Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 159: Suối nước nóng. Một




Chư tướng khác không ngờ hắn dám trực tiếp khiêu chiến Phiêu Kỵ Tướng quân, Phương Kỳ xông lên nói: “Muốn Tướng quân ra tay, ngươi phải so chiêu với ta trước.”

Triệu Phá Nô kéo Cao Bất Thức thì thầm: “Tính tình hai vị này cũng hơi hùng hổ quá, thật sự không xem mình là người ngoài rồi! Hay lão khuyên thử xem?”

“Cậu cho là ta không từng khuyên sao, suýt tí thì đến chính ta cũng toi.” Cao Bất Thức an ủi anh ta, “bọn hắn cũng chả có ý tứ gì khác, chỉ là không muốn các cậu khinh thường bọn hắn, lòng dạ ấy vốn cũng giống như ta đã từng vậy thôi.”

“Bọn hắn quật ngã hết bốn năm người, ai dám khinh thường chớ. Giờ vấn đề là nếu cứ tiếp tục như thế, sau này há bọn hắn không được ngang dọc trong quân sao.”

Bên này đương nói, Bá Nhan đã lấy một thanh trường kích từ sĩ tốt bên cạnh, bảo Y Tức Kiền: “Hai ta còn chưa phân cao thấp mà, ngươi gấp cái gì!”

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta muốn tỷ thí cùng Tướng quân.” Y Tức Kiền dứt khoát nói.

Tuy biết rõ là hắn nói thật, Bá Nhan vẫn rất tức giận.

Lúc này Cao Bất Thức mới nhìn thấy Tử Thanh đang ở sau lưng đi cùng Hoắc Khứ Bệnh, sáng mắt lên, lên rỉ tai Y Tức Kiền mấy câu, Y Tức Kiền mới nhìn sang Tử Thanh.

“Anh chớ gạt ta, nhìn bộ dáng cậu này, ta dùng một tay cũng có thể bóp chết.” Y Tức Kiền nheo mắt, nhìn Tử Thanh không ngừng chau mày.

“Cậu thật sự là bóp không chết nổi đâu.” Cao Bất Thức trề môi nói, “Cậu xem, cậu ta theo cạnh Tướng quân, không có tí ti bản lĩnh thật sự thì có thể được Tướng quân thưởng thức thế ư?”

Y Tức Kiền vẫn không tin mấy.

Cao Bất Thức đành thú thật: “Thực không dám giấu, lần trước đến cả ta cũng thua dưới tay cậu ấy.”

Y Tức Kiền kinh ngạc nhìn hắn: “Ông?! Không thể nào?”

Hồi ở Hung Nô hắn đã từng đọ sức với Cao Bất Thức, hai bên bất phân cao thấp, nhưng Cao Bất Thức lăn lộn trong quân Hán đã lâu, biết điều hơn hắn nhiều, biết lúc nào phải để đường sống cho người ta.

“Vậy ta cũng phải thử xem… xem đến cùng là hiện ông không giỏi hay là cậu trai trẻ kia có mấy phần bản lĩnh thực sự.” Y Tức Kiền đứng trong vòng, chỉ thẳng vào Tử Thanh.

“Nghe nói lần trước cậu đã thắng Nghi Quán Hầu? Là cậu sao?”

Tử Thanh nghe vậy sửng sốt, đáp: “Tỉ thí trong quân, lúc thua lúc thắng, lần trước là Nghi Quán Hầu cố ý nhường, không tính được.”

“Nói vậy, đúng là thật à.” Y Tức Kiền quay lại nhìn Cao Bất Thức, thấy hắn gật đầu lia lịa, “Đã thế, ngươi và ta tỷ thí xem sao!”

Hoắc Khứ Bệnh không tình nguyện mấy, khẽ nhăn mày nói: “Không phải anh muốn tỷ thí với ta sao? Sao lại đổi thành cậu ấy?”

“Tướng quân,” Tử Thanh lách người, ngăn trước mặt chàng, “Tử Thanh nguyện thay Tướng quân xuất chiến, xin Tướng quân đồng ý.” Gã Hung Nô trước mắt này cô không biết ngọn ngành, nếu mình thua thì chả có gì bận tâm, nhưng nếu Tướng quân thua, quân Hán còn mặt mũi nào mà tồn tại.

“Cậu…”

“Tạ ơn Tướng quân!” Lời chàng chưa dứt, Tử Thanh đã giành nói, đồng thời đưa tay lấy trường sát chỗ binh tốt bên cạnh, bước vào trong vòng.

(*) à về chỗ xưng hô: đến lúc này chốn đông người mình để qua ‘cậu’, nói chung thì chỉ gọi em khi vắng vẻ hay xưng nàng ấy với những người đã biết TT là gái.

Cái cô nhóc này, lá gan càng lúc càng lớn đấy, Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, quát: “Tỷ thí chạm đến là thôi, không được gây thương tích cho người. Thanh nhi, tháo lưỡi trường sát xuống.”

“Rõ.” Tử Thanh không mảy may do dự, hai ba hồi đã tháo xong lưỡi sát, ném qua một bên.

Y Tức Kiền quen dùng hoàn thủ trường đao*, thấy thế, cũng nghiêm túc, không rút đao khỏi vỏ, chỉ dùng vỏ đao ứng chiến.

(*) loại trường đao có vòng tròn ở đầu, xem thêm hình ở link

“Ta cũng không chiếm lời từ cậu!” Hắn nói.

Trường sát, hiện chỉ có thể coi là một khúc côn gỗ dài.

Tử Thanh nắm trong tay, chậm rãi di chuyển, điểm đầu côn vốn dĩ là lưỡi sát điểm xuống đất, ra thế phòng thủ, cũng không vội mở thế tấn công.

Y Tức Kiền cầm đao trong tay, chờ giây lát, không thấy tấn công, thầm cho là Tử Thanh sợ hãi, bèn cầm đao công tới.

Trường côn uốn lượn kéo trên mặt đất, từ đầu đến cuối côn nhọn chưa hề rời đất, Tử Thanh chỉ dùng côn gỗ trái chống phải ngăn, né đao Y Tức Kiền, liên tiếp lùi mấy bước.

Binh lính vây xem không thể không liên tiếp lùi ra sau, mở lớn vòng tròn hơn một chút.

“Tử Thanh, đừng che giấu nữa, cứ bộc lộ tài năng đi!” Thấy cô đầy nhượng bộ, Phương Kỳ không khỏi sốt ruột, lớn tiếng gào gọi cô.

Triệu Phá Nô hung dữ thọc hắn, bản thân mình hò hét Tử Thanh, giọng còn muốn át cả Phương Kỳ: “Đánh cho tốt vào, thắng hắn ta chải ngựa cho cậu nhe!”

Không kiên nhẫn nghe bọn hắn ồn ào, Hoắc Khứ Bệnh đá Triệu Phá Nô một cước, hai tay khoanh ngực, tập trung tinh thần nhìn trong vòng đấu.

Tử Thanh lại không nóng không vội, cô đang luôn ở thế chống đỡ vốn là muốn thấy rõ đường đi của đao pháp Y Tức Kiền, chỉ tiếc đao pháp gã Hung Nô này khác biệt với Trung Nguyên, thế tấn công mạnh mẽ nhanh chóng hung ác, chỉ muốn tốc thắng, đường đao rất loạn, không nhìn ra đầu mối.

Thấy cô mãi tránh né, Y Tức Kiền cũng có phần tức giận: “Nếu cậu khiếp sợ, nhận thua cũng không sao, né tránh mãi vầy, chẳng thú vị!”

Tay trắng cầm côn lùi về phía sau, cho đến lúc này côn mới thẳng thớm rời đất, Tử Thanh cầm trường côn trong tay, đang định tấn công thì đột nhiên chỗ vai trái nhói lên một trận, giống như bị ngàn cây châm đâm vào, cơn đau đớn dọc theo vai trái truyền thẳng xuống đầu ngón tay trái, khiến cô không thể không buông lỏng tay…

“Thanh nhi, sao vậy?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn ra chỗ không thích hợp ngay, xông lên, thấy sắc mặt cô trắng bệch.

“Vết thương cũ trên vai có lẽ lại tái phát.” Tử Thanh cắn răng, đau đến ứa mồ hôi lạnh.

Hoắc Khứ Bệnh bế cô lên, vội chạy về lều Hình Y Trưởng, để lại một đám người sửng sốt ngay tại chỗ.

“Xem ra Tướng quân đúng là không phải coi trọng cậu ta một cách bình thường rồi.” Y Tức Kiền sau đó mới nhận ra nói, “Vết thương cũ trên vai gì chứ? Tìm cớ lâm trận bỏ chạy ư?”

Cao Bất Thức nhìn theo bóng lưng họ: “Nghe nói trên vai cậu ta có vết thương cũ, bị mã đao Chiết Lan Vương chém trúng.”

Phương Kỳ Triệu Phá Nô đứng cùng ở đấy. Triệu Phá Nô nghe đám sĩ tốt hạ giọng xì xào bàn tán, thầm thở dài, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào tìm một thời cơ nhắc nhở Tướng quân chút, đối đãi Tử Thanh cũng nên có tí phân tấc mới được.

“Lão Hình, lão Hình… lão đầu, lão đầu!” Còn chưa đến trước lều Hình Y Trưởng, Hoắc Khứ Bệnh đã gọi luôn miệng, suýt chút thì đâm sầm vào Hình Y Trương đang chuẩn bị ra khỏi lều.

“Mau mau xem cho em ấy, vết thương cũ trên vai em ấy lại tái phát.” Không đợi Hình Y Trưởng mở miệng, chàng thuận chân đá văng mớ đồ tạp nham chất đống trên giường, êm ái đặt Tử Thanh xuống.

“Ui da, ui da, cậu nhẹ chút coi! Nhẹ chút coi! Mấy thứ này ta còn cần mà.” Hình Y Trưởng đau lòng nhìn mớ thẻ tre bị chàng đá lăn ra đất.

“Ông mau mau xem cho em ấy đi!” Hoắc Khứ Bệnh vội la lên.

Hình Y Trưởng cũng nhìn chàng chằm chằm: “Cậu loi nhoi ở đây, sao ta xem cho nó được?!”

Hoắc Khứ Bệnh nghẹn lời, ho nhẹ hạ giọng: “Ta không ra, ta phải xem ngọn nguồn vết thương trên vai em ấy là thế nào?”

“Cậu muốn giỡn mặt với ta đúng không? Đi mau!” Hình Y Trưởng đạp chàng một đạp, đẩy ra ngoài luôn, sau đó mới xoay qua Tử Thanh.

Hoắc Khứ Bệnh đành ra ngoài, đứng ngay trước lều, vẫn có thể nghe thấy đối thoại bên trong.

“Nói thật xem, bị thế này bao lâu rồi?” Giọng Hình Y Trưởng tức giận.

“Bắt đầu từ mùa đông năm ngoái có phát mấy lần.”

Chưa hề nghe cô nhóc này đề cập đến luôn, chàng nhíu mày.

“Có phải là không để ý để bị lạnh cóng bên ngoài rồi không?” Lão già đoán chừng, “Ở lâu ngoài tuyết phải không?”

“Chỉ lên núi chặt củi mấy lần, nhưng… cháu cứ nghĩ là không sao.”

“Con bé này, khi đó ta đã bảo mi rồi, kinh mạch đã bị thương, mai này chỉ cần cẩn thận giữ gìn, một khi không để tâm sẽ tái phát liền. Đau là còn nhẹ, nghiêm trọng á, cả cánh tay này của mi cũng phải bỏ đi đấy!…”

Nghe tới đó, Hoắc Khứ Bệnh không kìm nén được nữa, xốc lên mành lều xông vào.

“Tướng quân…” Tử Thanh theo bản năng nhanh chóng khép áo bào che lên vai

“Em…” Hoắc Khứ Bệnh không lo được nhiều vậy, “Để ta xem vết thương trên vai em nào.”

Tử Thanh lắc đầu.

“Nhanh! Không thì ta tự ra tay đấy.” Chàng tức giận nhìn cô chằm chằm.

Hình Y Trưởng nhìn hai đứa bé loi nhoi trước mặt, quá nhức đầu, sực nhớ còn đang sắc thuốc bên lò, hối hả chạy đi, không rảnh để ý tới họ.

“Không muốn!” Tử Thanh nhanh tay nhanh chân khép xong áo, đứng dậy, “Hơn nữa hiện giờ em đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Hoắc Khứ Bệnh tin mấy câu như thế này của cô mới là lạ, tay phải dò tới.. bắt lấy đầu vai của cô, bị cô lắc người tránh thoát.

Chàng lại đưa tay trái, thân thể cô hơi nghiêng, tránh đi tay chàng.

Tiến, lùi.

Một công, một thủ.

Động tác hai người đều không mạnh, song mau lẹ vô cùng, trong chớp mắt đã trải qua mười mấy chiêu ở trong lều.

Hình Y Trưởng xốc mành lều vào đến, thấy hai người đang ầm ĩ, ho mạnh mấy tiếng, buồn bực nói: “Không đau đúng không? Ngứa da nữa đúng không? Cánh tay muốn bỏ tới nơi mà còn có lòng dạ ở đây liếc mắt đưa tình…”

Cũng vì sợ đả thương Tử Thanh, Hoắc Khứ Bệnh ngừng tay trước, hung ác nhìn cô đăm đăm, rồi mới hỏi Hình Y Trưởng: “Vết thương này của em ấy giờ phải làm sao? Có cách gì tốt không?”

“Nó bị thế này, uống thuốc cũng chẳng có tác dụng mấy. Chỉ có thể châm cứu trước, qua cơn thì xem tình hình. Quan trọng là, không được để nó lạnh cóng.”

“Không được lạnh…” Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ một lát, hỏi, “Vậy ngâm trong suối nước nóng có ích gì không?”

“Ừ, nước của suối nước nóng đúng là có chỗ tốt cho kinh mạch đấy.” Hình Y Trưởng nhìn Tử Thanh thở dài, “Mi nói mi xem, tuổi còn quá trẻ… Đi đi, giờ này không thích hợp, chiều mai mi ghé đây, ta châm cứu cho mi.”

Tử Thanh gật đầu, kéo Hoắc Khứ Bệnh lui ra.

“Em kéo ta làm gì, ta còn có việc muốn hỏi lão già ấy.” Hoắc Khứ Bệnh còn muốn đi vào, bị Tử Thanh ngăn lại.

“Em cũng là y sĩ, Tướng quân có việc hỏi em là được.” Tử Thanh ngẩng đầu nhìn chàng.

“Em…” Chàng đưa tay không chút niệm tình cốc cô một cái, “Em nói xem, mùa đông năm ngoái đã thấy vết thương cũ tái phát, sao lâu nay không hề nghe em nói một lời? Nếu không phải hôm nay bị ta phát hiện, em còn định giấu ta đến khi nào?”

“Không phải em cố tình gạt ngài, hiếm lắm nó mới tái phát một lần, đôi khi chính em cũng không nghĩ tới.” Tử Thanh hết sức thành khẩn nhìn chàng, “Thật đó.”

“Ta thật sự không nên kéo em đến đây, may mà hiện giờ còn chưa muộn, ngày mai ta sẽ đưa em đến một nơi.”

“Không được!” Cô vội nói, Hình Y Trường còn phải châm cứu cho em, ta không thể đi. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, châm cứu mấy lần rồi chẳng có gì đáng ngại.”

Có bịnh tuần doanh từ cách đó không xa đi qua, Tử Thanh vội lùi ra mấy bước, cách Hoắc Khứ Bệnh xa một chút.

“Nếu Tướng quân không còn chuyện gì, ti chức cáo lui.” Chỗ ở của Tử Thanh ngay chỗ Hình Y Trưởng cách đó không xa.

“Ta đi xem thử chăn đệm của em có đủ không.” Nghe Hình Y Trưởng liên tục dặn dò không thể để cô bị lạnh, Hoắc Khứ Bệnh chân dài sải bước, vẫn đi trước cô.

Vào trong lều Tử Thanh, Hoắc Khứ Bệnh nhìn quanh một vòng, so với chỗ ngủ của chàng thì tất nhiên nơi này đơn sơ hơn nhiều. Lấy tay sờ qua chăn đệm trên giường, chàng cảm thấy quá là mỏng manh.

“Như thế này sao được, em nên qua ngủ ở chỗ của ta đi.” Chàng lắc đầu nguầy nguậy.

Tử Thanh cau mày, nhìn Tướng quân, nghĩ mãi cũng không rõ làm sao mà đầu óc ngài lại phạm phải hồ đồ thế.

Mày chàng còn nhíu chặt hơn cả cô: “Sao thế? Em không chịu?”

“Tướng quân…” Tử Thanh thở dài, “Hiện giờ chúng ta ở trong quân chứ không phải ở phủ đệ của ngài. Ngài là Tướng quân, em là Trung Lang Tướng, sao em có thể ngủ trong lều của ngài cơ chứ. Với cả, xem như vẫn còn ở trong phủ, em…” Dù sao cũng là con gái, nhắc đến chuyện đó, Tử Thanh cũng cảm thấy khó mà mở miệng.

Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh biến hóa, lúc thì xanh lúc thì trắng, cuối cùng không biết chàng nghĩ đến chuyện gì, bất ngờ dịu xuống.

“Ta nhớ, ta đã nói muốn cho em một hôn lễ.” Chàng nói.

Tử Thanh vội nói: “Việc này không vội, hiện giờ chúng ta đang ở trong quân, đợi mai này rồi nói sau.”

Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống giường, ra hiệu cô cũng ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “Em thích hôn lễ kiểu gì?”

Tử Thanh ngẫm nghĩ, cũng nghiêm túc đáp: “Tốt nhất là lặng lẽ, không có khách khứa, chỉ mỗi hai người bên nhau.”

“Không có khách?” Hoắc Khứ Bệnh ngạc nhiên nói, “Một người khách cũng không cần ư?”

“Tốt nhất là không, thành thân vốn dĩ là chuyện hai người mà.” Tử Thanh chợt rầu rĩ, “Nếu cha và mẹ có thể có mặt, cũng rất tốt, mẹ sẽ giúp em chải đầu…”