngàn người lót đường, không có họ, ta không thể sống sót. Ta cũng không nhớ được tên của bọn họ, không nhớ được dáng vẻ của bọn họ cao thấp thế nào, càng không biết bọn họ chịu những tổn thương ra sao, chảy bao nhiêu là máu, nhưng chuyện mà chuyến đi này họ chưa làm xong, ít nhất ta phải hoàn thành thay họ.” Tử Thanh chậm rãi nói.

“Lần đầu tiên dẫn binh xuất chinh đã hao tổn hơn bảy phần, cô còn muốn đi theo viên Tướng quân như thế tiếp tục chinh chiến sao?!” Oman chỉ nhìn thấy thương binh tàn tướng trở về, càng thêm nghi hoặc năng lực dẫn binh của Hoắc Khứ Bệnh.

“Chiến dịch này là trận chiến tuyệt địa, đổi lại người khác, chỉ sợ là toàn quân bị diệt. Tướng quân ngài ấy…” Tử Thanh dừng đoạn, lại nói, “Ta tin ngài!”

Đêm tĩnh mịch, nước mưa lạnh lẽo thấu xương, Hoắc Khứ Bệnh dựa lưng vào trên vách khoang, nghe được lời Tử Thanh rõ ràng hơn hết…

Đối mặt với hơn bảy ngàn xác chết binh Hán, chàng còn có thể cố nhịn nước mắt.

Mà, giờ này phút này cuối cùng giọt nước mắt ấy cũng đã im lặng lăn dài.

Trải qua chiến dịch thảm liệt này, vẫn còn đó có người tin tưởng hắn, nguyện phó thác mạng mình.

Oman thật lâu không nói, yên lặng nhìn cô chăm chú.

“Xin lỗi, nhưng anh trai ta…” Tử Thanh sợ vì vậy mà hắn không giúp Dịch Diệp, cầu khẩn nhìn hắn.

Cặp mắt Hoắc Khứ Bệnh âm u, trong lòng thầm nhủ, nếu Oman đem việc này khó xử Tử Thanh, người này sẽ không thể giữ lại. Chỉ cần trục xuất hắn ta, hay là xem như là tù binh Hung Nô trói đưa về Trường An, mai này chàng sẽ xem xét tiếp mà quyết định.

“Yên tâm đi, trời vừa sáng ta sẽ đi tìm lão Hình.” Tay Oman êm ái phớt qua mặt cô, “Việc này ta sẽ làm ổn thỏa, cô không cần quan tâm. Cô muốn ở thì ở, ta luôn cùng cô.”

“Đa tạ cậu.”

Tử Thanh tất nhiên là cảm kích không hết.

“Chờ xong chuyện, cô sẽ đi à?” Oman nhẹ giọng hỏi.

“Đi chứ!” Tử Thanh đáp không chút do dự.

“Đến chừng đó ta dẫn cô đi một nơi cực đẹp, được chứ?”

“Được.”

Hình như việc Tử Thanh nhận lời đã khiến hắn vui vẻ không hết, Oman hít hơi dài, cười rực rỡ, nắm tay cô thật chặt.

Ở ngoài kia, mặc cho áo bào ướt nhẹp nước mưa, Hoắc Khứ Bệnh chỉ khẽ nhíu mày, bất động.

Đợi thuyền cập bờ, những binh lính Hán bị thương nghiêm trọng được sắp gần y trướng, người bị thương nhẹ xử lý đơn giản xong mang đi nơi khác.

Oman chẳng màng chuyện gì khác, ôm thẳng Tử Thanh vào chỗ ở trong y trướng của mình.

Hình Y Trưởng lại giúp Hoắc Khứ Bệnh đổi thuốc lần nữa, nghiêm khắc quát chàng hãy thôi ý nghĩ tự cưỡi ngựa lại, rồi thật sự nhét Tướng quân vào trong xe ngựa, dõi theo xe ngựa phóng đi về hướng Trường An.

Mưa xuân liên miên rả rích phất phất phơ phơ.

Trong doanh y, mỗi ngày đều có người bị thương nặng không trị nổi được đưa đi chôn, cũng có người từ từ chuyển biến tốt lên. Thời gian tính từ lúc Hoắc Khứ Bệnh hồi triều càng dài hơn, đồn đoán của đám người càng nhiều…

Bọn hắn đồn đoán về dáng vẻ Trường An; về tòa cung điện khổng lồ hùng vĩ huy hoàng xa hoa mỹ lệ kia; đồn đoán người quân chủ trên cả thiên hạ sẽ có dáng vẻ thế nào.

Nghĩ đến nhiều nhất là, đến cùng vị Quân vương ấy sẽ ban thưởng bao nhiêu cho đám què chân cụt tay bọn hắn!

Cơ thể bị sứt mẻ, chỉ có tiền thưởng phong phú khả quan mới đảm bảo cuộc sống mai này của bọn hắn.

Mưa xuân Trường An, tinh mịn rả rích, cùng cành liễu mềm phớt qua mặt người, từng sợi từng sợi ngứa ngáy, không lạnh lẽo như Lũng Tây.

Trong cung Vị Ương, hoàng hậu Vệ Tử Phu, còn là dì ruột của Hoắc Khứ Bệnh, đang chuyên chú thu xếp một bữa gia yến, mời cả Vệ Thanh, Vệ Thiếu Nhi, ăn mừng vì Hoắc Khứ Bệnh.

“Vết thương biểu huynh đã khá hơn chút nào chưa?”

Vệ Trưởng công chúa, trưởng nữ của Vệ Tử Phu lo lắng hỏi Vệ Thiếu Nhi, thi thoảng còn đảo mắt nhìn quanh ở chỗ cuối hành lang đợi thấy bóng dáng Hoắc Khứ Bệnh.

“Đa tạ nương nương và công chúa nhớ đến, đã tốt hơn nhiều.” Vệ Thiếu Nhi trả lời.

Vệ Tử Phu im lặng giật tay áo Vệ Trưởng, tỏ ý cô nàng không thể có cử chỉ kém thận trọng của nữ nhi gia rồi mới cười nói cùng Vệ Thiếu Nhi: “Ở đây cũng không có người ngoài, em chớ cần câu nệ, đã là gia yến thì cũng phải giống như dân gian nhà người ta không cần giữ lễ tiết, thế mới náo nhiệt thân thiết.”

Vệ Thiếu Nhi mỉm cười, gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Vệ Tử Phu cười đáp lại.

“Sao biểu huynh đã đến mà không qua đây?” Vệ Trưởng vội la lên, ngoảnh lại nhìn thấy ánh mắt nhẹ trách móc của mẫu thân, bĩu môi nói, “Là người bảo không cần giữ lễ tiết đó ạ.”

Vệ Tử Phu hết cách đành cười trừ, kéo tay cô nàng lại, nói: “Gấp gì chứ, Khứ Bệnh đang hầu chuyện phụ vương con, chúng ta đợi một lát thì có làm sao.” Rồi bà xoay sang Vệ Thiếu Nhi, “Muội muội, lần này Khứ Bệnh lập công to, Thánh thượng có bảo muốn chọn một chỗ gần Ly cung trong thành Trường An xây phủ đệ cho cậu ấy, ít nhất cũng phải lớn hơn chỗ ngài ở hiện nay gấp bốn năm lần, ắt là đang nói đến việc này rồi.”

“Thế chẳng phải là lớn bằng nhà của cữu phụ hay sao!” Vệ Trưởng ngắt lời ngạc nhiên vui vẻ nói.

Mặt Vệ Thiếu Nhi nửa vui nửa buồn, nói: “Chút công lao của Khứ Bệnh đó sao có thể sánh ngang Vệ Thanh cho được, thưởng phủ đệ lớn vậy cho nó chỉ e sẽ chọc người đàm tiếu.”

“Đừng sợ!” Vệ Tử Phu không thích dáng vẻ sợ hãi e dè như thế của bà, “Khứ Bệnh là có bản lĩnh thật sự, trước khi cậu ấy xuất chinh không phải trên triều đình đã bàn tán ầm ĩ, bảo cậu ấy là vì người dì ở ngôi vị hoàng hậu là ta mới có thể lãnh binh sao. Nhưng em nhìn đi, cậu ấy liên tiếp phá tan năm bộ lạc lớn của Hung Nô, chém hai Vương Chiết Lan, Lư Hầu, còn thu được tượng vàng tế thiên của Hưu Đồ, người cả triều đường này có ai còn dám nói thêm một chữ nữa.”

“Tỷ tỷ nói đúng lắm.” Vệ Thiếu Nhi vội đáp, giấu vẻ lo lắng trên mặt xuống đáy lòng.

Cuối hành lang, có cung nữ vội chạy với bước nhỏ lộn xộn tới, đứng dưới bậc cấp bẩm: “Đại Tướng quân, Phiêu Kỵ Tướng quân ở ngoài cửa Đông Tước cầu kiến.”

“Để bọn họ vào đi.” Vệ Tử Phu nói.

“Dạ.”

Cung nữ rời đi không bao lâu, bóng dáng hai người Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đã xuất hiện chốn hành lang, chậm rãi đi tới. Từ xa nhìn lại, tầm vóc hai người không hơn kém là bao.

Đợi đến gần, Vệ Trưởng vội đứng dậy chào cậu và anh họ, Hoắc Khứ Bệnh đã đứng dưới thềm hành lễ với Vệ Tử Phu.

Vệ Tử Phu cười nói: “Miễn lễ miễn lễ, mau đến đây để dì ngắm cháu xem nào, nghe nói là bị thương ở cánh tay trái đúng không? Còn đau không?”

Hoắc Khứ Bệnh tiến tới, đợi Vệ Thanh vào vị trí, tự mình ngồi vào bàn, mỉm cười đáp: “Vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại ạ.”

“Không sao thì tốt rồi, cháu ở bên ngoài đánh trận, đừng nói là mẹ cháu, tim ta cũng muốn treo cả ngày,” Vệ Tử Phu cười ngó qua Vệ Trưởng, “Đến cả con bé này cũng ngày ngày chạy đến chỗ phụ vương nó, nghe ngóng chiến báo ngoài trận.”

Vệ Trưởng xấu hổ cúi đầu, không kìm được liếc trộm Hoắc Khứ Bệnh.

“Khiến dì bận tâm rồi, là Khứ Bệnh không phải, Khứ Bệnh xin nhận lỗi trước dì.”

Hoắc Khứ Bệnh tự rót chén rượu, kính Vệ Tử Phu xong, uống cạn.

“Thằng bé này cũng thật là thật thà…” Vệ Tử Phu cười bảo Vệ Thiếu Nhi, “Cái gì mà nhận lỗi với không nhận lỗi, ta thật sự là nghe nó nói chuyện như vậy lần đầu đấy.”

Vệ Thiếu Nhi nhìn con trai, lần này trở về, chàng biến hoá rất rõ, nói càng thêm ít, đổi lại thần thái cử chỉ thấp thoáng hao hao nhìn ra mấy phần bóng dáng của Vệ Thanh. Lần này chàng lập kỳ công, Thánh thượng ban thưởng lẻ tẻ vụn vặt hết tốp này đến tốp kế tiếp, nhưng từ đầu đến cuối chàng vẫn chẳng vui lấy nửa phần. Thoạt đầu bà cứ nghĩ là do thương thế chưa lành cho nên tâm tình không tốt, nhưng cho đến sau khi vết thương khỏi hẳn, chàng vẫn cái kiểu ấy. Hễ có người tới cửa chúc mừng là chàng lại nói thác còn đang dưỡng thương, chẳng chịu gặp một ai.

Hiện thấy chàng uống rượu, bà không nhịn được dịu dàng khuyên nhủ: “Thương thế của con mới đỡ, vẫn nên uống ít rượu chút.”

“Chị đừng quản thúc nó quá,” Vệ Thanh tự rót rượu, ở bên cạnh lên tiếng cho Hoắc Khứ Bệnh, “Để nó uống đi, đàn ông uống rượu có là gì đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh chỉ cười cười, cũng không nói.

“Khứ Bệnh biểu huynh, ta mời huynh một chén, chúc mừng huynh lần này khải hoàn quay về, lập công lớn cho triều đình nhà Hán!” Vệ Trưởng bưng chén rượu, duyên dáng đứng dậy, nụ cười xấu hổ vương đuôi mày, nói với Hoắc Khứ Bệnh.

“Đa tạ.”

Hoắc Khứ Bệnh tuy cười nhưng khuôn mặt không lộ tí ti vui vẻ, uống một hơi cạn sạch rượu.

Vệ Thanh nghiêm túc nhìn chàng thật kỹ, định nói gì đấy nhưng vì đang có người khác, cuối cùng vẫn không nói.

Vệ Trưởng thấy chàng uống cạn rượu vui vẻ trong lòng, lại tò mò hỏi: “Nghe nói phụ vương ta thưởng phủ đệ cho huynh, là ở đâu thế?”

Hoắc Khứ Bệnh ngớ ra, dường như không ngờ cô nàng sẽ hỏi chuyện này…

Vệ Thanh đáp thay: “Chuyện phủ đệ, Khứ Bệnh đã từ chối.”

Nghe vậy, Vệ Tử Phu và Vệ Trưởng đều lấy làm lạ, chỉ mỗi Vệ Thiếu Nhi thầm thở phào, cảm thấy con trai đã làm rất đúng.

“Sao lại không muốn?” Vệ Trưởng không hiểu.

Cùng lúc đó, Vệ Tử Phu hỏi: “Thánh thượng có chỗ không vui ư?”

Vệ Thanh cười nói: “Khứ Bệnh nói, Hung Nô chưa diệt, thì nhà để làm gì*! Thánh thượng nghe xong, sao lại không vui.” Nghe trong ngữ điệu có vẻ cũng rất tán thưởng với hành động của Hoắc Khứ Bệnh.

(*) 匈奴未灭, 何以家为 (Hung Nô chưa diệt thì nhà để làm gì?) là câu nói nổi tiếng của HKB, tham khảo bài dịch của Chương Hưng.

“Hung Nô chưa diệt, thì nhà để làm gì.”

Vệ Trưởng thầm lặp lại câu ấy nhấm nháp đôi lần trong lòng, lại nhìn người anh họ đang dửng dưng uống rượu, trong đầu hơi mù mờ, trong thảng thốt cảm thấy con người mình quen biết từ nhỏ này như đã cách một lớp sương mù xa xôi.

Vệ Tử Phu nghe thấy mới yên lòng, cười nói: “Khứ Bệnh có chí hướng lớn thế, tất nhiên Thánh thượng sẽ vui vẻ.”

Nghe dì nhắc tới hai chữ “chí hướng”, Hoắc Khứ Bệnh thầm ảm đạm tự giễu, lại châm chén rượu uống vào, cảm thấy lòng đầy tổn thương buồn bực không thể giải quyết.

Tự dưng càng thêm hiếu kỳ về Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Trưởng hỏi: “Ta nghe phụ vương nói, ở dưới núi Cao Lan biểu huynh đã đánh một trận chiến cực kỳ đẹp với bọn Hung Nô, không chỉ dùng ít thắng nhiều mà còn chém được song Vương của Hung Nô. Biểu huynh, huynh kể cho ta đi, quân Hung Nô nhiều hơn quân Hán bao lần, huynh làm thế nào đã đánh thắng thế?”

Ngay đúng chỗ đau nhất trong lòng, Hoắc Khứ Bệnh vốn chỉ định nói hai chữ “May phước”, ngay khi lời đến khóe miệng, trước mắt chàng như đang tái hiện hình ảnh áo bào đỏ thẫm phơi đầy đất dưới nắng sớm mờ ảo, chàng ngập ngừng giây lát, nói rất nhỏ: “Là hơn bảy ngàn tướng sĩ dùng mạng mình đổi lấy.”

“… Hả?”

Vệ Trưởng trong thoáng chốc không nghe rõ định hỏi lại, thì bị Vệ Thanh dùng ánh mắt ngăn lại, đành im lặng, nhưng trong lòng rất không hiểu. Bình thường những người cô nàng gặp được, phàm có tí chuyện tốt đều muốn khoe khoang không dấu vết, nhưng sao hình như người anh họ đã lập công to cho Hán đình này không hề vui chút nào.