Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 63: Đường về. Mười




Trong lòng rất rõ lời Đế Tố muốn nói, Tử Thanh gần như chấp nhận nhìn cậu ta, trong đầu mông lung nghĩ: Chém mình thì cũng được thôi, hy vọng Tướng quân không muốn giận chó đánh mèo Dịch Diệp…

“Cậu ta thật ra là, thật ra là…” Đế Tố căm tức nhìn Tử Thanh, nghiến răng, họng phát nghẹn, câu nói kia thủy chung không thể thốt ra lời. Nói xong Tử Thanh sẽ rơi vào kết cục thế nào, cậu cũng quá rõ.

Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày, xen lời: “…Thực ra cậu ấy là người Mặc gia à? Ta biết lâu rồi.”

Hậu nhân Mặc gia, thật ra Đế Tố không quá rõ ý tứ bốn chữ này là thế nào. Sau khi Lưu Triệt bãi bỏ Bách gia chỉ để học thuật Nho gia độc tôn, vì phần lớn người Mặc gia có võ công cao cường, cách làm việc lại theo một lối phép tắc khác biệt, không lấy quốc pháp làm đầu, nên đã bị Lưu Triệt hạ lệnh nghiêm diệt. Thân phận này thực sự cũng đã cực kỳ bất lợi cho Tử Thanh.

Tử Thanh vẫn nhìn cậu ta, trong ánh mắt không chút khẩn cầu, toàn bộ đều là không biết phải làm sao hơn.

Vẫn hung dữ nhìn cô, một tiếng “ừm” nhỏ phát từ cổ họng Đế Tố, không nói không rằng, quyết tuyệt quay đi.

“Đế Tố…” Tử Thanh biết hiện giờ hẳn cậu ta khó chịu vô vàn.

“Đừng gọi ta! Ta không quen biết cậu!”

Đế Tố quay lưng, lớn tiếng quát ầm, ngay sau đó không quay lại sải bước chạy khỏi.

Nhìn theo bóng lưng cậu ta biến mất sau khoang thuyền, cảm nhận rất rõ đau khổ Đế Tố chịu lấy, Tử Thanh cảm thấy ngực mình bị một tảng đá lớn đè nén, muộn phiền hết xiết, mới thở gấp đôi hơi, rốt cuộc không kìm được nước mắt, lập tức ào ra khỏi vành mắt… Không quen rơi lệ trước mặt kẻ khác, cô đành đưa tay áo che mặt, mặc cho nước mắt chảy, cắn răng không thổn thức một tiếng.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn cậu thiếu niên quật cường quá mức bình thường, nhớ lại bóng dáng cậu ta chạy như bay trong cơn mưa tên ở đại mạc, cộng thêm vừa biết bờ vai mỏng mảnh của cậu ấy phải gánh chịu một quá khứ nặng nề như thế, trong lòng thực sự thấy khó chịu, chàng không mở miệng khuyên Tử Thanh, chỉ dựa mạn thuyền, sau khi ho khan một trận ngửa đầu ực tiếp một hớp rượu.

“Thanh nhi…” Oman đợi một hồi, không kìm được nỗi lo gọi cô.

“Ừm.” Tử Thanh thả tay áo, đồng thời mắt cũng đã lau khô, cố mạnh mẽ bình tĩnh nói: “… Ta không sao.”

Hoắc Khứ Bệnh lườm cô một cái, đưa túi rượu qua: “Uống một ngụm, thoải mái hơn chút.”

“Ti chức chưa từng uống rượu.” Tử Thanh vẫn một câu nói kia.

“Có ai bảo cậu bướng như lừa chưa hả?” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, vừa hết cách vừa đau lòng nhìn cô, “…nhóc ngốc, cậu cho là bản thân mình có thể chống đỡ cả một ngọn núi hử?”

Tử Thanh không lên tiếngh.

Oman vươn tay lấy túi rượu: “Ta uống một hớp.” Sự thực là vì lòng đầy phiền muộn, hắn rót liên tiếp mấy hơi, cho đến khi túi rượu trống rỗng.

“Cha cậu cũng là bị Lý Quảng gạt, cậu nên hiểu rằng, chuyện này không thể trách cha cậu được, càng không thể đổ lên người cậu!” Oman thuận tay ném túi rượu sang một bên, vịn vai Tử Thanh quay sang nói, “Cậu, vốn dĩ không cần áy náy, càng không cần dùng tính mạng chính mình trả cho hắn!”

Tử Thanh nhẹ lắc đầu, nói: “Cho dù là vì nguyên do gì, tám trăm người Khương là vì nghe theo cha ta mà nạp mạng, lúc đó cha ta không phát hiện ý đồ của Lý Quảng, khó tránh tội.”

Oman hít sâu một hơi, định thuyết phục tiếp: “Được rồi, coi như trong chuyện này là cha cậu sai, cha cậu cũng đã tự sát, dùng mạng để đền bù, đủ rồi! Không ai buộc cậu lấy mạng chính mình bù đắp vào cả!”

“Cha tự sát, ta biết là ông cũng không phải muốn dùng mạng để đền bù, chỉ là ông quá mệt mỏi, không chịu đựng nổi.” Hình ảnh một trời chiều nhuốm màu máu lại hiện ra trong đầu Tử Thanh, lặng lẽ nói, “Chuyện cha không chịu đựng nổi, ta sẽ thế ông đền bù.”

Hoắc Khứ Bệnh dựa ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng nhảy lộp bộp, quay đi càng ho dữ dội.

“Cậu đền bù được đến bao giờ? Cậu có mấy cái mạng để đền hả?!” Oman như cầu xin cô, “Chuyện này không thể để mình cậu chống đỡ, đừng ôm vào trên người!”

Tử Thanh nhìn hắn miễn cưỡng cười hỏi: “Oman, cậu là người Tây Vực, có từng nghe câu chuyện thần thoại Bàn Cổ khai thiên xưa kia của chúng ta chưa?”

“Từng nghe, ông ấy là người khổng lồ mở trời lập đất.” Oman nói.

“Đúng vậy, ông ta là một vị anh hùng trong thần thoại, bởi đã dùng cơ thể mình chống trời đất, mặt trời cao lên mười trượng, ngày trên trái đất sẽ thêm một trượng, bản thân Bàn Cổ cũng cao thêm một trượng, cứ thế qua một vạn tám ngàn năm, mãi đến khi trờ cực kỳ cao, đất cực kỳ dày, Bàn Cổ mới mệt mỏi ngã xuống.”

(*) về Bàn Cổ xem ở đây

“Hửm?” Oman không hiểu ý lắm.

“Cha ta nói, cả một đời Bàn Cổ chỉ làm một việc cực kỳ đơn giản, là chống đỡ, có khổ có mệt cũng cứ chèo chống… cứ chèo chống thế, chính là đỉnh thiên lập địa.”

Oman nghe xong đã hiểu, nhắm chặt hai mắt, không thốt ra lời.

Hoắc Khứ Bệnh cũng đã hiểu, không lên tiếng, bên cạnh mạn thuyền là tiếng nước rì rầm, như tiếng mưa rơi. Trong thoáng chốc chàng chợt nhớ tới lời Tử Thanh đã nói trong đại trướng một đêm mưa nọ.

— chuyện gì mới tính là chuyện trong bổn phận? Chàng hỏi.

— chuyện trong số mệnh.

Thì ra, đây chính là chuyện trong số mệnh của cậu ấy, không bỏ được, không thoát được, cho nên chỉ im lặng cứ thế chống đỡ.

Hôm sau vẫn còn trên thuyền, từ đầu đến cuối mặt Đế Tố lạnh tanh, mấy bận đi ngang qua nhau đều làm như không thấy Tử Thanh, cho đến sáng sớm ngày thứ ba xuống thuyền, cũng không nói với Tử Thanh một câu.

Bến đò cũng là bến lúc đi đã lên thuyền, họ vào ốc xá bên cạnh, một đống áo bào đỏ thẫm chồng chất đã đổi thành ngay ngắn xếp ở trên giường chờ bọn họ.

“Hạo Nhiên, đưa bộ áo bào của Đàm Trí cho cậu ta thay.” Hoắc Khứ Bệnh chỉ Oman, thản nhiên nói.

Thi Hạo Nhiên khó chịu trong lòng, vội la lên: “Tướng quân, sao hắn có thể mặc…”

“Đàm Trí không nhỏ mọn như cậu đâu.” Hoắc Khứ Bệnh trầm mặt, ngắt lời.

“Tôi…”

Thi Hạo Nhiên không nói gì nữa, cúi đầu tìm áo Đàm Trí, cầm trong tay thật lâu, đợi chừng Hoắc Khứ Bệnh vỗ vỗ bả vai mới không tình nguyện lắm đưa cho Oman.

Oman nhận áo bào, không vội thay, mà quan sát từ trên xuống dưới…

“Sao hả, ngươi còn kiêng kị nữa à?” Thi Hạo Nhiên tức giận nói.

Oman cười lắc đầu, nhìn ống tay áo sạch sẽ, nói: “Anh ta là người thích sạch sẽ à?”

Thi Hạo Nhiên ngẩn ra, gật nhẹ, bất giác dịu giọng dần, thầm nói: “Ngươi cẩn thận mặc vào đấy, đừng làm bẩn của anh ấy.”

“Ừm.” Oman cầm áo, nhìn quanh khắp nơi định tìm Tử Thanh.

Bên này, Đế Tố đã thay áo giáp, xỏ giày, thấy Tử Thanh vì không tiện vẫn rề rà mãi chưa thay đồ được, lưỡng lự một láng, không lê tiếng chỉ giơ áo mới thay lên cao, che giúp cho cô…

Tử Thanh nhanh nhẹn thay nhu y, đứng dậy khỏi ghế, cảm kích nhìn cậu ta nói: “Đế Tố…”

“Trả thủ y này lại cho cậu, còn bộ áo bào với giày chờ ta về sẽ trả lại.”

Ném bộ thủ y trả lại cô trước, Đế Tố quay đầu đi giận dữ nói, không nhìn cô nữa, sải bước ra khỏi phòng.

Tử Thanh cầm thủ y, đứng y tại chỗ, lòng vô vàn cảm xúc, cuối cùng đành thở dài, bắt đầu mang giáp xỏ giày. Trong lúc lơ đãng, ngay trước mắt, Oman đứng đã đứng bên cạnh.

“Thì ra cậu mặt giáp của triều Hán là dáng vẻ như thế này.” Hắn đưa tay ra giúp cô cột dây áo giáp, cười nói, “Rất có sức sống!”

“Cậu cũng thế.”

Vóc người Oman tương tự Đàm Trí, áo rất vừa người, xua đi dáng vẻ lười biếng mệt mỏi trước đó, đầy sức sống.

“Nhưng kiểu tóc người Trung Nguyên các người thật sự không dễ chải.” Oman nói, hắn vẫn luôn để kiểu tóc tết thành nhiều bím tóc nhỏ rũ xuống như người Tây Vực, giờ phải búi tóc thật có chỗ không quen, “Cậu chải giúp ta đi.”

“Ừm.” Tử Thanh cầm lược gỗ, đứng dậy, Oman ngồi lên giường, cảm giác ngón tay cô lùa vào tóc mình hơi ngưa ngứa, mềm mại như gió…

Thay xong áo bào, Hoắc Khứ Bệnh từ trong phòng vén rèm ra, bắt gặp ngay cảnh này, nhíu mày bảo Oman: “Đến tóc còn không biết chải, rốt cuộc thì cậu còn có thể làm gì hả!”

Oman nhún vai, cười đến vô lại.

Hoắc Khứ Bệnh lại nhìn vào mắt Tử Thanh chằm chằm, định nói nhưng cuối cùng lại thôi, bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra cửa.