Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 162: Suối nước nóng. Bốn




Hoắc Khứ Bệnh dẫn Tử Thanh phóng băng băng một đường, đến trước một trạch viện trong núi.

Gõ cửa, có ông lão ra mở cửa, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, sắc mặt vừa cung kính vừa vui vẻ.

“Vào đi, đây là trạch viện cậu của ta mua trước kia, tuy hơi nhỏ, nhưng thứ nhất nó cách quân doanh không quá xa, thứ hai trong tòa nhà này còn dẫn nước từ suối nước nóng về. Lúc cậu còn ở trong quân khi mệt mỏi thường lại đây ngâm mình, cũng dẫn ta tới nhiều lần.”

Hoắc Khứ Bệnh dẫn cô đi trước, ông lão khua tay, chàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, phất tay cho phép ông lui ra.

“Vì để không hồi lâu, nên chỉ giữ mỗi một mình Đinh Cốc trông nom tòa nhà, ông ấy nghe được, nhưng không nói được, là cha của một người trong quân Cậu, người ấy chết trận, Cậu mới đón cha họ về thu xếp cho ở chỗ này, chí ít ăn mặc không lo.” Nhìn theo bóng lưng Đinh Cốc, chàng giải thích với cô.

Tử Thanh tò mò nói: “Ông ấy khua tay thế, chàng nhìn có hiểu không?”

Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu, “Hiểu chứ, ông ấy bảo ông ấy xuống bếp chuẩn bị cơm canh.”

Để một cụ già tuổi xưa nay hiếm chuẩn bị cơm cho mình, Tử Thanh thực băn khoăn, vội nói: “Hay cứ bảo ông cụ nghỉ ngơi đi, để em đi chuẩn bị cơm.”

Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau nhẹ nhàng cười nói: “Nghĩ lại, ta còn chưa từng được nếm cơm em làm đấy. Gỡ giáp trước đi, ta đi giúp em nhóm lửa.”

Hai người gỡ khôi giáp, tìm đến nhà bếp, Hoắc Khứ Bệnh lại chỗ ông cụ thu xếp một lúc, lão giả vâng dạ gật đầu rồi lui ra ngoài.

Tử Thanh xắn tay áo định làm món, nghĩ nghĩ, hỏi Hoắc Khứ Bệnh: “Chàng muốn ăn bánh áp chảo hay là bánh nướng?”

“Em chỉ biết mỗi hai loại?” Chàng buồn cười nói.

“Hai loại này hay làm nhất.” Tử Thanh ngẩng đầu thấy thịt khô máng trên xà nhà, bèn nhón chân cắt lấy một miếng, quyết định, “Thế làm bánh nướng, trong lúc đó thì hầm thịt, tiện bề tiết kiệm ít củi đốt, được không?”

“Được, ta nghe vợ.” Hoắc Khứ Bệnh cười gật gật đầu, không dị nghị gì, nhét cỏ khô đã mồi lửa vào lòng bếp.

Nghe thấy, mặt Tử Thanh đỏ lựng, cúi đầu bắt đầu cắt thịt khô, trong lòng nảy sinh cảm giác khác thường, cứ như hai người thật sự là một đôi vợ chồng trẻ không có gì đặc biệt sống trong núi, nấu nướng sinh hoạt, hoà thuận ấm áp.

Cắt dưa gọt thức ăn, nhồi mì làm bánh, bận rộn một đỗi xong, mùi thơm nức mũi từ nồi đồng tràn ra từng đợt, Tử Thanh ngửi thấy tỏ ý khen: “Miếng thịt khô này xem như không tệ, thơm cực kỳ!”

Hoắc Khứ Bệnh thong thả bước tới, cũng cúi người tới ngửi, mà không phải ngửi mùi thơm trong nồi đồng, mà là ghé vào giữa cổ cô, hơi thở nhè nhẹ, làm Tử Thanh đờ đẫn.

“Tướng quân…”

Tử Thanh không khỏi rụt cổ ra sau, Hoắc Khứ Bệnh lại sát tới, muốn ngừng mà không được khẽ cắn tai cô. Một sợi tê dại từ dái tai cô dọc theo cả người nhanh chóng lan tỏa, cô cảm thấy cơ thể mình như nhũn ra từng đợt, lùi ra sau một bước dựa vào vách tường xuôi theo bếp lò.

Chàng lấn tới, hôn tỉ mỉ một đường, từ dái tai chuyển sang môi cô, quấn quýt giao hòa môi lưỡi cô…

Ngay phút mê ly, chợt ngửi thấy một mùi khét, Tử Thanh lập tức hoàn hồn, đẩy Hoắc Khứ Bệnh.

“Không được, cháy mất!”

Cô sốt ruột lúi húi dùng thìa gỗ quấy thịt khô trong nồi canh, lại cẩn thận gắp từng miếng bánh bột ngô gá kín trên nắp nồi đồng xuống, dọn ra.

“Cũng may, chỉ khét một chút xíu bên dưới, bánh vẫn còn ngon.” Cứu xong mọi thứ, Tử Thanh nhẹ thở phào, sau đó múc canh thịt dọn ra, quay người lại nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang khoanh ngực dựa vào tường.

“Trong mắt em, ta còn không quan trọng bằng mâm bánh bột ngô này nhỉ.” Chàng buồn bực nói.

“Không phải, nhưng cũng không thể lãng phí lương thực mà.” Tử Thanh lấy thêm mâm ăn khác, múc canh thịt băm, chọn ít bánh bột ngô.

Chàng không cần đoán đã biết, “Chừa phần cho Đinh Cốc à?”

“Dạ.”

“Ta bưng qua cho ông ấy.”

Cô nghe vậy sửng sốt, không nghĩ là chàng chịu làm loại chuyện như thế, đợi hoàn hồn, chàng đã bưng bàn ăn ra ngoài.

Chàng tự mình bưng mâm ăn cho Đinh Cốc khiến ông sợ hãi không thôi, lúc nhận còn suýt vấp té. Hoắc Khứ Bệnh hạ giọng dặn dò hồi lâu, Đinh Cốc hiểu ý, cười ha hả, gật đầu vâng lia lịa.

Phía bên này Tử Thanh đã dọn bàn ăn vào nội đường, chờ chàng tới, hai người ngồi xuống dùng cơm. Bình thường Hoắc Khứ Bệnh ăn đều là ăn những món đến từ đầu bếp trong cung, Tử Thanh làm bếp tất nhiên kém hơn, nhưng vì là tự tay cô làm, hương vị ăn vào trong miệng tất nhiên khác biệt, ăn hết hồi nào không hay.

Dọn dẹp bàn ăn bưng xuống bếp rửa sạch, Tử Thanh vừa vào trong nhà, đã có thứ gì bay ngay đến chỗ cô.

“Bắt lấy!” Hoắc Khứ Bệnh nói.

Cô đưa tay bắt lấy, trong tay là một bộ áo lót rất mềm, chất vải trơn bóng mềm mại, sáng như sương tuyết.

“Không phải đến đây là để đi ngâm suối nước nóng à, đi thôi, thư giãn cực kì.” Hoắc Khứ Bệnh có vẻ hờ hững chỉ ra ngoài, “Đi dọc theo hành lang, vào gian cao nhất phía đầu kia là tắm rửa được rồi.”

Việc tắm rửa trong quân có nhiều chỗ bất tiện, có thể được ngâm mình thoải mái trong suối nước nóng một lát đúng là dễ chịu không xiết, Tử Thanh mừng khấp khởi gật đầu, quay người định đi.

“Đúng rồi,” Hoắc Khứ Bệnh nhắc nhở cô, “Trong đó hơi nước nóng, đừng tham dễ chịu, không được ngâm lâu quá.”

“Dạ.”

Cô miệng thì đáp, chân đã bước dọc theo hành lang, đến gian phòng cuối cùng đẩy cửa đi vào, ngây ra một lúc, ở trong phòng chỉ có mấy thứ như bình phong để thay quần áo, cũng không có chỗ gì có thể tắm rửa, nhưng lại nghe được tiếng nước róc rách bên tai…

Bên kia phòng còn có cánh cửa nữa, cô kéo ra, hơi nước mờ mịt đập vào mặt, trước mắt là một hồ nước nóng dùng đá xanh xuôi theo xây thành, hơi nước lượn lờ bay cao. Xung quanh là một bụi trúc xanh ken dày mới trồng, ngăn với bên ngoài, thi thoảng nghe thấy tiếng chim hót trong núi, cảnh khiến lòng người bất giác thanh tĩnh lại.

…..

Trên tảng đá nhỏ bên cạnh ao có đặt tạo giác, (xà phòng tắm) lược gỗ và hai quả trứng gà. Tạo giác, lược gỗ Tử Thanh còn biết công dụng, nhưng hai quả trứng gà kia không biết là để làm gì. Cô cầm lên lắc lắc, là trứng gà sống, không thể ăn ngay, trăm mối vẫn không thể tháo gỡ.

Đặt trứng xuống, Tử Thanh quay về trong phòng cởi áo bào, chậm rãi bước vào trong ao.

Dòng nước ấm từng chút từng chút tràn lên bắp chân, thắt lưng, ấm áp. Đáy hồ như được lát bằng đá xanh bằng phẳng, cô chậm rãi ngồi xuống, tháo tóc.

Tóc đen xõa xuống, ban đầu cô còn vốc nước lên gội, sau đó thấy quá phiền phức, dứt khoát nín thở, hụp cả người vào trong nước…

“Em đang làm gì thế?!”

Chợt có giọng nói từ trên mặt nước truyền đến, vừa xa xăm vừa quen thuộc, Tử Thanh lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, quẹt giọt nước trên mặt, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang nửa đứng nửa ngồi trên tảng đá, vẻ rất hứng thú nhìn mình.

“Chàng, chàng, chàng,… sao mà… chàng vào đây?” Cô lắp bắp.

“Ta ở bên ngoài gọi em, lại không nghe đáp, ta cho là em bị choáng bên trong, đương nhiên là phả vào xem sao.”

Hoắc Khứ Bệnh quang minh lẫm liệt, nói rất đương nhiên.

“Em không sao…”

Tử Thanh co người qua phía bên kia, cách lớp hơi nước, bóng Hoắc Khứ Bệnh rất mơ hồ.

“Không sao thì tốt.” Chàng vẫn không đi, ngược lại ngồi xuống, khom người lấy tay thử nhiệt độ nước, thở dài, “Ta cũng đã lâu không ngâm mình trong này.”

Tử Thanh nghe vậy, vội nói: “Hay để em ra ngoài, Tướng quân xuống là được.”

Hoắc Khứ Bệnh nhướn mày, vẫn còn muốn đùa nàng, “Em ra ngoài làm gì? Chúng ta cùng ngâm mình không tốt sao?”

“Ấy, ấy… chuyện này…”

“Ngày cưới đó, chúng ta đã hành lễ trước mộ cha em, em đã là vợ của ta, có gì không thể?” Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục đùa cô.

Tử Thanh cũng biết, nhưng nơi đây màn trời chiếu đất, nếu muốn hai người trần truồng nhìn nhau, ngẫm lại cảm thấy thực sự là cực kỳ ngượng ngùng.

Chàng hù dọa cô, làm bộ muốn cởi áo, “Ta xuống đây!”

“Á… Không được! Không được!”

Tử Thanh luôn miệng la lên, bất giác lộ vẻ nũng nịu đáng yêu của nữ nhi gia.

Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả, đứng dậy, la ầm: “Được rồi, không đùa em nữa! Ngâm một lát thì lên đi, ngâm lâu sẽ bất tỉnh đấy.”

“Dạ, hai quả trứng gà kia dùng làm gì thế ạ?” Tử Thanh hỏi.

“Cô bé ngốc, để em gội đầu. Đập trứng gà, bôi lên tóc, vò một hồi, dì ta vẫn luôn gội như thế đó.”

“Ồ.”

Nhìn Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài, kéo cửa, Tử Thanh mới nhẹ nhõm thở phào, nghiêng tai nghe ngóng một lát, đánh giá chàng sẽ không đột nhiên xuất hiện nữa, mới vào lại trong ao, dùng tạo giác gội sạch tóc, thân mình. Hai quả trứng gà cô không đụng đến, từ đầu đến cuối không nỡ lấy ra gội đầu.

Đợi tắm xong, cô đứng lên lau khô mình quay lại trong phòng, mặc nhu y lụa trắng, túm lên mớ tóc còn ướt định đi tìm Hoắc Khứ Bệnh, không ngờ vừa mới kéo cửa, đã thấy Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên thềm đá dưới hiên…

Chàng ngoảnh đầu, “Tắm rửa sạch sẽ rồi à?”

“Ưm.”

“Lại đây,” chàng ngoắc tay, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhận lấy khăn trong tay cô lau tóc giúp.

“Để em tự cũng được.” Tử Thanh thoái thác.

Chàng không nói không rằng, kéo người cô dựa lưng về phía mình, không ngừng tay, tiếp tục lau tóc.

Tử Thanh hết cách, đành ngoan ngoãn phó mặc theo chàng.

Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà rọi xuống dưới hiên, soi chiếu khuôn mặt cô, trên sợi tóc cô cũng dính hạt nắng vàng lấm tấm…

Búi tóc lên giúp cô, một mảng da thịt nhỏ trên cổ lộ ra, vì mới ngâm nước nóng ra, toát màu phấn hồng nhạt, trong lòng chàng khẽ động, cúi người hôn xuống.

“Tướng quân… Có người nhìn thấy…”

“Em nói là Đinh Cốc à, ta đã dặn ông ấy cả ngày hôm nay cứ ở trong phòng đợi, không có gì dặn dò không được tới.” Hoắc Khứ Bệnh nhẹ gặm cắn chầm chậm, hàm hàm hồ hồ nói.

“…” Tử Thanh giờ mới hiểu tại sao Hoắc Khứ Bệnh muốn tự mình bưng cơm canh sang cho Đinh Cốc.

Nhu y lụa trắng rất trơn, áo lót cũng bị chàng kéo rơi xuống cánh tay, lộ ra đầu vai tròn trịa trắng mềm, cô vội đưa tay khép lại, bỗng cả người bay bổng lên không, bị Hoắc Khứ Bệnh bế lên sải bước vào trong phòng.

“Vốn dĩ muốn đợi đến trời tối, uống rượu hợp cẩn với em xong hẵng… giờ ta không muốn đợi nữa…” Chàng rì rầm bên tai cô.

Cho dù chàng không nói, Tử Thanh cũng biết sắp xảy ra chuyện gì, trong tích tắc này dán người vào lòng chàng, cơ thể bất giác mềm nhũn. Trong tầm mắt, tóc xanh hơi còn ẩm xõa ra trên vai chàng, cổ chàng, triền miên làm lòng người nhộn nhạo.

“Nhưng trời vẫn còn sáng…” Cô ngập ngừng lí nhí, đương nhiên cho rằng chuyện ấy nên vào lúc trời tối người yên.

Hoắc Khứ Bệnh cười rộ, đặt cô lên giường, đưa tay búng nhẹ gáy cô, “Em vẫn luôn miệng không phục Nho gia, thế sao trong đầu vẫn còn cổ hủ thế?”

Do nhu y không ngay ngắn, Tử Thanh lăn một vòng vào trong chăn, che người nói: “Không phải người ta động phòng đều vào lúc đầu buổi tối sao?”

“Ta cho là, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt…” Hoắc Khứ Bệnh sán người tới, giật chăn ra, rút đai lưng nhu y cô, trong miệng còn nói, “tình chi sở chí là được!”

Đương nói đã vạch mở nhu y cô, tay thăm dò vào áo trong, dán lên da thịt, dọc theo thắt lưng cô đi lên trên một đường, mân mê bộ ngực mềm mại; tay kia cũng thăm dò chui vào áo trong, ấn lên lưng cô, dùng sức để cô đón lấy mình.

Vết chai dày trên tay chà miết qua lại trên da thịt non mịn của cô, khi mạnh khi nhẹ, còn hơi nhột, trong cơn triền miên nhu y áo lót đều bị cởi xuống. Hơi thở Tử Thanh lộn xộn, ngực hơi phập phồng, trong mắt chỉ thấy chàng.

Nhìn dáng vẻ hai gò má cô đỏ ửng, Hoắc Khứ Bệnh thật muốn cắn một hớp ăn cô vào trong bụng. Chàng ngồi dậy, nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của mình, nằm lên người cô, mang theo vẻ thô bạo không kìm nén được mạnh mẽ hôn lên cô.

Da thịt cả hai dán chặt lấy nhau, đốm lửa dục vọng không thể cất lại lan tràn ra, tóc của nhau quấn quýt lấy nhau, hơi thở hỗn loạn.

Dùng chân tách chân cô ra, vì sợ làm cô bị thương, trong hơi thở Hoắc Khứ Bệnh mang theo khắc chế, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích phần mềm mại nhất giữa hai chân cô…

Tử Thanh có học y thuật, tất nhiên là hiểu một ít chuyện phòng the, chờ chốc lát, không thấy chàng có động tác kế tiếp, nghi ngờ hỏi: “Có phải chàng không biết không?”

“Cái gì!”

Câu nói chả khác nào là điều sỉ nhục lớn với Hoắc Khứ Bệnh, nghĩ hẳn cô đã sẵn sàng, không do dự nữa, tay dùng sức bấu chặt vòng eo mềm của cô, lắc người tới trước, tiến vào trong cơ thể cô.

Tử Thanh cắn chặt răng, kêu lên một tiếng đau đớn.

Chàng bỗng dừng lại, nằm trong cơ thể cô không nhúc nhích, giống như một thanh cung trương cứng.

“Đau không?” Chàng hỏi.

“Có hơi…”

“Làm sao đây?”

“Hay… chàng ra ngoài trước đi?” Cô khẽ cắn bờ môi, thăm dò hỏi.

Chàng thử nhích khẽ, lập tức có tiếng rên rỉ khẽ tràn ra giữa răng môi cô, nghe đến đầu chàng tê dại, đẩy hông tới, hai tay dò ra sau lưng cô, làm cô dán vào người mình càng thêm chặt, “Không muốn!”

Mỗi một tấc da thịt thân mật kề sát nhau đều mang đến ấm áp và an toàn, tỉ mỉ xoa đi những nếp nhăn long đong tới lui trong năm tháng, xen lẫn cơn đau là vui sướng, từng chút từng chút lấp đầy cõi lòng cô. Cô duỗi hai tay câu chặt lên bờ vai chàng, răng cắn lấy vai chàng, kìm nén tiếng rên, ngoan ngoãn mặc cho chàng muốn gì cứ lấy.

Cơ thể khắc khoải chập trùng, sắc xuân kiều diễm trong trẻo đong đầy cả căn phòng.

Đêm khuya vắng người, Tử Thanh thấy Hoắc Khứ Bệnh như đã đi vào giấc ngủ, bèn lặng lẽ chuyển người từ trong khuỷu tay chàng ra ngoài, vừa ra đến mép giường, vòng eo đã bị người ôm lấy, lập tức bị bắt về trong ngực chàng.

Chàng lăn qua chặn cô lại, “Đi đâu vậy?”

“Em muốn đi tắm…” Tử Thanh còn chưa dứt lời, đã một tiếng ưm không nhịn được, vì tay chàng lại không đứng đắn trên người, vội thoái thác từ chối, “Không muốn, đau!”

“Lần này sẽ không đau nữa.”

Chàng vừa cam đoan, vừa nhẹ gặm bờ môi cô, bàn tay chầm chậm mơn trớn trên người cô phập phồng, sực nhớ tới điều gì, mắt sáng lên, bế cô bước vào dòng suối nóng, cho đến khi cả hai đều chìm vào trong nước.

Dòng suối ấm áp dịu dàng bao trùm lấy thân thể, cơn đau đớn ban đầu dần biến mất, Tử Thanh thở phào, không muốn tóc lại ướt nên lấy tay vấn lại tóc trên đầu. Hoắc Khứ Bệnh tiện tay bẻ một cành trúc nhỏ vẫn còn cả lá, tự nhiên làm trâm, cố định tóc giúp cô.

“Sau này chỗ chúng ta ở, cũng phải dẫn một dòng suối nóng vào, ngày mùa đông, có cởi y phục cũng không cần sợ lạnh.” Chàng ào ào khuấy nước, ôm cô vào lồng ngực mình, “Em nói đúng không?”

Tử Thanh ngẩn ngơ một lúc, mới hiểu là chàng ám chỉ chuyện gì, vừa buồn cười lại vừa ngượng ngùng, nói đúng cũng không được, mà nói không đúng cũng không xong.

Ánh trăng trong trẻo, chàng nhìn nước suối mơn man qua da thịt cô, chỉ gần trong gang tấc, lại dùng sức ôm chặt cô vào lòng.

Hai người chìm chìm nổi nổi trong ao, đợi cơn thở dốc dần bình thường trở lại, Tử Thanh đã kiệt sức, nhũn ra vô lực, Hoắc Khứ Bệnh mới hài lòng ôm cô quay về phòng.