Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 173: Ánh tà dương Lâu Lan. Ba




Nhờ vào chuyến đi Lâu Lan cùng Hoắc Khứ Bệnh trước đó, cô cũng không lạ đường, đi cả ngày lẫn đêm, thay nhau cưỡi Tuyết điểm điêu và Huyền mã, trừ lúc để ngựa phải cần nghỉ ngơi, dọc đường cô chưa từng nghỉ chân, cho đến khi gặp được rừng hồ dương trải dài.

Cũng cùng thời điểm đến đây lần trước, là mùa thu, lá vàng cam che khuất bầu trời, gió thổi qua kêu xào xạc, lại vì đúng vào lúc hoàng hôn, nắng chiều tà nhuốm lên rừng hồ dương một lớp đỏ, đẹp đến mức không giống như đang ở nhân gian.

Lại đi tiếp, đã thấy đường nét của thành Lâu Lan.

Giữa trời chiều, Tử Thanh cưỡi Tuyết điểm điêu đi vào Lâu Lan, chạy thẳng đến hoàng cung, bị thủ vệ giữ cổng cung ngăn lại ngay cổng.

“Ta có chuyện quan trọng đặc biệt khẩn cấp đến bẩm báo quốc vương các người! Nhờ ngươi thông báo giúp, ngài ấy biết ta, nhất định sẽ gặp ta!” Tử Thanh lo lắng nói.

Thủ vệ thậm chí còn không hiểu tiếng Hán, dùng tiếng Lâu Lan mắng đuổi cô ra ngoài.

Tử Thanh rất sốt ruột, cô không hề biết một chữ Lâu Lan, không biết nên làm sao để hiểu nhau với thủ vệ. Hai người cứ thế nói qua nói lại, thủ vệ thấy Tử Thanh không chịu lùi bước, tay đã đặt tại trên chuôi loan đao, chuẩn bị rút đao khiêu chiến bất kì lúc nào.

Có thị vệ trong cung bị tiếng ồn ào bên này hấp dẫn đến, trùng hợp một trong số đó là tùy tùng lần trước theo Oman đến núi Lang Cư Tư, nhận ra Tử Thanh, vội đi tới, nói mấy câu với thủ vệ rồi thả Tử Thanh vào.

“Ta có chuyện rất quan trọng cần gặp Vương của các người, mau! Mau dẫn ta đi gặp ngài!”

Tử Thanh thỉnh cầu, sợ bọn họ cho là mình có ác ý, bèn tháo bỏ hết mọi binh khí trên người xuống, không cẩn thận làm con hồng hạc bằng gỗ khắc ở trong ngực cũng rơi ra.

Nhìn thấy con chim gỗ khắc, tất cả xung quanh đều yên lặng, kinh ngạc ngây người nhìn Tử Thanh.

Tuy con chim được điêu khắc khá mộc mạc, nhưng chỉ cần nhìn thấy máu người dính vào đôi cánh, lại chỉ có Vương thất Lâu Lan mới có thể làm vu thuật, biểu trưng cho bảo vệ vĩnh cửu. Ấy thế mà người phụ nữ người Hán này lại có một vật tầm cỡ thế này, nghĩa là nàng ta là một người vô cùng quan trọng của đức Vương Lâu Lan.

Đám người hầu trao đổi nhau một lát, bèn dẫn Tử Thanh đến một chỗ đình viện, ra hiệu cô chờ đợi ở đấy. Ngôn ngữ không hiểu nhau Tử Thanh cũng không còn cách nào, đành tạm thời đứng chờ trong đình viện.

Bên cạnh cô là một gốc liễu đỏ cực lớn, chậm rãi đong đưa cành lá trong bóng chiều. Tử Thanh lơ đãng nhìn, chợt nghĩ có lẽ cành liễu đỏ buộc lụa mà Oman gửi tới kia chính là bẻ từ cây này, không khỏi ngắm nghía thêm mấy vòng.

Đợi đã lâu, không thấy ai quay lại, lòng cô càng thêm lo lắng, nghi Oman đã xảy ra chuyện, không kiềm chế được muốn tự mình xông vào…

Từ hành lang vẽ đủ màu sắc sặc sỡ kia cuối cùng cũng vọng đến tiếng bước chân, Tử Thanh nhìn đăm đăm, chính là Oman, mặc một bộ đồ Lâu Lan màu đen thêu chỉ vàng cổ lông, chậm rãi thả bước về phía cô, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước.

Tốt quá, cậu ấy còn sống!

Thấy Oman còn bình yên vô sự, Tử Thanh nhẹ thở phào, thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng đến trước đám thích khách Lưu Triệt phái đến.

“Bọn hắn nói cô tới, ta thật sự không thể tin được!” Oman đi tới trước mặt cô, kéo tay cô qua ủ ấm, cười nói, “Đã nhận được cành liễu đỏ gửi đến đứa bé rồi nhỉ? Có nấu nước tắm cho nó chưa?”

“Nhận được…”

Hình như tay hắn lạnh lẽo khác thường, Tử Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng không để ở trong lòng, vội bảo: “Oman, Lưu Triệt phái người đến ám sát cậu, nhất định cậu phải tăng cường đề phòng, cẩn thận thích khách đánh lén!”

Có lẽ như đã nằm trong dự liệu, Oman phớt lờ cười nói: “Chính là vì việc này mà cô ngàn dặm xa xôi chạy đến báo tin cho ta sao.”

“Ừm, Lưu Triệt đã lệnh anh trai cậu về Lâu Lan lên ngôi, xem tình hình thì, ông ta không giết cậu không được. Cậu nhất định phải cẩn thận! Ta chạy cả một đường, sợ bị thích khách đến trước, may mà vẫn còn kịp.”

Oman khẽ cười cười, nụ cười vừa như hiu quạnh, lại vừa như thỏa mãn, thật không nhìn thấu. Hắn bỗng hỏi: “Hoắc Tướng quân biết việc này chứ? Sao hắn chịu để cho cô đến?”

Tử Thanh sửng sốt một lát, hàm hàm hồ hồ “Ừ” đáp, muốn giấu nó qua một bên.

Oman quá hiểu tính cô, thấy thế, đã rõ chân tướng, “Là cô lén hắn trộm đến?”

“Ta…không phải là ta lo chàng không cho ta đến, mà việc này, chàng không biết rõ vẫn tốt hơn.” Tử Thanh không còn cách nào khác đành nói, “Hiện giờ chàng đã là Đại Tư Mã Hán đình, ta không muốn liên lụy chàng…”

Đang nói, người Oman đột nhiên chao đảo, Tử Thanh chưa kịp hỏi thì hắn đã thuận thế ngồi xuống một băng ghế khác cạnh cây liễu đỏ, cười nói: “Bị cô chọc tức rồi…”

Tử Thanh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn kỹ sắc mặt của hắn, “Oman, cậu sao thế? Không thoải mái trong người à?”

“Không.”

Oman quay người, xoay mặt nhìn trời chiều, ánh tà dương đỏ như máu ướt át.

Thật lâu sâu, hắn hỏi: “Thanh nhi, còn nhớ trước đây ta từng nói muốn dẫn cô đi một nơi cực kỳ đẹp, có hồ nước tiếp trời…”

“Nhớ.”

“Đi, giờ ta dẫn cô đi.”

Dường như Oman rất hứng chí, nói liền làm liền, cao giọng ra lệnh người hầu. Người hầu sầu lo đầy mặt, khuyên mấy câu, lại bị Oman nghiêm nghị quát bảo ngưng, đành y lệnh mà làm.

Họ nói chuyện đều dùng tiếng Lâu Lan, Tử Thanh nghe chẳng tí gì..

“Lại đây, lên ngựa! Đi theo ta! Xuyên qua Bạch Long Đôi, là có thể đến bên kia hồ.”

Oman xoay người lên ngựa, cười bảo Tử Thanh.

Tử Thanh khuyên nhủ: “Trước mắt không biết thích khách ở đâu, cậu cẩn thận một chút, đừng ra ngoài.”

Oman lại cười cười, trong nụ cười có niềm bj thương không nói ra lời, Tử Thanh nhìn thấy khẽ giật mình.

“Buồn cười, chả lẽ ta đường đường là một đức Vương Lâu Lan mà vì mấy tên thích khách biến thành rùa đen rút đầu sao?” Hắn giục cô, “Mau, Thanh nhi! Mau lên ngựa!”

Tử Thanh hết cách, đành phải xoay người lên ngựa, cùng hắn phi thẳng ra hoàng cung, ra khỏi thành Lâu Lan.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, màn đêm buông xuống, Tử Thanh vẫn phóng vun vút theo Oman một đường, có thể cảm giác được ngay phía sau có người đang đuổi theo bọn họ. Trong bóng đêm, không thấy rõ diện mạo, không thể đánh giá bọn hắn đến cùng là thích khách hay là người hầu, nhưng nghe ra chừng bảy tám người.

“Oman!” Tử Thanh lo lắng gọi hắn, định nhắc nhở hắn.

Oman vẫn phớt lờ, giục ngựa thẳng tiến vào sa mạc Bạch Long Đôi tiếng tăm lừng lẫy của Lâu Lan. Bạch Long Đôi có lưu sa (dòng cát chảy) khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, trong vùng sa mạc này lưu sa trải rộng khắp nơi, nếu không có người Lâu Lan địa phương dẫn đường, chỉ cần đi vào vùng sa mạc này, trăm người không thấy một có thể còn sống quay về.

(*) một trong 3 cảnh đẹp lớn ở La Bố Bạc (Lop Nur; hồ muối nổi tiếng)

“Thanh nhi, theo sát ta! Tuyệt đối không thể đi sai bước nhầm.” Hắn bảo cô.

Trước đó Tử Thanh cũng đã được nghe nói đến sự kinh khủng của vùng sa mạc này, cầm cương ngựa theo sát Oman. Oman vốn đã rất xe nhẹ đường quen với nó, dẫn Tử Thanh chạy vòng vèo đông tây giữa cồn cát, chẳng bao lâu đã không còn nghe được tiếng vó ngựa phía sau.

“Bọn đi theo chúng ta, là thích khách từ Hán đình tới.”

Lúc này Oman mới ghìm chặt cương, trước đó hắn đã ra mệnh lệnh, không cho phép người hầu theo cùng, huống hồ, nếu là người hầu Lâu Lan, tuyệt đối sẽ không lạc đường trong vùng sa mạc này.

“Cậu cố ý muốn nhử chúng vào đây?” Tử Thanh giờ mới hiểu.

“Vùng sa mạc này, bọn hắn đã vào thì không ra được.” Oman như hơi mệt, nụ cười cũng đã không còn trơn tru nói, “Thanh nhi, cô có thể an tâm quay về Hán đình, sẽ không ai ở Hán đình biết được việc này.”

“Cậu là vì ta mới…” Tử Thanh chỉ thấy sự tình ngày càng không thích hợp, kinh ngạc nói, “Sao cậu biết bọn chúng đã để mắt tới cậu?”

Oman cười thảm thiết, không còn sức gượng nữa, cắm thẳng xuống lưng ngựa.

Biến cố rất đột ngột, Tử Thanh giật mình nhảy xuống ngựa, đỡ dậy Oman. Dưới ánh sao yếu ớt, đến gần, cô mới nhìn rõ khuôn mặt Oman nhợt nhạt đến kinh người…

“Oman, cậu sao thế?”

Tay cô chạm phải lớp áo bào bên hông hắn, ướt nhép, đưa tay lên dưới ánh sao, là đầy tay máu tươi. Máu tươi thấm qua áo bào, vì áo có màu đen, nên đã không nhìn ra trong màn đêm.

“Cậu bị thương rồi!” Tử Thanh cả kinh, “Bị thương khi nào? Sao cậu không nói…”

Cô nhanh chóng cởi áo bào hắn, chợt thấy bên hông hắn có hai vết đao, một hơi sâu, một hơi cạn, giống nhau ở chỗ phần thịt xung quanh hai miệng vết thương đều đã bắt đầu chuyển đen.

Oman từ từ bắt lấy tay cô, gian nan yếu ớt nói: “Không vội, Thanh nhi, vô dụng, trên đao có bôi độc, không cầm được máu, y sư trong cung đều đã bó tay không còn cách nào…”

“Cậu, cậu bị thương bao giờ?! Cậu… sao cậu lại không nói chứ…”

Tử Thanh luống cuống muốn giúp hắn cầm máu, nhưng do vết thương có độc, không cầm máu được, tuôn ra ngoài như suối.

“Trên đường ta định đi gặp cô, bọn chúng đã ra tay.” Oman hiền hòa cười, “Nên mới để cô chờ rất lâu, vì không dậy nổi…”

Mãi cho đến giờ, Tử Thanh mới hiểu, vì sao cậu ta để mình chờ lâu đến vậy, vì sao hắn phải cố ý mặc một bộ bào đen, vì sao hắn muốn đưa mình vào sa mạc… Trong bất tri bất giác, cô đã nước mắt như mưa, nói: “Sao cậu bị thương mà không nói ta biết? Sao cậu không nói chứ! Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, chính là không muốn cậu chết…”

“Thanh nhi, Thanh nhi… Ta biết thời gian ta không còn nhiều lắm, ta không thể để cô vì ta mà bỏ qua nhiều thứ như vậy, ta muốn cô quay về, ta muốn cô quay về bên cạnh Hoắc Tướng quân, quay về bên canh con cô.” Vì mất quá nhiều máu, giọng Oman nhỏ dần, “Ta muốn cô phải yên lành sống tốt…”

Tử Thanh khóc nghẹn ngào khó tả, giữa cơn bối rối như sực nhớ điều gì, móc con hồng hạc bằng gỗ khắc ra, cuống cuồng dúi vào trong tay Oman, “Cậu đã nói, cậu đã nói, nó là thần thủ hộ Lâu Lan! Nó sẽ bảo vệ cậu! Cậu sẽ không chết, sẽ không chết!”

Một nụ cười yếu ớt nở bên môi Oman, hắn dùng ngón tay lạnh như băng nắm chặt con chim gỗ khắc, “Thanh nhi, cô giúp ta làm một việc được không?”

“Cậu cứ nói!”

“Cách ba trượng bên trái của cô, là một vùng lưu sa. Sau khi ta chết, cô hãy đẩy ta vào giữa lưu sa…”

Không ngờ là chuyện này, Tử Thanh cắn răng.

Oman lại tiếp: “Ta sẽ không cho bọn chúng tìm được thi thể của ta, ta muốn Hoàng đế triều Hán mãi mãi cũng không thể nào biết được tung tích của ta. Ta là Vương của Lâu Lan, không phải là thịt cá trên dao thớt của hắn…”

Tử Thanh không thốt ra lời, máu trên miệng vết thương Oman còn chảy mãi, nhuộm ướt cát vàng.

“Hai con ngựa này đều là những thớt ngựa gạo cội, chúng biết đường, bọn chúng sẽ đưa cô ra ngoài.” Giọng Oman đã nhỏ đến mức không thể nghe được.

Tử Thanh nắm tay hắn thật chặt, có thể cảm giác được cơ thể hắn đang từng giờ từng phút lạnh đi, khiến cô cảm thấy bất lực sợ hãi.

Thoảng như cô đang quay về cái ngày thời bé.

Cha tự sát, máu của ông cũng nhuộm đỏ đầy đất, cơ thể lạnh cứng.

“Oman, Oman…” Giọng cô mang theo cầu khẩn.

Ý thức của Oman đã chậm rãi biến mất.

Hắn không còn nghe thấy tiếng cô.

Tầm mắt hắn đang dừng nơi tinh hà xa xôi…

“Không được chết, không được chết… Ta xin cậu đấy…” Tử Thang cực kỳ tuyệt vọng bi thương, ôm hắn thật chặt.

Bầu trời đầy sao rực rỡ, đôi mắt Oman vẫn luôn không khép, ánh nhìn sau cuối dừng mãi nơi chân trời.

Tử Thanh vẫn còn nhớ câu chuyện hắn từng kể —

Ở Lâu Lan có một truyền thuyết, tương truyền khi loài hồng hạc mọc đủ lông cánh sẽ bay mãi về phương Nam, bay mãi không ngừng, chỉ để ngọn thiên hỏa của Nam Diệm Sơn đốt cháy lông mình, sau đó mang mồi lửa về lại Lâu Lan, còn chính chúng sẽ hóa thành tro tàn ở núi Thiên Dực.

Vương tộc Lâu Lan cũng như vậy.

Oman không thẹn với họ, cậu ấy đã vì Lâu Lan, thiêu cháy mình thành tro bụi.

Đêm giữa sa mạc, tiết trời lạnh tận xương tủy.

Cơ thể Oman dần lạnh đi trong ngực cô, nước mắt Tử Thanh đã cạn, cô giơ tay, định vuốt mắt cho hắn, nhưng rồi buông ra, không làm sao xuống tay được…

Cuối cùng, cô cố quyết tâm, nghiến chặt răng, đưa tay phủ kín cặp mắt Oman.

Cho đến khi cô hạ tay xuống, cặp mắt hắn đã khép, khuôn mặt an tĩnh như đang bay bổng vào giấc mộng đẹp.

Thể theo nguyện vọng sau cùng của Oman, Tử Thanh nửa ôm nửa kéo hắn, đi đến chỗ lưu sa.

Cuối cùng của cuối cùng, lấy tay chải vuốt tóc hắn gọn gàng, sửa sang áo bào hắn ngay ngắn.

Dòng lưu sa của Bạch Long Đôi, khi đối đãi quốc vương của nó, dịu dàng như nước, từng chút từng chút dâng lên, lấp đầy áo bào hắn, tràn lên tóc hắn, lên mặt mũi hắn…

Cô lặng lẽ nhìn, trong nháy mắt, lưu sa cũng đã hoàn toàn ôm trọn Oman vao trong lòng.

Mặt cát đã khôi phục lại dáng vẻ phẳng phiu trên bề mặt, không thể nhìn ra bất kì một vết tích nào, tựa như trên thế giới này chưa hề có một người như Oman từng xuất hiện.

Tựa như sức lực cả người đều bị rút sạch, Tử Thanh ngồi phịch xuống, sau đó vô lực nằm ngửa giữa cát vàng, nhìn bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu, mịt mờ ngẩn ngơ.

Từng cảnh tượng từ lúc quen biết Oman đến giờ hiện ra trong đầu cô —

Lần đầu tiên gặp nhau ở đại mạc, loan đao như trăng, ánh mắt thiếu niên lẳng lặng nhìn cô đăm đăm.

Bên cạnh đống lửa, dáng người thiếu niên đẹp đến mức gần như thần kỳ, vạt áo bay múa, như cánh chim trắng muốn cưỡi gió bay đi.

Khi phát sốt, hắn nằm trên đất, bảo cô: “Cô… nếu cô thử suy nghĩ lại…”

Trên bến đò, hắn nhẹ nhàng vén tóc trên mặt cô, dịu dàng nhìn chăm chú một lát, sau đó áp mặt mình vào mặt cô.

Trong lều, hắn bỗng đứng phắt dậy, yên lặng nhìn ánh nến chằm chằm, chém đinh chặt sắt nói: “Ta đã không còn liên quan đến Vương thất Lâu Lan từ lâu.”

Trong đình toại biên toái, hắn vô tình bảo cô: “…Nếu đi cùng với chúng ta, chỉ e là sẽ trở thành gánh nặng của chúng ta.”

“Nhớ, chỉ khi cô còn êm đẹp, ta mới có thể cảm thấy còn sống cũng không tệ hại như vậy!” Oman đặt con chim Hồng Hạc khắc bằng gỗ vào trong tay cô.