Đợi Tử Thanh đi xa, Hoắc Khứ Bệnh xoa tay lên hông, chậm rãi ngồi xuống tựa vào tảng đá bên cạnh, nhìn suối nước róc rách, xa xa ngựa đang vục đầu uống nước, đám sĩ tốt vung vạt áo cao cao vui đùa trong nước.
“Cậu chưa đi là vì muốn đi Trường An ư?” Chàng hờ hững hỏi, hiển nhiên đã nghe thấy đoạn nói chuyện trước đó của Oman và Tử Thanh.
Oman chán ngán gật đầu: “Không còn cách nào khác, dù chỉ có một thành hi vọng, ta cũng phải đi thử xem, không chừng huynh trưởng ta cũng có lúc đầu óc không rõ ràng.”
Chuyện Hoắc Khứ Bệnh chân chính muốn hỏi không phải là chuyện này.
“Cậu muốn Tử Thanh đi cùng cậu à?” Sắc mặt chàng hơi chùng xuống.
“Đúng vậy.” Oman đáp cực kỳ dứt khoát.
“Chuyện này, không, thể.” Hoắc Khứ Bệnh quay lại nhìn thẳng mặt hắn, từng chữ từng câu nặng nề nói, “Ta tuyệt đối không cho phép.”
Oman không chút hoang mang, nhẹ nhướng mày cười: “Vì sao vậy? Lẽ nào là Hoắc Tướng quân thật như lời đồn, có chuyện nam phong? Nhưng ta phải nhắc nhở ngài, Thanh nhi không có đam mê cỡ đó.”
“Cậu không cần dùng câu đó khích ta. Tử Thanh là Trung Lang Tướng trong quân ta, văn võ song toàn, tương lai có tiền đồ bất khả hạn lượng, chỉ dựa vào điểm ấy ta sẽ không để cậu đưa cậu ấy đi.” Hoắc Khứ Bệnh nói.
“Tiền đồ bất khả hạn lượng?” Oman cười lạnh, “Thanh nhi là người như thế nào, cậu ấy nào có quan tâm đến tiền đồ gì?”
“Cậu ấy quan tâm cũng được, không quan tâm cũng được, đã có tài năng này, ta sẽ dự tính giúp cậu ấy.”
“Chả lẽ ngài mặc kệ trong lòng cậu ấy mong muốn chính là điều gì à?”
Ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh phức tạp, ngữ điệu vẫn cứng cỏi: “Cậu ấy sẽ hiểu ta là vì tốt cho cậu ấy.”
“Kiên quyết muốn cậu ấy sống cuộc sống cậu ấy không muốn, cũng có thể xem như là vì tốt cho cậu ấy ư?!” Oman khịt mũi xem thường, “Ngài không phải vì cậu ấy, ngài là vì chính ngài!”
“Chả lẽ cậu thì không chắc!”
Cơn giận dần dâng lên trong Hoắc Khứ Bệnh, không kìm được cất cao giọng, làm động đến vết thương, khẽ kêu một tiếng nhỏ đau đớn, tay vỗ hông, hằm hè nhìn Oman.
Oman nghẹn lời, sau một lát, mới thả một vẻ mặt lơ đãng nói: “Chí ít, ta sẽ để cho chính cậu ấy ra quyết định.”
Giữa hai người là một khoảng im lìm.
“Trong lòng ta và ngài đều biết, không bàn đến quyền cước binh khí, chỉ xét về tính tình Thanh nhi đã là người hiếm có, thế gian khó cầu. Kiếp này có thể quen biết cậu ấy, với ta mà nói, là trời cao chiếu cố.” Oman hạ giọng tiếp lời, “Cho dù cậu ấy lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ không có bất kỳ lời oán giận, càng không hề miễn cưỡng mảy may. Ta chỉ mong ngài cũng có thể hiểu rõ ràng, nếu không, thật uổng công cậu ấy quen biết ngài.”
Dứt lời, hắn không thèm quay đầu đã đi về.
Chỉ còn lại một mình Hoắc Khứ Bệnh ngồi dựa lưng tảng đá bên dòng suối. Mặt trời dần lặn về Tây dát lên suối nước ánh vàng nhạt, sóng nước sáng dập dờn, lấp lánh đốm sáng. Bên dòng suối, quanh người chàng cũng phủ thêm một lớp chiều tà mờ nhạt…
“…Nếu không, thật uổng công cậu ấy quen biết ngài.” — câu nói sau cùng của Oman không ngừng khuấy động trong đầu Hoắc Khứ Bệnh, chàng cứ nghĩ mãi đến ngẩn người.
Con người Tử Thanh, sao chàng không biết chứ.
Cho tới nay, mặc dù trong người Tử Thanh rất giỏi võ công, song bản tính lại rất dịu ngoan ôn hòa, tuyệt đối không phải là người thích tranh đấu thi thố. Hơn nữa, Mặc gia phi công, trận chiến này quân Hán bình định Mạc Nam, biên giới của Hán đình đã giữ được an ninh, thật sự là đã đến thời điểm Tử Thanh lui về.
Nếu Tử Thanh thật sự muốn đi, chàng cũng chỉ đành chìa quyền lực của Tướng quân ra cương quyết giữ thiếu niên này lại.
Nhưng mà, nhưng mà… lông mày Hoắc Khứ Bệnh bất giác nhíu chặt.
“Tướng quân…”
Không biết đã qua bao lâu, có người ghé tai dè dặt gọi chàng. Hoắc Khứ Bệnh hoàn hồn, quay lại nhìn thấy Tử Thanh đang bưng chén thuốc đứng trước mặt, mà không ngờ sắc trời không biết đã tối đi tận bao giờ, sau lưng cậu ấy đã lốm đốm lửa doanh, nối thành một mảnh.
“Tướng quân, nên uống thuốc rồi.”
“Hiện ta không muốn uống.”
Chàng còn mang tức giận, rất thẳng thắn nói.
“Chén thuốc đã hết nóng rồi.” Không rõ Tướng quân thế này là sao, Tử Thanh đành hầu hạ cẩn thận, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ta nói hiện ta không muốn uống, cậu không nghe rõ à?” Hoắc Khứ Bệnh đưa tay hất chén thuốc cô đưa tới đổ ra đất, tức giận nói.
“…”
Tự dưng lại gặp cơn điên bất ngờ lại không đầu không đuôi, Tử Thanh hơi choáng váng, đây là lần đầu cô nhìn thấy Tướng quân nổi giận thế này, cũng chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì làm Tướng quân tức giận. Nhìn thấy chén thuốc cực khổ sắc ra đã thấm hết vào bãi cỏ, một phen bận rộn uổng phí hết, cô khẽ nhăn mày, chần chừ một lát, vẫn kiềm chế nói: “Tướng quân, chén thuốc này trong mắt ngài không đáng là gì, nhưng ngài có biết, ở vùng nông thôn nghèo khó, chén thuốc này dân chúng xem ngang như mạng mình, đến một giọt cũng không nỡ hoang phí đổ đi đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh buồn bực không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô, như có cơn tức giận tràn trề không thể xả ra, chợt có quân sĩ sải bước đến báo.
“Tướng quân, Ưng kích Tư Mã đã về, còn có Bình Khấu Giáo Úy…”
Quân sĩ còn chưa dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh đứng phắt dậy, nhanh chân rời đi.
“Sải bước lớn đến vậy, lẽ nào không sợ động đến vết thương sao?” Tử Thanh khom người nhặt chén thuốc dưới đất, rõ ràng nhìn thấy bóng lưng Tướng quân hơi khựng lại, một tay chống hông.
Đau rồi à? Cô khẽ thở dài.
“Biểu huynh, biểu huynh…” lần đầu Vệ Kháng đạp bước đến núi Kỳ Liên, dù chưa từng tác chiến với Hoắc Khứ Bệnh song cũng đã cực kỳ hưng phấn, gọi hai tiếng, rồi vội nghiêm túc quy củ chào: “Bình Khấu Giáo Úy tham kiến Phiêu Kỵ Tướng quân!”
Ở nơi xa Hán đình thế này gặp được đứa em họ, lại là đứa chơi chung từ bé, Hoắc Khứ Bệnh cũng không kìm được vui mừng, đỡ cậu ta dậy hỏi: “Sao lần này lại phái cậu đến? Trên đường có gặp phiền phức gì không?”
“Không có, suôn sẻ ngoài dự kiến.” Vệ Kháng đắc ý nói, “Đám Bắc Di tử kia nhìn thấy quân Hán là chạy, chỉ có một đêm nọ định đánh lén, bị ta đánh cho hoa rơi nước chảy, chỉ hơn tám trăm người cũng đuổi bọn chúng tè ra quần, ha ha ha.”
“Làm tốt lắm.”
(*) à về phần xưng hô Nam Man, Bắc Địch Tây Nhung Đông Di (man và di trong man di) thì mình cũng có chia sẻ, đây là cách nhìn từ trên cao của người Trung Quốc xưa khá là khinh miệt đối với các dân tộc nhỏ hơn ở 4 phía… đụng tới Nam Man thì mình cũng bỏ hố rồi…
Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai cậu, dẫn cậu ta đến đại trướng tương tự của mình, rồi lại dặn Triệu Phá Nô sắp xếp dê bò các loại Vệ Kháng mang đến lần này đâu vào đấy, rồi giúp Vệ Kháng hạ lều.
Một đêm vô sự.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, quân sĩ đã gấp gáp thông báo, Dương Sinh bếp trưởng có chuyện quan trọng cầu kiến Tướng quân.
Hoắc Khứ Bệnh khoác nửa áo ngồi trên giường, thấy Dương Sinh sợ xanh mặt vào lều, nằm rạp ra đất. “Khởi bẩm Tướng quân, sáng nay tôi giết dê bò Bình Khấu Giáo Úy mang đến hỏi thăm quân sĩ, phát hiện dê bò đều bị đút thuốc độc, không ăn được.” Dương sinh vội vã bẩm.
“Bị đút độc!” Hoắc Khứ Bệnh hơi chấn kinh, “Nhưng hôm qua ta thấy đám dê bò kia đều còn sống, sao lại bị đút độc?”
“Ti chức phỏng đoán, thuốc độc đút cho đám dê bò ấy là mạn tính, không đủ làm cho chúng chết ngay song độc sẽ từ từ ngấm vào cả người chúng. Nếu giết dê bò trúng độc, người ăn vào chắc chắn sẽ bị trúng độc.”
“Làm sao ngươi phát hiện?”
“Mỗi nồi canh thịt, sau khi bắc xuống bếp ti chức đều dùng đũa bạc kiểm tra, chưa hề dám sơ suất.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu: “Tận trung cương vị, tốt lắm… Việc này hiện có bao nhiêu người biết?”
“Ti chức biết can hệ trọng đại, chỉ có bảy người ở bếp biết được dê bò có độc, hiện tất cả đều đang canh nồi thịt, tôi cũng đã dặn bọn họ không được nói lung tung.”
“Ngươi lập tức trở về, lặng lẽ chôn kỹ canh thịt đã nấu, cần làm cho gọn gàng, tuyệt đối không được để người phát hiện.”
“Việc này không khó, quăng vào chút thức ăn thối vậy. Xem như là nước cơm, không ai sinh lòng nghi ngờ.”
“Tốt, sau khi khải hoàn hồi triều ta chắc chắn có gia thưởng. Nhưng nếu có người tiết lộ phong thanh, lập tức chém không xá tội!” Hoắc Khứ Bệnh nặng nề nói.
“Rõ!” Dương Sinh nhận lệnh, nhanh sải chân lui ra.
Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một lát, lại gọi quân sĩ, mau truyền Triệu Phá Nô Vệ Kháng tới gặp.
“Biểu huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vệ Kháng còn không kịp chỉnh phát quan, tà áo còn xộc xệch đã đến, bước vào lều gấp rút hỏi ngay.
Triệu Phá Nô nhìn sắc mặt Tướng quân là biết việc này khó giải quyết, nghiêm túc đứng một bên chờ Tướng quân sai sử.
“Lão Triệu, anh đưa cỏ khô cho dê bò lần này Bình Khấu Giáo Úy đưa đến giám sát chặt, tuyệt đối không thể để lẫn chung vào thức ăn cho ngựa, lấy một bó nhỏ đưa cho Tử Thanh, lệnh cho cậu ấy kiểm nghiệm phải chăng có chứa chất độc, mau tới báo ta.”
“Rõ!”
Nghe được chữ “Độc”, biết sự tình nghiêm trọng, Triệu Phá Nô không dám hỏi nhiều, nhận lệnh lui ra.
“Có độc?” Vệ Kháng giật nảy người, “Biểu huynh, đến cùng là có chuyện gì?”
Lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới tận tình giản lược lại câu chuyện cho cậu ta, sau đó hỏi: “Kháng đệ, cậu nghĩ kỹ thử xem, trong thủ hạ cậu ai có thể tiếp xúc với thức ăn? Có kẻ nào khả nghi?”
Vệ Kháng cau mày suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Sẽ không có vấn đề, do cha không yên tâm nên người đệ mang theo đều tự tay ông chọn lựa, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”
“Cả đoạn đường tới đây, từng có kẻ ngoài lại gần không?”
Vệ Kháng cúi đầu đau khổ ngẫm nghĩ, sau một lát vẫn lắc đầu: “Đệ nghĩ không ra… Biểu huynh, phải làm sao đây? Dê bò đều là chỗ ban thưởng của Thánh thượng, còn chỗ ban thưởng, còn đệ lại là người phụ trách áp giải, đệ, đệ nên làm thế nào cho phải “
Thấy biểu đệ sợ hãi, Hoắc Khứ Bệnh không thể không nhả nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, may mà phát hiện sớm, cũng không ai trúng độc, chuyện còn lại ta tự sẽ tìm cách xử lý. Cậu chỉ cần nhớ, không cần tiết lộ phong thanh ở trước mặt người khác.”
“Đệ biết rồi đệ biết rồi…”
Lần đầu phụng chỉ ra biên cương xa xôi đã xảy ra chuyện, sau cơn bất an Vệ Kháng đầy bụng ảo não, đứng một bên gãi đầu, càng làm phát quan thêm xẹo xọ.
Trời đã tảng sáng, Triệu Phá Nô và Tử Thanh cùng bước vào lều.
“Ti chức tham kiến Tướng quân, cỏ khô qua chưng nấu đã nghiệm ra trong đó có chứa bột lưu huỳnh.” Tử Thanh bẩm, “Dạ dày dê bò khác với con người, bột lưu huỳnh ăn vào sẽ không chết ngay mà chỉ từ từ thấm ra cả người. Nếu ăn thịt phải chúng, nhẹ thì tinh thần không tốt trên ói dưới tiêu chảy, nặng thì bất tỉnh nguy hiểm đến tính mạng.”
Hoắc Khứ Bệnh không nhìn cô, khẽ cúi đầu hờ hững hỏi: “Cậu có thể nhìn ra đám dê bò này đã trúng độc bao lâu không? Là bắt đầu bị đút độc ở trên đường? Hay là từ Hán đình đã bị?”
“Ti chức cả gan, xin hỏi Bình Khấu Giáo Úy, dê bò một ngày được cho ăn mấy lần?”
Tử Thanh chuyển sang Vệ Kháng.
“Vốn là mỗi ngày hai lần, nhưng từ lúc qua sông, vì lặn lội đường xa, không muốn để dê bò đói gầy, nên chuyển thành mỗi ngày ba lần.”
Tử Thanh nhẩm tính một lúc, nói luôn: “Như vậy hẳn là đám dê bò này ăn phải độc không quá bảy ngày, nếu không cũng không thể chịu đựng đến chừng này.”
“Bảy ngày?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi Vệ Kháng, “Cậu suy nghĩ xem thử, trong bảy ngày này có chuyện dị thường gì phát sinh không?”
“Trong vòng bảy ngày…” Vệ Kháng ngẩn ra một lúc, như sực nhớ tới, cả kinh nói, “Đêm quân Hung Nô tập kết bọn đệ, là năm ngày trước, chả lẽ là do chúng động tay chân mà đệ không biết?”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày: “Ta nhớ cậu đã nói, cậu dẫn tám trăm người đuổi theo bọn chúng đến tè ra quần.”
“Ừ, đúng.”
“Cậu khẳng định không phải đã dẫn theo dê bò cỏ khô đuổi theo chứ?”
Nghe Hoắc Khứ Bệnh tra hỏi, Triệu Phá Nô Tử Thanh đều đã rõ Vệ Kháng đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Hung Nô. Người Hung Nô cố ý thua chạy chỉ vì mục đích không phải chỉ là tám trăm quân Hán, mà là hai vạn người ngựa do Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân.
Vệ Kháng nghẹn lời, lí nhí: “Đệ có phái người trông giữ.”
“Dụ người trông chừng đi, thừa cơ hạ độc, hẳn không phải là việc khó, huống chi còn là trong đêm.” Hoắc Khứ Bệnh thở dài, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, bảo Triệu Phá Nô, “Tuy có thể là do quân Hung Nô gây nên nhưng vẫn không thể buông lỏng, ngay hôm nay tám trăm người Kháng đệ đưa đên bố trí ở doanh địa khác, người không có lệnh bài không thể tự ý vào đại doanh.”
“Rõ.”
“Chuyện dê bò trúng không được tiết lộ, các người giữ miệng kín kẽ cho ta!”
“Rõ.”
Triệu Phá Nô do dự một lát, hỏi: “Nhưng lúc hôm qua Bình Khấu Giáo Úy đến, rất nhiều sĩ tốt đều biết rằng dê bò cậu ấy dẫn theo là khao thưởng quân lính. Bây giờ họ không được ăn cũng phải cho họ một lý do, phải nên làm thế nào cho phải?”
Hoắc Khứ Bệnh mất kiên nhẫn thở phì một hơi: “…thì nói, đám dê bò kia đều là ban cho một mình Phiêu Kỵ Tướng quân, không ai được phép ăn.”
“Thế này…”
“Còn nữa, dê bò đều đã trúng độc, phải giết nhanh chút.” Hoắc Khứ Bệnh bổ sung, “Được rồi, lão Triệu anh biết nên làm gì, đi đi.”
“…Tạm thời trong doanh ăn uống thô sơ, đám sĩ tốt đang nhìn dê bò thèm nhỏ dãi. E là cử động lần này của Tướng quân sẽ gây ra bất mãn cho họ.”
“Tùy bọn hắn đi, hiện ta không quản nổi những chuyện này.”
Hoắc Khứ Bệnh có vẻ mệt mỏi, giọng hờ hững, từ đầu đến cuối không nhìn Tử Thanh một cái, phất tay bảo cả đám lui ra.
Tử Thanh nhìn thấy vẻ mệt mỏi của chàng, trong lòng hiểu rõ nỗi khổ của Tướng quân: lần đầu tiên Vệ Kháng nhận lệnh đi biên cương xa xôi làm việc đã phạm phải sai lầm lớn, suýt đã ủ thành đại họa, Tướng quân vì che giấu cho cậu ta, không màng chịu tiếng xấu không thương cảm thương cho sĩ tốt. Có điều, tình sâu ý dày của Tướng quân với người nhà tất nhiên là không sai, nhưng việc bao che đến cùng là đúng hay sai, hiện cô cũng còn khó mà phán đoán.
(*) tui có đọc về HKB, nghe nói mặc dù có tài nhưng tính cách của HKB trong quân khá ích kỷ, độc chiếm thức ăn, không chia sẻ với binh lính. Từ đầu đến giờ đã mấy lần bà Sư tử bám theo những truyền thuyết lịch sử, âu cũng thú vị khi tìm hiểu thêm lúc làm truyện.