*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bệnh có chiếc TV đang chiếu kênh tổng hợp CCTV. Người MC quen thuộc mà tôi không nhớ tên đang miệng lưỡi lưu loát, còn cụ thể cô nói cái gì thì tôi cũng không nghe lọt.
Chiều ngày thứ hai tôi nằm viện, Lý Kinh Niên đã tới, chỉ có một mình anh. Tôi vốn tưởng anh sẽ gọi bọn Lý Kỷ và Triệu Nhị Hầu đi cùng, nhưng không nghĩ rằng anh lại bình tĩnh tới một mình.
Lý Kinh Niên ngồi cạnh giường bệnh của tôi. Y tá cắm hoa anh đem đến vào bình, nhất thời trong phòng thoang thoảng mùi thơm dịu.
“Đám Lý Kỷ đều đang chờ thành tích thi đại học. Sao em lại thành bộ dạng này chứ?” Lý Kinh Niên gọt táo cho tôi. Một vòng rồi một vòng, vỏ táo chẳng hề đứt đoạn.
Hôm nay vết thương của tôi đau hơn hôm qua rất nhiều. Hôm qua đã đau đến nỗi chết lặng, ngày hôm nay lại thức tỉnh ở từng nơi từng chỗ. Cơn đau cũng rõ rệt hơn chút nữa, hành hạ tôi chẳng muốn mở miệng nói chuyện.
Lý Kinh Niên nhìn ra tôi không muốn nói chuyện. Sau khi gọt xong táo, anh không đưa nó cho tôi mà cắt thành miếng nhỏ đặt trong đĩa đựng trái cây.
Cuối cùng, lúc rời đi, Lý Kinh Niên đứng cửa phòng bệnh lấy ra USB và nói với tôi: “Hứa Gia Dương, chỉ cần em nói không, anh sẽ xóa bỏ toàn bộ đồ vật bên trong.”
Tôi mở miệng đầy khó nhọc: “Anh cứ đi làm đi, coi như giúp em một chút.”
“Một khi cho hấp thụ ánh sáng, em cũng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đấy. Em không sợ sao?” Lý Kinh Niên hỏi.
Tôi cười cười: “Không sợ, em là người bị hại mà.”
Lý Kinh Niên lại không cười nổi, trước khi rời đi có nói: “Hứa Gia Dương, nếu đây là em muốn, anh có thể theo em. Anh hy vọng, em sẽ không hối hận.”
Nhiều năm sau đó, tôi từng nhớ tới câu nói này của Lý Kinh Niên, tôi sẽ không hối hận. Trong những năm tháng lộn xộn và cằn cỗi, trong vô vàn đêm khuya cô độc và tuyệt vọng, tôi từng bi ai, từng thống khổ, thậm chí có vô số lần tuyệt vọng, nhưng tôi chưa từng hối hận.
Bệnh viện vào đêm khuya thường yên tĩnh đến mức khiến người sợ sệt, giống như tiếng châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy vậy. Lúc này, tôi vô cùng nhớ sủi cảo mẹ gói. Trước đây, tôi chẳng cảm thấy nó ngon lành cỡ nào, cũng không thấy nó có gì đặc biệt. Đợi đến khi rốt cuộc đời này không còn được ăn nữa, tôi lại bắt đầu điên cuồng hoài niệm mùi vị kia.
Tôi cũng rất nhớ nhung Chu Minh Khải. Tôi ngẫm nghĩ có phải hiện tại hắn ở nhà đọc sách hoặc đang chơi game ở một quán net nào đó. E rằng hắn sẽ không yên lòng lắm, chỉ mong mỏi kết quả thi đại học.
Có thể nào, cũng sẽ nhớ tôi không?
Hừng đông, y tá mang cho tôi thức ăn lỏng, là cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo và thịt nạc. Cô rất kiên nhẫn, hỏi rất nhiều về tình hình thân thể tôi. Tôi đã có thể xuống giường hoạt động, nên cũng không muốn ăn trên giường bệnh nữa. Tôi ngồi ở bàn gỗ phía trước TV, chậm rãi ăn cháo.
Cha tôi tới vào xế chiều. Khi đó tôi đang đi dạo qua lại trong phòng bệnh, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lúc nhìn thấy ông, tôi rất kinh hãi, bởi tôi đã cho là ông sẽ không lại đến.
Cha tôi không trực tiếp hỏi tôi, mà đi hỏi y tá về tình trạng của tôi.
“Con muốn xuất viện.” Tôi nói, “Con không muốn ngây người trong bệnh viện nữa.”
Cha tôi không từ chối: “Lát nữa cha đi làm thủ tục xuất viện cho con.”
Tôi nhớ kỹ việc bên Lâm Thanh Thanh Dật, hỏi: “Cha đi gặp Lâm Thanh Dật phải không, thầy ta nói cái gì?”
Cha tôi dừng một chút, hồi lâu đều không nói câu nào.
“Tùy thôi, gặp trên tòa án đi.” Tôi nói.
“Tòa án?” Cha tôi phát cáu, nổi giận đùng đùng nhìn tôi, “Hứa Gia Dương, con cho rằng tòa án là để chơi phải không? Sao con vĩnh viễn không lớn lên thế?”
Tôi nghe nhưng không nói gì, cũng không phản bác. Bây giờ, chọc giận ông không có lợi gì đối với tôi. Dù cho tôi và Lâm Thanh Dật gặp nhau trên tòa án cũng chẳng liên quan gì tới ông cả.
“Hứa Gia Dương, cha không biết cha đến cùng đã dạy con thứ gì nữa!” Cha tôi tiếp tục quở trách.
Tôi nhẫn nhịn đi thay quần áo bệnh nhân. Khi y tá đến kiểm tra phòng thì cha tôi không nói tiếp nữa. Ngay sau đó, cha tôi đi làm cho tôi thủ tục xuất viện.
Lúc đi ra, cửa bệnh viện có vài phóng viên đang canh giữ đang cầm camera. Họ thấy tôi thì hô lớn và vây quanh lại đây. Một người trong đó tôi có quen, là đồng nghiệp của Lý Kinh Niên mà rất lâu trước kia tôi từng gặp ở đài truyền hình rồi còn cùng nhau ăn cơm.
“Đây là ‘Nhật báo Liễu thành’, xin hỏi cậu và Lâm Thanh Dật là quan hệ thầy trò phải không?”
“Bên này là ‘Hội đàm đô thị’, có thể hỏi một vài vấn đề sao? Xin hỏi hiện tại thân thể của cậu khá hơn chút nào không?”
“Cảnh sát điều tra có kết quả rồi à? Có thể tiết lộ một ít không?”
“Có thể tiết lộ một chút về quá trình xảy ra vụ án không?”
“Phía Dân Dục có thông báo gì không?”
Vấn đề của phóng viên bay tới như bom mìn đạn pháo. Tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý nên chỉ lẳng lặng nghe. Sắc mặt tôi tái nhợt không để lộ một nét cảm xúc dư thừa nào. Song cha tôi lại có chút sốt ruột. Ông không hề nghĩ rằng chuyện này sẽ lan tới tai truyền thông, cũng không biết là ông lo lắng cho tôi hay cho Lâm Thanh Dật nữa.
Mặc dù phóng viên có vây quanh, nhưng vẫn đắn đo đến việc tôi mới xuất viện nên không chen lấn sang chỗ tôi. Tuy nhiên, câu hỏi được đưa ra khá sắc bén. Cha tôi tiến lên ngăn cản: “Được rồi, chúng tôi không trả lời bất cứ vấn đề gì.”
“Vị này chính là cha của người bị hại à?”
“Xin hỏi ông có ấn tượng gì với người thầy giáo liên quan tới vụ án không?”
“Ông có ý kiến gì không?”
Phóng viên đưa micro tới trước mặt cha tôi. Cha tôi luống cuống đẩy ra, những phóng viên khác liền chen lấn đi lên. Cha tôi muốn kéo tôi rời khỏi nơi này thật mau, nhưng thân thể của tôi không có cách nào đi nhanh được, chỉ có thể bước đầy khó khăn giữa một đám phóng viên. Cuối cùng là nhờ người phóng viên nam tôi quen trước đây chặn lại những kẻ khác, chúng tôi mới thuận lợi lên xe.
Tới nhà, tôi về phòng nghỉ ngơi. Cha tôi để phần cháo trong nồi cơm điện, còn người thì không thấy đâu. Vào lúc này ông còn có thể đi nơi nào chứ. Ngoại trừ chỗ tôi, không bỏ xuống được đơn giản chính là bên Lâm Thanh Dật thôi.
Trễ thêm một lát, tôi nhận được điện thoại từ anh Lực.
“Tôi thấy trên TV đưa tin.” Anh Lực nói, “Em khỏe không?”
“Rất tốt.”
“Có khó khăn… thì có thể…”
Anh Lực vẫn chưa dứt lời, tôi đã đánh gãy hắn, “Mọi thứ đều ổn. Có khó khăn gì thì tự em cũng có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Cảm ơn sự quan tâm của anh.”
“Được.” Đầu bên kia yên tĩnh hồi lâu mới nói, “Hứa Gia Dương, hẹn gặp lại.”
Anh Lực nói hẹn gặp lại, lại không biết rằng sau đó tôi và hắn cũng chưa từng gặp nhau, cũng chẳng có tin tức của nhau. Không biết làm sao về sau người này lại biến mất trong sinh mệnh tôi, chưa từng xuất hiện cũng chẳng lưu lại dấu vết gì