*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Vương mập gọi cho tôi nói Hứa Gia Dương đã chết, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ là có lẽ Hứa Gia Dương tìm ra chiêu mới. Tôi không chỉ không nghĩ tới cậu ấy đã chết mà thậm chí còn cho rằng cậu đồng ý chia tay cũng chỉ là kế hoãn binh.
Trong những năm tháng ở bên Hứa Gia Dương, cậu ấy đã cho tôi biết, cậu ấy rất để ý đến tôi, cũng rất để ý quan hệ giữa chúng tôi. Vì đá cậu, tôi cũng bỏ ra nhiều tâm tư, cuối cùng còn nói thẳng tôi muốn kết hôn với Giang Ngữ. Cậu ấy không tin, tôi biểt. Cậu ấy nghe thấy tôi và Phùng Đào nói, biết tôi đã từng thích thầy Lâm, phải sau khi cậu chết tôi mới biết đến.
Hứa Gia Dương chết rồi.
Sự thực này khiến tôi không muốn tin tưởng chút nào. Tôi không thể tin được. Dường như chỉ cần tôi không tin, một ngày nào đó cậu còn có thể trở lại trong tầm mắt của tôi. Tôi chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của mình với Hứa Gia Dương, nhưng lại không nói rõ được nỗi lòng của chính mình.
Đó là một loại đau lòng, một loại đau lòng tản ra từ xương cốt làm linh hồn cũng bắt đầu run rẩy theo. Cảm giác đó khiến tôi bỡ ngỡ. Năm đó thầy Lâm tự sát, tôi khổ sở, tôi tức giận, tôi bi thương, nhưng tôi không cảm thấy đau lòng. Đó là dạng tình cảm không có nước mắt nhưng không cách nào để cho mình thản nhiên tiếp nhận, đau lòng đến thở dốc.
Song tôi vẫn không có cách nào thừa nhận tôi yêu cậu ấy. Tôi không yêu cậu ấy, sao tôi lại yêu cậu ấy, sao tôi sẽ yêu cậu ấy chứ? Vào thời gian tươi đẹp nhất nhiều năm trước của chúng tôi, tôi không yêu cậu ấy. Ba năm bên nhau, cậu ấy săn sóc tôi tỉ mỉ mà tôi vẫn không động lòng. Nhưng sau khi cậu chết, sự bi ai lại nhanh chóng nhấn chìm tôi.
Bi ai tựa như chết chìm dưới nước, không có chỗ trốn, cũng không thể tránh thoát. Tôi thật không ngờ rằng mình yêu Hứa Gia Dương, nhưng để tiếp nhận sự thật Hứa Gia Dương đã chết lại cần sử dụng dũng khí kiên quyết nhất đời tôi.
Chỉ trích của Lục Tư Nặc tôi không thể trốn tránh cũng không thể phủ nhận. Cái chết của Hứa Gia Dương giống một tai họa lớn trong cuộc sống bình tĩnh của tôi, thay đổi rất nhiều thứ. Kỳ thực người chết không cần dũng khí, người sống mới cần dũng khí để đối mặt.
Tôi nằm viện do dạ dày chảy máu. Ăn gì trong bệnh viện cũng thấy tẻ nhạt vô vị, ăn gì cũng khó nuốt xuống. Tôi bỗng nhớ tới bệnh đau dạ dày của mình đã có từ hồi cấp hai, năm cấp ba cũng đau không chịu nổi, mấy năm đại học vừa học vừa làm thường xuyên đau đến mức tôi không thể đứng dậy. Mà ở bên Hứa Gia Dương ba năm, tôi gần như đã quên mất chuyện này.
Giờ khắc này, điểm tốt của Hứa Gia Dương đều hiện ra. Tôi nhớ đến cậu, lại phát hiện những rung động trước đây bị chính mình xem nhẹ. Tôi đã biết Hứa Gia Dương có lẽ là người yêu Chu Minh Khải nhất trên thế giới này. Nhưng Hứa Gia Dương, cậu ở đâu?
Trong giai đoạn cãi nhau kịch liệt nhất với Hứa Gia Dương, hầu như mỗi lần chấm dứt là tôi quay người đi, Hứa Gia Dương lưu lại để dọn dẹp đống hỗn độn khắp phòng. Có một lần cậu cũng tức giận, cầm lấy một cái cốc muốn đập, vung lên mới phát hiện đó là chiếc cốc lúc thường tôi hay dùng nhất. Sau đó cậu trừng tôi rồi thay bằng chiếc cốc khác, ném cốc về góc xa tôi nhất. Tôi hồi ức lại mới nhận ra, khi đó chắc cậu sợ đập phải tôi đi.
Một người ở thời điểm tức nổ phổi mà vẫn lo lắng bạn thì nhất định rất yêu bạn.
Đáng tiếc, khi hiểu rõ điều này, tôi đang đứng trước mộ Hứa Gia Dương.
Chu Minh Khải yêu Hứa Gia Dương, bảy chữ này là lời nguyền tôi vĩnh viễn không thoát khỏi suốt quãng đời còn lại.
Thủ đô có tuyết rồi.
Cảnh tuyết ở thủ đô khó gặp, hơn mười năm qua chỉ lẻ tẻ rơi ít hoa tuyết chạm đất là tan. Hồi mới bắt đầu sống cùng Hứa Gia Dương, cậu đã từng nói với tôi, cậu vẫn muốn ngắm tuyết thủ đô, muốn ngắm thủ đô màu trắng. Nhưng rốt cuộc cậu cũng không thấy được, vì tuyết lớn rơi xuống vào tháng thứ ba sau khi cậu chết.
Có một số điều là tiếc nuối không cách nào bù đắp.
Tiếc nuối của Hứa Gia Dương, về sau trở thành nút thắt tôi không cách nào tháo gỡ.
Hứa Gia Dương chết ở trên đường ray về Liễu thành, tôi nghĩ, ắt hẳn cậu rất tưởng niệm Liễu thành. Tôi biết Hứa Gia Dương rời đi Liễu thành đã nhiều năm và chưa từng trở lại. Đó là quê hương sinh dưỡng cậu ấy, xưa nay cậu ấy chưa từng buông xuống. Tôi cũng có cảm tình với nơi này. Khi còn bé nhà bà ngoại tôi ở Liễu thành, ba năm học cấp ba ở Liễu thành cũng rất khó quên với tôi.
Phần lớn ký ức đẹp đẽ nhất giữa tôi và Hứa Gia Dương là ở Liễu thành.
Thế nên, tôi muốn trở về.
Liễu thành xem như là quê hương thứ hai của tôi. Song nếu không có Hứa Gia Dương, chắc tôi vĩnh viễn không có tình cảm gì khác với toà thành thị này. Tuy nhiên, ở đâu có nỗi nhớ của Hứa Gia Dương thì ở đó có thứ Hứa Gia Dương không buông xuống được.
Nơi đó, có hồi ức liên quan tới Hứa Gia Dương.
Tôi xe taxi tới ga tàu cao tốc mới nói cho Phùng Đào là tôi muốn đến Liễu thành. Sau đó tôi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, không muốn chú ý tới chuyện này nữa. Muốn đến Liễu thành, tôi cảm thấy an lòng khó hiểu.
Từ thủ đô đến Liễu thành không tính xa, mất tầm hơn năm tiếng. Trên tàu cao tốc, tôi rất bình tĩnh, sự bình tĩnh trước nay chưa từng có. Có lẽ do tàu chạy qua vị trí Hứa Gia Dương tự sát nên người phía sau nhắc tới cậu ấy. Tôi đột nhiên giương mắt nhìn nhà xưởng cũ nát đang lướt qua nhanh chóng bên ngoài. Tôi muốn nói cho Hứa Gia Dương, chúng ta trở về thôi.
Liễu thành không phải là Liễu thành năm đó, tôi cũng không phải là Chu Minh Khải năm đó. Vật không phải người cũng không, đều đã thay đổi. Tôi đứng cạnh đoàn tàu, xuyên qua cửa kính thấy được bóng dáng mình, mặc áo phao rất dày và choàng khăn quàng cổ, kính mắt nhuộm sương mù, không bao giờ là thiếu niên thích mặc hoodie nữa.
Vài năm nay Liễu thành phát triển rất nhanh làm tôi thấy xa lạ. Mãi đến khi taxi chạy tới khu vực quanh Dân Dục, tôi mới dần có cảm giác quen thuộc.
Giây phút đặt chân lên đất Liễu thành, tôi cảm thấy trái tim tựa lục bình của mình rốt cuộc đã đến gần bờ. Thành ra tôi làm một quyết định, tôi muốn ở lại Liễu thành.
Tôi tới Dân Dục và chơi một trận bóng rổ rất sảng khoái. Tôi quen ba thiếu niên trẻ tuổi, cùng nhau đi Thời Gian Xưa ăn lẩu. Tôi nhớ tới lão Vương, nhưng lão Vương nhầm tôi thành Hứa Gia Dương.
Giống như lại có người nhắc nhở tôi thêm một lần, Hứa Gia Dương mất rồi.
Tôi cười nói với lão Vương, cậu ấy ở thủ đô.
Cảm giác lừa mình dối người chung quy sẽ làm chính mình khinh thường bản thân. Mà biết sao bây giờ, nói ra sáu chữ “Hứa Gia Dương đã chết rồi” thì trái tim của tôi sẽ đau như bị xé nát. Nên tôi không dám.
Tôi còn tới nhà cũ của Hứa Gia Dương. Không có ai cả, trên cửa thì dán phương thức liên lạc của Hứa tiên sinh. Có lẽ ông cũng đang chờ cậu ấy trở về.
Thật ra Hứa Gia Dương là một người lạc đường. Những năm nay cậu đi quá xa, thời gian qua quá lâu, cậu không tìm được đường về nhà nữa.
Tôi muốn ở lại Liễu thành với cậu ấy.