Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 54: Đường về. Một




Chuyến về rất gấp gáp, mọi người còn chưa nghỉ ngơi đủ, cũng chưa kịp dạo thành Lâu Lan, theo lý thuyết lòng còn tiếc nuối mới phải, song tâm tình ai nấy đều rất tốt.

Triệu Phá Nô làm ăn một cú khá thuận buồm xuôi gió, bán không ít gấm vóc lụa là, còn đổi được vài thớt lạc đà hương liệu, tự định giá đến khi quay về lại kiếm một vố lớn. Trên đường đi, trước tiên anh ta phân phát tiền lưỡng xuống đầy đủ. Túi tiền trĩu nặng rơi vào tay Đế Tố, mở ra xem, cậu cả kinh mãi lâu không khép được miệng.

“Thanh nhi, chúng ta có tiền rồi! Ít nhất là mười đồng vàng, nhiều vậy luôn!”

Cậu ta thấp giọng, reo lên với Tử Thanh.

Tử Thanh dù chưa mở, nhưng coi độ nặng nhẹ cũng biết thật sự không ít tiền lưỡng, áng chừng giá cả trả Lý Cảm xong, hẳn sẽ còn dư xài.

Oman nửa dựa trên lưng lạc đà, cười thở dài: “Tướng quân Hán triều các ngươi rất biết cách thu mua lòng người nhỉ, đi đại mạc một chuyến thì có thể kiếm nhiều vậy.” Dù Hoắc Khứ Bệnh giữ Oman lại nhưng Triệu Phá Nô từ đầu đến giờ vẫn còn khúc mắc với hắn, không xem hắn là làm người một nhà, cộng thêm Hoắc Khứ Bệnh không đặc biệt dặn dò, tất nhiên vụ chia tiền tốt lành như này cũng sẽ không có phần của hắn.

Đêm đó khi nghỉ ngơi, Tử Thanh âm thầm chia túi mình ra một nửa, bỏ vào túi tiền khác đưa cho Oman: “Đây là Lão Triệu quên đưa cho cậu.”

Oman cũng không tìm hiểu xem cô nói thật hay không, không hề từ chối, cười mỉm cầm lấy, bảo cô: “Về đến thành trấn ta sẽ mua tò he cho cậu, được không?”

Đế Tố ở bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng, tuy không tiện vạch mặt, nhưng trơ mắt nhìn Tử Thanh tùy ý hào phóng cho đi những năm đồng vàng thế kia, thế mà Oman nhận rất đương nhiên, không khỏi mở miệng châm chọc: “Lấy của người ta gần năm đồng vàng mà chỉ cho có mỗi con tò he, da mặt ngươi cũng dày ghê.”

“Đế Tố.” Tử Thanh lắc đầu với cậu ta.

Đế Tố kéo Tử Thanh sang một bên, bất mãn nói riêng với cô: “Cậu ngốc quá, tên Tây Vực này với chúng ta không quen không biết, nửa đường xông ra, lạ thật, là ai chúng ta cũng không biết, thế mà cậu còn đem tiền vàng của mình cho hắn?”

“Cậu ấy không xấu.” Tử Thanh không thể nói thân phận thật sự của Oman cho cậu ta biết, chỉ nói, “Không phải còn giúp chúng ta tìm ra nguồn nước ư.”

“Với cả, đêm qua rốt cuộc là có chuyện gì?” Đế Tố nhìn cổ tay quấn băng của Tử Thanh chằm chằm, “Sao hắn lại bị thương? Cậu nữa?”

Mặt Tử Thanh lộ vẻ khó xử, thật sự việc này càng không tiện giải thích với Đế Tố.

Đế Tố càng thêm nghi ngờ, nhíu mày suy nghĩ lung tung, bỗng cả kinh: “Có phải hắn đã làm gì… phải chăng là với cậu… nên cậu đã… vết đao trên người hắn kia là cậu đâm? Là vì áy náy nên mới cho hắn tiền lưỡng ư?”

“Không phải, cậu chớ đoán mò!” Tử Thanh nghe xong vô cùng đau đầu, nói: “Thật không phải mà, tạm thời ta không thể nói ra chuyện này, tóm lại cậu ấy… không có ác ý với chúng ta.”

“Vậy cậu cũng phải lưu ý!” Đế Tố quét mắt qua Oman cách đó không xa, lại dặn dò, “Với cả, tên này chân tay táy máy, cậu cũng đừng để hắn lợi dụng gì đi, dứt khoát để ta đến thay thuốc cho hắn đi.”

Tử Thanh không nhịn được mỉm cười, nói: “Thật sự không cần, với lại thương thế hắn nặng lắm, tôi làm cũng tương đối thỏa đáng.”

“Có chuyện thì gọi ta.” Đế Tố không yên tâm căn dặn.

“Ừm.”

Xách ấm đặt trên đống lửa, nhờ Đế Tố canh lửa, Tử Thanh lấy túi thuốc, thay cho Thi Hạo Nhiên trước, mừng rỡ khi thấy vết thương cậu ta đã gần như khép miệng, chỉ cần không bị lực mạnh làm toác ra thì không vấn đề.

“Có thể cưỡi ngựa được chưa?” mấy nay Thi Hạo Nhiên ngồi ôm bướu lạc đà ngớ ngẩn đến phiền chết.

“Không được, cưỡi ngựa có thể sẽ làm vỡ vết thương, phải ráng chịu thêm một lúc.”

Thi Hạo Nhiên buồn bực thở đánh thượt: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ bị lạc đà làm phát điên.”

Tử Thanh cười cười, cúi đầu thu vén túi thuốc, sang chỗ Oman thay thuốc cho hắn.

Oman im lặng nằm trên cát, không nhúc nhích, nhưng không phải đang ngủ, hai mắt nhìn bầu trời đầy sao, ngắm đến nhập thần.

Chụp mu bàn tay lên trán hắn, vẫn thấy hơi phỏng tay, Tử Thanh âm thầm nhăn mày, hắn sốt nhẹ kéo dài khá lâu, mãi không hạ, vừa định rút tay về thì bị Oman một tay đè lại.

“Thanh nhi!”

“Hửm.”

“Nếu không đánh trận, cậu muốn làm gì?”

“Ta chưa nghĩ tới.”

Tử Thanh rút tay về, bắt đầu chuẩn bị thay thuốc cho hắn, chậm rãi cởi từng lớp từng lớp băng vải ngâm thuốc thấm đẫm máu ra.

“Chúng ta cùng đi tới một nơi không có người, được không? Một nơi có hồ nước…” Cánh tay Oman mặc cho cô loay hoay, hai mắt vẫn nhìn lên bầu trời, vô hạn nói.

“Cậu không muốn gặp người à?”

Oman nhếch miệng cười: “Ừm, ngoại trừ cậu.”

Tử Thanh đã tháo xong lớp vải cũ, rửa sạch vết thương lại cho hắn, nói: “Trước kia có một thời gian, ta cũng không muốn gặp người, chỉ một mình trốn trên núi.”

“Thế cậu ăn cái gì?” Sóng triều đau đớn đánh tới, Oman hơi nhíu mày, nhưng vẫn hứng chí dạt dào hỏi Tử Thanh.

“Rau củ dại, đôi khi cũng bắt vài còn thú hoang.” Tay Tử Thanh không ngừng, muốn giảm ngắn hết mức cơn đau của hắn, miệng vẫn tiếp tục nói linh tinh, “Vào mùa đông là khổ nhất, không tìm được thức ăn, lại rất lạnh. Có một lần, ta vất vả lắm mới tìm được một con thỏ, tuyết quá dày, lúc đuổi bắt nó không để ý bị té gãy chân, suýt đã chết trong núi, may mà có người đi ngang đã cứu ta.” Cô bắt đầu rắc thuốc lên vết thương.

“May ghê…” Oman thở dài, “Lần sau cứ để cho ta bắt thỏ đi!”

Tuy sốt nhẹ, nhưng chịu đựng cả ngày vậy, làm hắn như muốn mê mê tỉnh tỉnh, Tử Thanh băng bó xong vết thương, lấy chăn mỏng đắp cho hắn, hòa nhã nói: “Cậu ngủ một lát đi, đợi thuốc sắc xong rồi uống.”

“Ừm.”

Tử Thanh dời hắn qua một bên, tìm cánh tay kia áp vào chỗ đau của vết thương, dùng sức ngón tay đè xuống. Do dùng quá sức, vết thương chỗ cổ tay co rút đau đớn, cô hơi nhíu mày, không nghỉ ngơi.

“Thanh nhi…” Oman đã khép mắt, mơ mơ màng màng gọi cô.

“Hửm?”

“Cậu… nếu suy nghĩ lại…”

Tử Thanh nghe không hiểu: “Suy nghĩ chuyện gì?”

Hắn dùng tiếng Lâu Lan lẩm bẩm một câu, cô không hiểu, đang tính hỏi lại đã thấy hắn mơ hồ thiếp đi.

Bọn họ không theo đường cũ quay về mà xuyên qua đại mạc xong, vòng qua núi Kỳ Liên, đến núi Yên Chi, qua ngọn Ô Sao, quay về Lũng Tây. Đoạn đường này, đồng cỏ sung túc, dê bò thành đàn, mấy bộ lạc của Tả Hiền Vương Hung Nô đều ở đó.

Thay thuốc Hoắc Khứ Bệnh đưa mấy ngày, cộng thêm Tử Thanh Đế Tố thay nhau chỉ ép, vết thương của Oman khỏi rất nhanh, dù vẫn phải cưỡi lạc đà song thường cười cười nói nói với Tử Thanh. Ngược lại vết thương trên cổ tay của Tử Thanh vì cô vẫn làm những thứ nên làm như bình thường nên bị rách mấy lần, lặp đi lặp lại, chưa hoàn toàn khép miệng.

Ngày hôm ấy đi tới hoàng hôn, từ xa nhìn thấy một bộ lạc Hung Nô phía trước, Hoắc Khứ Bệnh không muốn tiếp xúc với người Hung Nô quá gần, bèn không đi tiếp, lệnh cho cắm trại tại chỗ.

Đám người đang bận dỡ hàng, người đứng gác nhìn thấy một người cưỡi ngựa từ phía bộ lạc Hung Nô hối hả chạy đến bên này, ý đồ không rõ, bèn vội báo cáo Hoắc Khứ Bệnh.

Đợi người kia đến gần, cả đám nhìn rõ là một người trẻ tuổi, không giống người Hung Nô bình thường lắm, trên mặt có mấy phần trí thức của người Hán đọc sách, mới buông lỏng đề phòng. Người kia mặt đầy lo âu, xuống ngựa bèn dùng lễ tiết người Hán khom người bái thật sâu, mới hỏi: “Tại hạ mạo muội muốn nhờ, trong tộc có đứa trẻ mới sinh sốt cao ba ngày không cắt, sợ có nguy hiểm đến tính mạng, không biết ở đây có ai là y công, có thể cứu giúp chăng?”

Tử Thanh buông hàng cầm trong tay xuống, thẳng người đáp: “Có ta!”

Người trẻ tuổi nghe vậy vui mừng, nhìn sang phía cô, bỗng thấy Oman bên cạnh Tử Thanh, ngây ra tại chỗ, nhìn hắn như cố gắng xác định.

Oman không tránh né, ánh mắt tỉnh táo tự kiềm chế, nhìn thẳng hắn.