*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi băng tuyết hòa tan là thời điểm thủ đô nghênh đón năm mới.
Một ngày trước Tết, Chu Minh Khải mới về nhà. Quà tết hắn mua đều là hạt dưa mứt quả các loại. Một tay hắn ôm đồ vật, một tay khác dắt dây của Alexander đệ nhị đại.
Lúc đến Chu gia là đã xế chiều, mẹ Chu mở cửa cho hắn. Bà thấy hắn về nhà thì mừng tít mắt. Hai đồng nghiệp cùng đơn vị của cha Chu cũng đến, tuổi tác họ không chênh cha Chu nhiều lắm. Họ chơi cờ cùng cha Chu trong phòng khách. Chu Minh Khải tiến vào chào bác chào chú rồi ngồi trên ghế sofa, không tìm thấy việc gì để làm.
“Minh Khải càng ngày càng đẹp trai.” Trưởng khoa Vương là đồng nghiệp lâu năm của cha Chu. Lúc Chu Minh Khải còn bé, ông còn từng ôm hắn. Về sau vì một tờ lệnh mà họ tách ra mấy năm trời, nay ông lại cùng làm việc với cha Chu lần nữa.
“Minh Khải dự định kết hôn rồi à?” Một vị khác là phó phòng của cha Chu, họ Hoàng, nói, “Trước có nghe nói là hẹn hò với con gái nhà họ Giang thì phải?”
“Họ Giang?” Trưởng khoa Vương hỏi, “Giang thị kia ấy hả? Cô con gái nhà ông ấy tôi cũng từng gặp, người xinh đẹp lại hiểu chuyện, tên là… Giang Ngữ đúng không?”
Mẹ Chu có chút lúng túng, nói: “Bên nhau một quãng thời gian, đã chia tay.”
“Sao lại chia tay?” Phó phòng Hoàng hơi giật mình.
Chu Minh Khải lại thản nhiên như mây gió, điềm tĩnh nói: “Không phù hợp.”
Sợ nhất lúc ăn Tết chính là các câu hỏi của trưởng bối, Chu Minh Khải cũng không tránh thoát. Tình hình sinh hoạt đến tình huống công việc đều bị hỏi hết. Nhưng hắn trời sinh kiên nhẫn tốt, hơn nữa bản thân mọi thứ cũng ưu tú nên vẫn đối đáp trôi chảy, khiến hai vị trưởng bối rất hài lòng. Trong đó trưởng khoa Vương nghe thấy bây giờ hắn độc thân, còn nảy ra ý muốn tác hợp hắn và con gái nhà mình.
“Con gái nhà bác tuổi tác cũng thích hợp, nhỏ hơn cháu vài tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Nó là luật sư, cũng nên kiếm bạn trai rồi. Người khác thì bác vẫn không hài lòng. Cháu cũng độc thân, không bằng…”
Đến rồi đây, việc mai mối cho Chu Minh Khải.
“Cháu không có dự định đó, sẽ không làm lỡ người khác.” Chu Minh Khải nói.
Tôi nhìn chằm chằm ván cờ của cha Chu. Hồi cấp hai, tôi từng học qua một đoạn thời gian ngắn, sau đó chơi quá ngang tàng nên từ bỏ, bây giờ xem chơi cờ vẫn thấy rất thú vị. Song suy nghĩ của người chơi rõ ràng không nằm ở ván cờ, nghe Chu Minh Khải cự tuyệt mới thu hồi tâm tư để tiếp tục chơi.
Năm mới ở thủ đô kỳ thực không có cảm giác gì. Vì bảo vệ môi trường và an toàn nên cả thành phố đều cấm pháo hoa. Không nghe thấy tiếng pháo năm mới thì con người không có mấy cảm xúc tốt. Một nhà ba người Chu gia cùng nhau ăn tiệc giao thừa. Chu Minh Khải vẫn ăn rất ít như trước đây. Nhưng cho dù không thêm cơm, hắn cũng không buông đũa mà ăn miếng có miếng không với mẹ Chu.
Những năm tôi ở thủ đô rốt cuộc chưa từng thấy lại pháo hoa. Có một lần đón năm mới, tôi và Vương mập lén lút bắn tại đường quốc lộ ngoại ô, còn chưa kịp đốt đã bị quản lý thành phố chặn lại. Sau đó chúng tôi mới biết là mình bị tố cáo bởi cặp tình nhân nhỏ đi ngang qua trước đấy, về sau cũng chẳng còn lòng dạ nào nhớ nhung nó nữa. Chu Minh Khải không giống tôi, từ trước đến giờ hắn đã không có hứng thú với mấy thứ này. Hắn ăn xong tiệc giao thừa rồi về phòng mình làm việc, là những công việc còn tồn đọng do Phùng Đào để lại cho hắn.
Thật ra tôi muốn xem lại pháo hoa mà mình đã từng ngắm cùng Chu Minh Khải vào rất nhiều năm trước một lần nữa. Trong bài “Lưu niên” có câu, ‘gặp gỡ một hồi pháo hoa nở rộ, lại cần thời gian một vòng luân hồi’. Đợt pháo hoa đó đã cách chúng tôi gần mười hai năm, không phải là đã một vòng luân hồi hay sao? Nhưng lại vẫn chưa từng gặp được.
Chu Minh Khải ở nhà đến hết ngày mười lăm liền rời đi. Hắn cũng chưa mang theo Alexander đệ nhị mà chỉ dặn dò mẹ Chu ít việc cần chú ý khi nuôi nó.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, Chu Minh Khải muốn tới Liễu thành.
Tôi cho rằng hắn sẽ giống tôi, cả đời cũng sẽ không trở về toà thành thị này.
Chu Minh Khải gọi điện thoại cho Phùng Đào trên taxi. Hắn không nói xin nghỉ, cũng không nói xin bao lâu. Hắn chỉ nói một câu, tớ muốn về Liễu thành.
Phùng Đào trực tiếp mắng ở đầu điện thoại bên kia, “Chu Minh Khải, cậu đã không đi làm bao lâu chính cậu có biết không hả? Con mẹ nó bây giờ cậu ăn no chờ chết mỗi ngày đúng không? Cậu còn cần Minh Phong nữa không thế! Con mẹ nó cậu…”
Gã vẫn chưa dứt lời, Chu Minh Khải đã cúp điện thoại, còn tắt cả nguồn.
Tôi ngồi ở ghế sau xe taxi, cách Chu Minh Khải khoảng cách của một người. Hắn ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ bên trái, tôi ngắm phong cảnh bên phải. Nỗi lòng khó bình ổn được. Bây giờ cơ thể tôi thường xuyên biến mất. Nếu không phải ý thức vẫn còn, tôi sẽ cho rằng mình đã biến mất rồi. Mặc dù hiện nay còn có thể ở bên Chu Minh Khải, thế nhưng rất có thể sau chuyến đi đến Liễu thành này, tôi cũng sẽ không còn cơ hội trở về thủ đô cùng hắn nữa.
Trạm tàu cao tốc có rất đông người, do Tết xuân kết thúc nên mọi người lại phải bôn ba khắp nơi. Tuy nhiên, tuyến đường từ thủ đô tới Liễu thành lại chẳng hề chen chúc mấy, thậm chí còn trống vô số vị trí.
Chu Minh Khải mua vé rồi ngồi nghỉ ở khu chờ.