Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 107: Tửu tuyền. Hai




Mỗi một bước chàng bước ra, ở trong mắt Tử Thanh, đều giống như đang giẫm trên mũi đao.

Với tình trạng bị thương của chủ nhân, Huyền mã chỗ hiểu chỗ không, dịu ngoan hiền hoà, nhẹ nhàng dụi đầu vào mu bàn tay Hoắc Khứ Bệnh. Một tay khoác lên lưng ngựa, thuận tay vuốt ve Huyền mã đôi lần, chàng nín hơi xoay mình lên ngựa.

Chỉ là một động tác cực kỳ đơn giản, bình thường vô số lần nhìn thấy Tướng quân xoay mình lên ngựa, song lần này, trái tim Tử Thanh suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đã thấy Tướng quân vững vàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa nhưng vẫn có thể từ một thoắt chốc nhíu mày của chàng mà cảm giác ngay được cơn đau đớn chàng đang gánh chịu.

“Chắc chắn vết thương lại rách miệng rồi,” Triệu Phá Nô nhẹ thở dài, dặn Tử Thanh: “Đợi lát phải băng bó lại, cậu cứ chờ trong lều, chuẩn bị sẵn thuốc thang.” Dứt lời, anh tung mình lên ngựa vội đuổi theo Tướng quân.

Liếc nhìn bóng Tướng quân đã ra xa lần nữa, Tử Thanh vội quay lại lều, kỹ lưỡng chuẩn bị thuốc trị vết tên, vải sạch, nước lọc sẵn sàng đâu vào đấy.

Sau đó, cô ngồi xuống, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thử để mình yên lặng chờ đợi.

Ngựa hí, tiếng người, côn trùng kêu vang, tiếng chim hót… bên ngoài xôn xao hỗn loạn, trăm ngàn loại âm thanh, lại không một tiếng động nào lọt vào lòng cô.

Trong lều không có đồng hồ cát, ánh nắng từ bầu trời vẩy xuống, quầng sáng đang im lặng di chuyển trên mu bàn tay cô.

Cô nhìn mu bàn tay mình, nhìn thời gian đang trôi.

Không biết đã bao lâu, quầng sáng đã rớt khỏi tay, nghỉ chân nơi vạt áo. Đúng lúc này mành lều bị xốc lên, cô choàng dậy, nhìn thấy Oman bưng chén thuốc vào đến.

Không phải Tướng quân.

Cô càng thêm lo lắng.

Oman nhìn sắc mặt cô, khẽ nhíu mày, giễu: “Sao lại cau mày, không muốn nhìn thấy ta à?”

Tử Thanh không có tâm tư đùa với hắn, lo lắng nói: “Không biết Tướng quân có thể chịu được không? Lại còn cưỡi ngựa…”

Đặt chén thuốc lên bàn, Oman dửng dưng: “Chỉ trúng có một mũi tên thôi mà, chuyện nhỏ, cô lo lắng thế làm gì. Hồi cô bị thương đầu xuân kia mới đúng là dọa người, lúc ta nhìn thấy cô, chỉ còn có một nửa sức…”

Vốn chẳng nghe được hắn nói gì, Tử Thanh cau mày, suy nghĩ đến ngẩn ra.

Oman thầm thở dài, ho khan mạnh mấy tiếng kéo cô sực tỉnh, mới tỏ vẻ buồn bã nói: “Nếu như lần này là ta cũng trúng tên thì hay rồi, không biết cô có lo lắng như vậy không.”

“Nếu cậu bị thương thì cũng đâu cần phải giống Tướng quân cố kiên cường gắng nhịn mà đi tuần doanh, đã đỡ hơn ngài ấy nhiều rồi.” Tử Thanh nói.

“Ai bảo hắn là Tướng quân, âu phải vậy thôi.” Oman nhún vai.

Trên chén thuốc, hơi nóng lượn lờ.

Tử Thanh đang lo trước khi thuốc nguội Tướng quân còn chưa về kịp, so với thuốc ấm, thuốc nguội lạnh còn đắng hơn mấy phần. Cô lờ mờ nhớ rằng Hình Y Trưởng từng nói Tướng quân không thích uống thuốc, nhất là sợ đắng, thuốc thông phổi giải nhiệt trước đây còn không chịu uống, đành phải dùng lê hầm đường phèn điều trị từ từ cho ngài.

Ngoài lều, tiếng bước chân lại gần.

Tử Thanh sải bước xông tới.

Mành lều xốc lên, Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện ở trước mặt cô, ý cười nhẹ nhõm trước đó cố trưng trên mặt đã rút đi, nhìn thấy Tử Thanh, tinh thần bỗng thả lỏng, tất cả sức lực đều rút sạch, không thốt một tiếng đã ngã quỵ lên người cô.

“Tướng quân…” Tử Thanh cuống cuồng gọi.

Theo sát phía sau, Triệu Phá Nô đỡ lấy Hoắc Khứ Bệnh giúp, hai người đỡ chàng lên giường, lại cởi giáp thay y phục, thay thuốc, sau một trận rối tung beng cuối cùng cũng đã xử lý ổn thỏa miệng vết thương.

“Phải giúp ngài ấy uống thuốc! Hiện ngài đang mê man vì một nửa là do độc phân sói, phải uống thuốc giải độc thì vết thương mới nhanh lành hơn chút.”

Triệu Phá Nô nhìn tình trạng của Hoắc Khứ Bệnh: “Giờ Tướng quân đã hôn mê, làm sao uống thuốc đây.”

“Đổ vào!” Oman đương nhiên nói, bước tới đẩy Triệu Phá Nô ra, “Ta đổ cho!”

“Cậu… nhẹ chút.”

Oman thử mấy lần, Hoắc Khứ Bệnh mím chặt môi, thuốc theo cổ chảy xuống, đổ vốn không vào. Tử Thanh vừa dùng tay áo mình lau sạch cho Tướng quân, vừa lo lắng hỏi: “Tướng quân không uống vào, phải làm sao bây giờ?”

“Cạy miệng hắn! Ta không tin ta đổ không vào được.” Oman hằm hè, đi vòng quanh định tìm một thanh trúc gọn chút để dễ bề thao tác.

Triệu Phá Nô lắc đầu nguầy nguậy: “Ta thấy nên tìm cái thìa gỗ nhỏ, đút từng tí một ổn hơn.”

“Vô dụng, hắn cắn răng cực chặt thế này, sẽ không uống vào.” Oman nói.

“Oman…” Ở bên cạnh mãi không lên tiếng, Tử Thanh chợt hỏi, “Trước đây lúc ta hôn mê, cậu làm thế nào giúp ta uống thuốc?”

“Cậu biết nghe lời hơn hắn.” Oman cười nói, “Ta chỉ cần bưng chén thuốc kề bên miệng cậu, bảo Thanh nhi ngoan, mau uống thuốc, là cậu uống hết sạch.”

“Cậu đúng là rất ngoan đấy.” Triệu Phá Nô nhìn Tử Thanh tán thưởng, lại như nảy ý tưởng, bưng chén thuốc kề lên môi Hoắc Khứ Bệnh.

“Tướng quân ngoan, mau mau uống thuốc.” Giọng anh ta hết sức hiền hòa.

Đợi mãi lâu, Hoắc Khứ Bệnh vẫn như cũ.

“Không đúng, anh phải làm thế này… Để ta! Để ta!” Hiển nhiên Oman thấy chuyện này chơi rất vui, bèn nhận chén, hất Triệu Phá Nô ra, một tay bưng chén, bóp họng nhẹ giọng thỏ thẻ, “Ta là mẹ con, ngoan, mau uống hết thuốc đi mới mau khỏi bệnh.”

Triệu Phá Nô ở phía sau, dứ dứ muốn đánh Oman hai phát.

“Để Tướng quân biết cậu dám chiếm lợi thế này không đánh cậu nát thành tám phần không được mà… Mà này, cậu giả giọng cũng chả giống.”

“Vậy anh thử giả đi!” Oman buông chén, không phục nói.

Phớt lờ hai người ồn ào, Tử Thanh yên lặng bưng chén, ngồi vào bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, thì thầm: “Tướng quân, tôi là Tử Thanh, đây là thuốc giải độc, ngài uống đi.”

Đến khi Oman và Triệu Phá Nô ngoảnh lại, cả hai đều sửng sốt — nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh nửa dựa vào người Tử Thanh, tuy còn hôn mê nhưng đã biết nuốt, Tử Thanh chậm rãi đút chàng từng muỗng thuốc.

“May Tướng quân vẫn còn chịu nghe cậu ta.” Triệu Phá Nô thở dài.

Oman nhìn Tử Thanh, trong lòng ngũ vị tạp trần, lát sau, âm thầm cười khổ, không nói gì nữa.

Quân Hán đóng quân tại chỗ. Gần đến nửa đêm, có tiếu tham phóng ngựa đến báo, đoàn Lý Quảng, đoàn Trương Khiên cùng đi từ quận Lũng Tây đã liên lạc.

Triệu Phá Nô thấy chiến báo nhẹ thở phào, mặc dù đoàn Lý Quảng không quá thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn đánh lui Tả Hiền Vương bộ, phối hợp tác chiến Hoắc Khứ Bệnh rất tốt. Từ rày về sau, tuyến đường xuôi nam sa mạc đã không phải lo về quân Hung Nô.

Anh ta yên ắng vén rèm vào lều, trong lều vẫn còn chưa thắp đèn, ánh trăng từ bầu trời rải xuống dịu dàng tỏa. Tử Thanh vẫn canh bên giường chăm sóc Hoắc Khứ Bệnh ngẩng lên, ném ánh mắt dò hỏi.

Triệu Phá Nô ra dấu im lặng, thả thẻ trúc vào trên tay cô, ngón tay chỉ Hoắc Khứ Bệnh.

Tử Thanh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Triệu Phá Nô rón rén lui ra. Tử Thanh nhẹ vuốt thẻ trúc, mượn ánh trăng yếu ớt, hai chữ Lý Quảng đập vào mắt cô đầu tiên.

Nhìn xuống chút nữa — bốn ngàn kỵ binh đoàn Lý Quảng đã ra mấy trăm dặm ngoài Tả Bắc Bình, vì đoàn Trương Khiên không thể ra khỏi Tắc đúng hạn nên đã bị bốn vạn kỵ binh của Tả Hiền Vương bao vây. Lý Quảng dùng trận hình tròn phòng ngự bên ngoài, tử thương hơn phân nửa. Sau hai ngày kịch chiến, đoàn Trương Khiên đuổi tới, toán Tả Hiền Vương bị đánh lui.

Trương Khiên và Công Tôn Ngao về mặt quân sự tám lạng nửa cân, rất phù hợp với đánh giá của Hoắc Khứ Bệnh: Bảo bọn họ không biết đánh trận, là oan uổng; bảo họ rất biết đánh trận, là nói bậy.

Hoắc Khứ Bệnh đụng phải Công Tôn ngao, còn Lý Quảng đụng mặt Trương Khiên, so sánh hai bên, Lý Quảng hơi kém may mắn một tí.

Thay vì hả hê, Tử Thanh kinh ngạc rằng, có một nỗi buồn khó hiểu dâng lên tự đáy lòng.

Ở trong quân đã lâu, cũng đã tai nghe mắt thấy, người nghĩ đến việc một trận thành danh làm rạng rỡ tổ tông quanh cô cũng không ít, hết trận này rồi lại trận khác, những người ấy hoặc chôn trong cát vàng, hoặc tàn phế quay lại quê hương. So với bọn họ, đương nhiên Lý Quảng xem như may mắn.

Đánh một trận lớn oanh oanh liệt liệt, khải hoàn quay về, phong hầu bái tướng — đại khái là Lý Quảng không thoát khỏi chấp niệm, cho nên hết lần này đến lần khác ông ta xin Thánh thượng đi đánh.

Chấp niệm cuối cùng là cái gì? Không ai biết được.

Hạnh ư? Bất hạnh ư?

Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi mở mắt, đến khi thích ứng u ám trong lều, mới từ từ nhìn rõ Tử Thanh dựa bên giường.

Dưới ánh trăng, thiếu niên như đang xuất thần, yên tĩnh như một bức tranh cắt.

Đường nét bên mặt rõ ràng mà xinh đẹp.

Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng gọi cô, vẫn nằm yên không nhúc nhích như đang ngủ say, lẳng lặng nhìn cô. Không biết sao, từng cảnh từng cảnh một trước đây chậm rãi lướt qua trong đầu chàng, rõ ràng dị thường…

Lúc mới gặp, ném bay trường kích, sức thiếu niên thật kinh người lại hung hãn;

Trước mộ hoang, thiếu niên bấu chặt tấm bảng gỗ, đốt ngón tay hơi trắng bệch;

Bóng chim đen xoay quanh nơi chân trời, bóng thiếu niên thon gầy không nhúc nhích nấp giữa cỏ khô xanh vàng;

Mưa to như chú, cổ tay thiếu niên nhẹ rung, mũi sát nhọn thuận theo trường kích một đường đánh xuống, xẹt ra tia lửa mảnh;

Mênh mông đại mạc, thiếu niên chạy như bay giữa mưa tên lui tới;

Dưới núi Cao Lan, vai đang bị thương nặng, thiếu niên cắn chặt hàm, vung sát chém giết;

Giữa sân xúc cúc, nhảy nhót chao liệng, nét mặt tươi cười của thiếu niên như liễu xuân vươn mầm;



Trong bóng đêm tịch mịch, có thứ gì đó từ sâu trong lòng chàng chậm rãi trào ra, khó lòng phòng bị, không thể trốn tránh.