Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 104: Trận chiến Hà Tây lần thứ hai. Sáu




Sau khi sai người hồi báo, gần đến hoàng hôn, Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân đến bờ hồ, lúc này quả nhiên đám ông lão Lâu Lan đã rời đi. Đại quân dừng ở bờ hồ chỉnh đốn, người ngựa tạm nghỉ, bổ sung nguồn nước. Tử Thanh ngắn gọn bẩm báo lại với Tướng quân, tất nhiên là giấu đi chuyện ông lão Lâu Lan, Tướng quân xác định phương hướng tiếp theo xong, lệnh cho bọn họ tiếp tục đi trước một bước.

Vừa định xuất phát, Tử Thanh chợt nghe một trận xôn xao cách đó không xa vọng đến, có tiếu tham vội đến báo Hoắc Khứ Bệnh. Đợi thêm một lát, đám ông lão Lâu Lan bị trói gô áp giải đến trước mặt Hoắc Khứ Bệnh.

Oman nhăn mày, mắng nhỏ mấy câu, hắn vốn đã lên ngựa chuẩn bị theo Tử Thanh xuất phát, giờ không thể không tung người xuống ngựa, sải bước sang chỗ Hoắc Khứ Bệnh.

Tử Thanh vội đuổi theo.

“Đám người Lâu Lan này lén lén lút lút ở đằng xa, tôi nghi ngờ bọn chúng là thám tử của quân Hung Nô!” Một tiếu tham bẩm Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh đánh giá ông cụ người Lâu Lan từ trên xuống dưới, hờ hững hỏi: “Biết tiếng Hán chứ?”

“Biết, có.” Ông cụ Lâu Lan vội đáp, “Tướng quân tha mạng, chúng ta chỉ là người qua đường, định đến bên hồ nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy quân Hán ở đây cho nên không dám tới, mới tránh ở xa xa, định bụng quân Hán đi thì mới đến.”

“Từ đâu đến? Đi về đâu?”

Khóe mắt đã nhìn thấy Oman đang đi về phía này, Hoắc Khứ Bệnh lơ đãng hỏi.

“Từ Hán đình đến, hiện đi về Lâu Lan.”

“Từ Hán đình về Lâu Lan,” Hoắc Khứ Bệnh chau mày, “Đi sang đây à?! Hình như các ngươi chọn lấy đường vòng nhỉ.”

“Vâng, vốn dĩ nên theo núi Cao Lan đi, ngang qua núi Kỳ Liên, nhưng nghe nói Hán Hung thường giao chiến, nơi đó không yên ổn. Bọn tôi buôn bán ngọc thạch, một lần tổn thất sẽ táng gia bại sản, thực sự không dám mạo hiểm.” Ông cụ đối đáp trôi chảy.

Oman đã đến gần, khoanh ngực, khá hăm hở nghe ông cụ nói bừa.

“Buôn ngọc thạch…” Hoắc Khứ Bệnh quay sang Triệu Phá Nô, duỗi tay, “Đưa viên ngọc bội đính hôn của anh ra, cho ông ta xem thử nào.”

Giữa tháng tư mới định hôn, ngọc bội là do phía nhà gái đặc biệt đưa tới, tất nhiên Triệu Phá Nô có chút không nỡ: “Đó là của tôi, với lại tôi…không mang trên người.”

Hoắc Khứ Bệnh cũng rảnh nói nhảm với anh ta, trực tiếp bước sang đưa tay sờ thẳng vào trong ngực, làm Triệu Phá Nô lùi mãi ra sau, đưa tay ngăn cản: “Tự tôi, để tự tôi lấy.” Thế rồi mới tâm không cam tình không nguyện móc ra một viên bạch ngọc hình bước, dưới ánh nước hồ phản quang lấp lánh, phát sáng óng ánh.

“Phẩm cấp viên ngọc này thế nào? Nói thử xem.” Hoắc Khứ Bệnh hỏi ông cụ.

Ông cụ cầm trong tay xem xét tỉ mỉ, một lát sau, miễn cưỡng cười nói: “Là một viên ngọc tốt, phẩm cấp thượng thừa.”

Nghe vậy, Oman liếc mắt, tiếp tục chờ chế giễu.

“Ngọc này xuất xứ ở đâu? Chất ngọc thế nào? Màu sắc thì sao?” Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi hỏi tiếp, “Trình độ điêu khắc thế nào?”

“Cái này…” Ông cụ nghẹn lời.

Mãi đến lúc này, Oman mới tiến tới, khẽ thở dài bẩm Hoắc Khứ Bệnh: “Tướng quân, ti chức có việc phải bẩm báo.”

Liếc nhìn hắn, Hoắc Khứ Bệnh như đã ngờ trước hắn sẽ nói gì, bèn trả ngọc bội lại cho cho Triệu Phá Nô, phất tay bảo hai bên lui ra, rồi ra hiệu Oman nói.

“Bọn họ, là đến tìm ta.” Giọng điệu Oman có phần bất đắc dĩ, “Ta đã bảo họ đi, chắc là đi không đủ xa, làm tiếu tham tưởng lầm là thám tử Hung Nô.” Hắn không thể không giải vây tội danh giúp bọn họ.

Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười: “Không phải không đi được đủ xa, mà là bọn hắn vốn muốn đi cùng cậu.”

Oman cười khổ, không phản bác được.

“Bọn họ cứ đi theo như vậy cũng không phải là cách, cậu có tính toán gì?” Hoắc Khứ Bệnh miễn cưỡng dựa người vào thân cây, như lơ đãng nhìn ra Tử Thanh xa xa, “Thế nào, không nỡ đi à?”

Oman cũng nhìn Tử Thanh, do dự một đỗi, không muốn nói cho Hoắc Khứ Bệnh biết chuyện liên quan quyết định của Tử Thanh, chỉ cười nói: “Đã xuất chinh, hiện giờ đến một cái bóng của quân Hung Nô còn chưa thấy mà đi cũng thật đáng tiếc, dầu gì ta cũng phải đợi đến chừng thắng Hung Nô rồi đi không muộn.”

Tất nhiên là Hoắc Khứ Bệnh không tin hắn, chỉ thầm nghĩ là hắn không nỡ rời Tử Thanh, cúi đầu cười cười: “Vậy tùy cậu. Song cậu cần đuổi họ đi cho sạch sẽ, nếu lần sau bị tiếu tham phát hiện cũng đừng trách ta…” Chàng dùng tay nhẹ vạch một cái ngay cổ.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ bảo họ lập tức quay về Lâu Lan.” Oman dùng chân khẽ đá mấy lần vào người Lâu Lan đang quỳ dưới đất, buồn bực nói, “Còn không mau tạ ơn Hoắc Tướng quân.”

Theo ông cụ đi đầu, cả đám lên tiếng tạ ơn. Hoắc Khứ Bệnh như cười như không nói: “Ta không cần họ tạ ơn, cậu nhớ đã thiếu ta một phần ân tình là được.” Dứt lời, chàng ngoắc người đến mở trói cho bọn họ.

Oman dùng tiếng Lâu Lan nhỏ giọng sai bảo ông cụ một đỗi, nửa chừng, ông như có điều suy nghĩ ngẩng lên nhìn Tử Thanh, lập tức gật đầu lia lịa, dẫn cả đám rời đi.

Nhìn vào trong mắt, Hoắc Khứ Bệnh mơ hồ phát hiện việc này cũng có liên quan đến Tử Thanh, càng nghĩ sâu vào, lòng chợt thấy khó chịu.

Đêm trong sa mạc tuyệt đẹp, khung trời mênh mông, chấm sáng nhỏ xíu phủ kín, như có thể đưa tay là chạm đến. Có điều so với ban ngày, gió từ nóng rực trở nên lạnh lẽo, thổi qua bên mình như kim nhỏ đâm vào người.

Tử Thanh đi trước nhất, chốc chốc ngẩng nhìn trời, nhìn sao để phân biệt phương vị.

Đã là nửa đêm, tốc độ ngựa dần chậm lại, Oman giục ngựa đến bên cạnh cô, cười hỏi: “Buồn ngủ không?”

“Vẫn ổn, lúc chiều đã ngủ hơn một canh giờ.” Tử Thanh khẽ cười, “Lần xuất chinh trước là đầu xuân, lạnh đến buồn ngủ cả người, nay đã tốt hơn nhiều.”

Oman dừng đoạn, lại nói: “Ta đã nói cho Hoắc Tướng quân, ta sẽ về Lâu Lan.”

“Ừm.” Tử Thanh hơi nhăn mày, thở dài, “Ta muốn đợi lúc sắp đi mới báo cho ngài ấy biết.”

“Thanh nhi…” Oman đã dự đoán được ý Tử Thanh, “Cô có từng nghĩ, nếu báo với Hoắc Tướng quân, có lẽ cô sẽ không đi được không.”

“Ngài ấy có ơn tri ngộ với ta, ta không thể chia tay mà không từ biệt.”

“Tướng quân khá coi trọng cô, sao chịu thả cô đi chứ.”

Trong lòng áy náy, cô nói: “Ta đi đã là có lỗi với ngài, nếu chia tay mà không từ biệt chẳng phải tội càng thêm tội sao.”

“Nếu Tướng quân không cho phép, trói cô lại, không cho cô đi thì phải làm sao?” Oman nửa cười cố chấp hỏi.

Im lặng thật lâu, Tử Thanh vẫn nói: “Sẽ không có, Tướng quân ngài… sẽ hiểu ta.”

“Cô tin tưởng hắn vậy à?”

Tử Thanh không tiếp lời, chỉ nặng nề mà gật đầu.

Chưa đến ba ngày, quân Hán như cuồng phong lướt qua sa mạc, chỉnh đốn sơ bộ ở ven hồ Juyan*, lại dọc theo dòng Khương Cốc Thủy đi xuống cho đến dưới chân núi Kỳ Liên.

(*)hồ lớn từng ở vùng tự trị Nội Mông, nay đã cạn phần lớn. (Cư Duyên Hải, thời Hán còn có tên Cư Duyên Trạch)

Giữa bầu trời đêm, mây đen quay cuồng, gió thổi qua từng trận, sắp có một trận mưa lớn kéo tới, đa phần người bộ lạc Hung Nô Hỗn Tà Vương đều đang nghỉ ngơi trong lều, chỉ có một số ít đang chăm sóc dê bò, hoặc gia cố lại lều chặt chút. Trong đêm tối nặng nề, không kẻ nào phát hiện, có một đội quân Hán vượt qua đại mạc, lượn lớn một vòng tròn bao vây nơi đây, đang im ắng núp trong bóng núi, đợi hiệu lệnh của viên Tướng quân trẻ tuổi của bọn họ.

Chớp lóe, chiếu Hoắc Khứ Bệnhmột thân huyền giáp sáng loáng, kiếm trong tay, lạnh như tuyết.

Cuối cùng đã trở lại!

Chàng như về lại cái đêm hôm đó ở núi Cao Lan.

Sau đêm đó, thậm chí chàng còn không dám ngẩng nhìn mặt trăng, luôn cảm thấy máu tanh chảy xuôi từ vầng trăng sáng kia, nhìn đến sẽ thật sự không thở nổi.

Mà đêm nay, không trăng không sao.

Tia chớp bổ trời đêm thành năm bảy phần, mưa từ giữa khe nứt trút xuống, như tích góp đã lâu.