Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 70: Lo lắng. Hai




Như Tử Thanh nói, hai ngày sau, quả nhiên Mông Đường tuyên bố tin sắp xuất chinh, bọn họ chỉ có một ngày mài luyện lưỡi kích, tu sửa cung tên, gồm cả việc viết thẻ thư để lại.

Ngoài phòng, Tử Thanh nửa ngồi bên đá mài, mài lưỡi sát lưỡi đao từng chút một.

Trong phòng, Dịch Diệp ngồi ngay ngắn bên bàn viết thẻ thư giúp Triệu Chung Vấn, Từ Đại Thiết.

Công Tôn Dực rỗi rãi đảo qua đảo về, ngồi xổm xuống bên cạnh Tử Thanh xem cô mài lưỡi sát lưỡi đao, mãi chẳng nói câu nào. Tử Thanh tất nhiên không để ý tới, vùi đầu chuyên tâm mài.

“Cậu thế này không ổn!”

Nhìn một hồi, hắn đưa tay đoạt lưỡi sát trong tay cô, đẩy cô sang một bên, bắt chước theo dáng điệu mà mài, miệng nói: “Giống ta này, đè cổ tay xuống, mới mài lưỡi được nhanh!”

Tử Thanh nhìn hắn, hỏi: “Anh cũng đến nhờ anh tôi viết thẻ thư à.”

Công Tôn Dực rót một bầu nước lên lưỡi sát trên đá, bọt nước văng khắp nơi, ướt một mảnh vạt áo nhỏ, hắn không thèm để ý mài tiếp: “Viết thư gì, trong nhà ông đây chết cả rồi, nào còn có ai. Không ràng buộc cũng tốt lắm, mạnh hơn các người, ha ha ha…” Nghe tiếng cười hắn sao hơi khô khốc.

Tử Thanh cúi đầu, mù mờ trong chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý: “Không ràng buộc cũng rất tốt.”

Nghi ngờ quay lại nhìn cô chằm chằm, xác định cô không có ý mỉa mai, Công Tôn Dực mới mất tự nhiên quay lại, hung tợn mài lưỡi sát mấy lần rồi đưa cô, lớn tiếng dạy nghề: “Đấy, phải như thế chứ, nếu không sao giết người được. Giết người đó, biết chưa? Cậu tưởng giống như thao luyện tỉ thí tí xem như xong à…”

“Từng giết người chưa?” Hắn bỗng sà mặt tới, nhìn cô chòng chọc.

Tử Thanh im lặng, chỉ tĩnh lặng nhìn lại hắn.

Mặc dù biết công phu Tử Thanh không tệ nhưng hiển nhiên Công Tôn Dực không cho là cậu thiếu niên gầy nhỏ trước mắt có dũng khí giết người, mỉa mai nhe răng, hạ giọng hỏi: “Tiếng đao chặt qua xương cốt đó, từng nghe chưa? Máu phọt từ họng ra, từng nghe chưa? Đến nằm mơ cậu cũng không quên nổi âm thanh ấy…”

Nhìn đôi ngươi yên tĩnh sạch sẽ trước mắt, Công Tôn Dực lại không giấu được vẻ sợ hãi nơi đáy mắt mình, không dám nói tiếp, hầu kết nhấp nhô lên xuống, dời sang chỗ khác.

“Chớ suy nghĩ quá nhiều…” Tử Thanh sau lưng hắn, khẽ nói, “Chúng ta có chết, cũng chôn cùng nhau với các huynh đệ, thật tốt.”

Công Tôn Dực ưỡn bóng lưng cao lớn, đáp: “Đúng vậy, thật là tốt.”

Dứt lời, hắn không ngoái đầu, sải bước.

Trong phòng, Dịch Diệp giao thẻ thư đã viết xong cho Triệu Chung Vấn, Từ Đại Thiết.

Triệu Chung Vấn nhận lấy, cầm mãi trên tay, trên mặt bất giác tràn trề nụ cười hiền hòa, chẳng giống những nụ cười xưa nay cho lắm. Từ tháng trước từ sau khi Triệu Chung Vấn về nhà quay lại thường cười như thế, người ngoài tò mò hỏi, anh chỉ cười lắc đầu, hỏi thế nào cũng không chịu nói, đến Dịch Diệp Tử Thanh và người cùng Ngũ cũng không hiểu nửa điểm.

“Tớ muốn về nhà một chuyến.” Từ Đại Thiết cầm thẻ thư, phụng phịu dỗi, “Muội tử không biết chữ, tớ trực tiếp về nói với em ấy không tốt hơn sao, viết thư cái gì.”

Dịch Diệp an ủi cậu ta: “Chờ chúng ta quay về sẽ đi tìm em gái cậu, đến chừng đó, ban thưởng đánh trận cũng nhận tới, không phải em gái cậu muốn một bộ váy sắc Thu Hương* sao? Đến chừng đấy chúng ta đi cắt ba bộ gấm Thu Hương cho em ấy, chắc chắn em ấy sẽ rất vui vẻ.”

(*) 秋香色: màu trám nhạt, trộn giữa màu lục+vàng theo tỉ lệ, màu truyền thống TQ.

“Mua cái đùi dê nữa nhé?” Lần trước ăn món thịt dê nướng Từ Đại Thiết nhớ mãi không quên, nằm mơ còn chảy nước miếng.

Dịch Diệp hào phóng nói: “Mua! Đương nhiên là mua!”

Đợi sau khi Triệu Chung Vấn Từ Đại Thiết đi cả, Tử Thanh mới cầm mũi sát nhọn đưa đầu vào, lấy cán sát tra vào lại, dùng dây da quấn chặt từng vòng, bảo đảm không rơi ra.

Dịch Diệp lấy hai tấm thẻ gỗ buộc dây thừng từ trên giường rơm xuống, chia nhau viết lên hai chữ Dịch Diệp vàTử Thanh, còn có doanh hào của bọn họ. Nếu họ chết trận, tấm thẻ gỗ này sẽ được chiến hữu đem về, làm bằng chứng hy sinh của họ.

“Thanh nhi.” Dịch Diệp gọi cô, quăng tấm thẻ gỗ cho cô.”Đeo lên đi đã, trời chưa sáng phải lên đường rồi, nhỡ đến chừng đó lại quên.”

“Dạ.”

Tử Thanh theo lời đeo lên, nhét vào trong áo bào đỏ thẫm, tấm thẻ gỗ và chiếc huân bằng xương cùng một chỗ bên nhau. Dịch Diệp cũng đã tự đeo xong, hắn không quen trước ngực có vật lạ, mang xong xuôi đứng ngây ra một lúc lâu mới hồi thần lại.

“Thanh nhi.”

“Hửm?”

“Nếu ta chết, em lấy thẻ bài ta xuống, chớ để người ta cầm về, thế thì cha mẹ ta sẽ không biết.” Dịch Diệp lải nhải, như bàn giao chuyện vặt, “Mỗi tháng em thay ta gửi chút tiền lưỡng về, được không”

“Được.” Tử Thanh đáp đầy bình tĩnh.

Dịch Diệp nhìn bức thẻ thư trắng của mình — viết gì thì họ nhìn thấy cũng đau lòng, chẳng bằng không viết, Dịch Diệp nói vậy.

Không ràng buộc, một thân một mình, thẻ thư của Tử Thanh cũng trống rỗng, nàng không cần giao phó hậu sự gì cả.

Phải trả cho Hoắc Khứ Bệnh ba cây tên Điêu Linh cộng thêm cây bút lông thỏ tím đang nằm lặng lẽ trong hộp kia nữa, cô vẫn luôn không có cơ hội gặp Tướng quân, tất nhiên không thể đưa đồ trả cho hắn ta. Suy nghĩ một lát, Tử Thanh chấm mực viết một dòng chữ nhỏ ngoài hộp rằng vật này chuyển đến Hoắc Tướng quân, thổi khô một chút, mới thôi.

Trong một góc Hổ Uy Doanh, Oman dựa trên đá, chậm rãi khắc một khúc gỗ nhỏ trong tay, từng đao từng đao, khắc cực kỳ chăm chú. Trong trướng Hình Y Trưởng gọi hắn mấy lần hắn đều không đáp không màng tới, cả người chỉ chăm chú vào cục gỗ khắc trong tay.

Rốt cuộc chọc giận đến Hình Y Trưởng không ngồi yên nữa, từ trong trướng thong thả bước ra, cũng phải xem xem đến cùng thì hắn đang làm gì.

“Cái gì đấy?” Hình Y Trưởng có thể nhìn ra là hình con chim, đá hắn mấy cú, cau mày nói, “Đến lúc nào rồi, cậu còn có tâm tư vọc cái trò con nít này.”

Mặc cho ông đá, Oman vẫn lù lù bất động, mọi tâm trí đều đặt lên khúc gỗ. Con chim gỗ thật ra đã xong, hắn tỉ mỉ sửa vài góc thừa.

Hình Y Trưởng tức giận, dùng lực mạnh đẩy vai hắn, Oman chệch tay một cái, dao vạch phải ngón tay, máu đỏ phụt mạnh ra thấm vào gỗ khắc.

“…” Hình Y Trưởng sững sờ, gấp gáp mắng: “Cái thằng bé này, sao không biết để ý thế, mau vào đây, ta bôi thuốc băng bó cho.”

Oman cười cười, chùi ngón tay lên cánh chim, nhuộm cánh nó đỏ như máu, ngắm nghía nói: “Không sao, thế này càng đẹp mắt!”

“Ta nói là tay của cậu kìa.”

Hình Y Trưởng giận không biết xả vào đâu, cẩn thận lôi bàn tay bị thương của hắn vào trong trướng. Oman ném đao khắc, lấy con chim gỗ, mặc cho ông lôi mình đi.

Nhanh tay lẹ chân rửa vết thương cho hắn, đương bôi thuốc, thấy cặp mắt hắn chỉ ngó mãi chim gỗ, Hình Y Trưởng hỏi: “Chim gì thế, nom dáng vẻ cổ quái thật.”

“Chim hồng hạc.”

Hiển nhiên Hình Y Trưởng đã từng nghe nhưng chưa từng gặp, quan sát một lát nói: “Thì ra là dáng vẻ nó nom như vậy, cậu khắc nó làm gì?”

Oman giương mắt cười: “Không nói được.” Thấy tay được bôi thuốc xong, hắn nhét chim gỗ vào trong lồng ngực, đứng dậy đi chuyển chậu than.

Đầu xuân đã tới, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, Oman tăng lửa trong phòng, Hình Y Trưởng bên cạnh bị hun đến ngứa cả lưng, gãi không ngừng.

“Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì vậy?!” Hình Y Trưởng thấy hắn ăn mặc còn mỏng manh hơn cả mình, không giống bị lạnh, bất mãn hỏi.

“Suỵt… Không nói được!” Oman ra dấu ông im lặng, không nên nói nữa.

Không làm gì được hắn, Hình Y Trưởng dựng râu, khẽ đảo người xem cái thằng bé Tây Vực này rốt cuộc là muốn chơi trò gì.

Oman thẳng thẳng thớm thớm ngồi quỳ chân trước chậu than, lấy con chim gỗ trong ngực ra đặt vào lòng bàn tay, trong miệng thì thào niệm mấy câu Hình Y Trưởng nghe vốn không hiểu, như ngâm như tụng, như hát như vịnh…

Sau đó hắn chậm rãi thả con chim gỗ vào trong chậu than, ngọn lửa liếm vào ngón tay cũng không tránh.

Con chim hồng hạc đã bén lửa.

Đôi cánh bị máu nhuộm đỏ tỏa ra từng sợi khói trắng, biến thành một màu đỏ khác cực nóng, sáng muốn thiêu người.

Ánh mắt Oman chuyên chú nồng nàn nhìn con Hồng Hạc đang cháy đăm đăm, hai tay chậm rãi từ bên người giang ra, rì rầm gì đó — đột nhiên, trong chậu than phát ra một tiếng nổ lớn, ngọn lửa bỗng phụt lên cao cỡ một người…

Giữa ngọn lửa chói lọi, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng một con chim lớn bay lên không, thoắt cái đã đi!

Hình Y Trưởng mở to hai mắt nhìn, nhìn tất thảy không chớp mắt, ông từng gặp vu thuật, nhưng chưa bao giờ từng gặp vu thuật xinh đẹp như vậy.

Trong chậu than, con chim gỗ khắc nguyên bản kia đã hóa hết thành tro tàn, lửa rực đã yên ổn trở lại, Oman buông thõng hai tay, thỏa mãn mỉm cười.

“Cậu… Không không không, cậu mau nói ta nghe, đây là vu thuật gì đấy?” Hình Y Trưởng lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi, “Của Trung Nguyên ta đều biết, cũng từng gặp vu thuật của người Hung Nô rồi nhưng chưa từng gặp như qua cái này.”

“Đây không phải vu thuật, ” Oman nhẹ lắc đầu.

“Con chim kia, là cái gì?”

Oman có phần kinh ngạc: “Ông nhìn thấy con chim à?”

Hình Y Trưởng khoa tay: “Nó, bay lên?!”

“Phải, ta bảo nó thay ta đi bảo vệ một người khác.”

Oman cúi đầu, bên môi ngậm ý cười — Hỏa Liệt Điểu là thần bảo vệ của Vương tộc Lâu Lan, ta bảo nó đi đến bên cạnh nàng, bảo vệ viên đá quý mà ta trân quý nhất yêu mến nhất.

“Ai?” Hình Y Trưởng tò mò hỏi.

Oman lắc đầu, vẫn câu nói: “Không nói được, không nói được.”

Hình Y Trưởng bắt đầu đoán mò: “Chả lẽ là thằng bé Hoắc?”

Oman lườm ông một cái, tự dọn dẹp chậu than, ra ngoài phòng nhìn trăng non mới lên.