Si Tình Nhàm Chán Nhất

Chương 62: Đôi câu vài lời mai táng tại nơi sâu nhất của thời gian 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

12371191_1645733389025079_8162855079192895594_o

Cuối cùng “Tiên Ma Lục” cũng kết thúc đợt thử nghiệm giới hạn để nghênh đón thử nghiệm quy mô lớn. Trước mắt, đây là công việc quan trọng nhất trong tay Chu Minh Khải. Sau khi chấm dứt hẳn hắn xem như cả người thả lỏng.

Chẳng qua là bên phía tiểu thiếu gia Vu Mạc rõ ràng không mấy vui vẻ. “Tiên Ma Lục” kết thúc thì y sẽ không có cớ để đến Minh Phong gặp Chu Minh Khải nữa.

Hôm thử nghiệm, Chu Minh Khải tham dự hơn nửa tiếng, còn mang theo cả Alexander đệ nhị. Có trường hợp chính thức cần chính hắn ra mặt thì để trợ lý trông coi nó.

Buổi thử nghiệm còn chưa xong xuôi, Chu Minh Khải đã dắt Alexander đệ nhị rời đi trước, trở lại chung cư tiếp tục bế quan. Tiểu thiếu gia Vu Mạc ngay lập tức lái xe đuổi tới cũng không tìm thấy bóng dáng hắn.

Hiện nay, sinh hoạt của Chu Minh Khải càng ngày càng tách biệt với xã hội. Mỗi ngày hắn không ra khỏi cửa, cứ ru rú trong nhà. Cuộc sống kiểu này thật sự giống đoạn thời gian cuối tôi sống với hắn. Nhưng tại thời điểm đó, tôi còn có thể ngày ngày chờ hắn về. Bây giờ hắn sống càng thêm cô độc, bên cạnh chỉ có một Alexander đệ nhị.

Tôi đã nhận ra thân thể của mình xuất hiện quá nhiều tình huống biến mất. Mới bắt đầu cũng rất nhanh là có thể khôi phục, sau đó thời gian khôi phục dần dần dài hơn.

Tôi không sợ sệt như bản thân từng dự đoán. Dù sao, khi quyết định kết thúc sinh mệnh, tôi  cầu chính là xong hết mọi chuyện, nhất lao vĩnh dật(1), không còn gì khác.

(1) Nhất lao vĩnh dật: vất vả một lần, làm tốt mọi việc, rồi về sau không cần phải cố sức nhiều nữa. (Baidu)

Chậu xương rồng trên ban công rốt cuộc vẫn chết đi. Nó vượt qua ngày hè chói chang nóng nực liên tục của thủ đô, lại không sống qua được một đợt trời đông giá rét hiếm gặp. Có lẽ nó cũng biết, Hứa Gia Dương đã chết, một vệt xanh biếc lưu lại trên ban công cũng sẽ không ai để ý đến nữa.

Con người, kỳ thực sợ nhất là lưu luyến quá khứ, mộng dài không tỉnh.

Tuy nhiên, hiện tại tôi rất muốn mơ một giấc mơ.

Đi gặp một chút, đoạn thời gian trắng trong thuần khiết mà tôi giãy giụa rất lâu kia.

Cuối tháng năm, tất cả học sinh cấp ba ở Liễu thành thống nhất dừng việc tự học buổi tối. Trọng tâm của trường học không bao giờ là tăng ca thêm giờ để nhồi bất kỳ tri thức gì vào học sinh, mà là giải tỏa tâm lý và giảm bớt áp lực. Trường chỉ lo học sinh thi đại học nhưng phát huy không tốt, hoặc là tố chất tâm lý kém không có can đảm dự thi.

Lớp 12/7 chúng tôi đã ngưng hầu hết các công tác dạy học. Giáo sư bộ môn lên lớp cơ bản là không mang sách, mà kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trên bục giảng, tán gẫu đủ kiểu với bọn học sinh, tâm sự cuộc sống đại học rồi giải đáp một vài đề thi.

Vào lúc ấy, tôi mê man trước tương lai cực kỳ. Thành tích của mấy đợt thi thử thật sự không có tự tin đến xem. Tôi dự định, nếu thực sự không vào được một chuyên khoa nào đó ở thủ đô thì về sau làm ăn buôn bán hoặc đi lính cũng được.

Kết quả thi thử của Chu Minh Khải đều chen lên top năm của khối, top ba của lớp. Lâm Thanh Dật nói trực tiếp trong lớp, rằng lớp chúng tôi có ít nhất năm người có thể vào trường trọng điểm, Chu Minh Khải, Lục Tư Nặc, Lâm Tuyết, Phùng Đào, và Vương Triều Tình.

Giữa tôi và Chu Minh Khải vẫn luôn bế tắc, chẳng ai có ý muốn làm lành cả. Song tôi không thật sự giận hắn. Tôi nghĩ, đợi đến khi hắn thi đậu đại học thủ đô, tôi cũng tới đó, sớm muộn gì cũng sẽ hòa hảo lại, vẫn có thể đồng thời chơi game và trượt patin.

Bắt đầu từ ngày mùng một tháng sáu, lớp 12 được nghỉ hè năm ngày. Ngày mùng sáu tháng sáu chính là kỳ thi tốt nghiệp trung học. Tiệc tốt nghiệp của lớp 12/7 chúng tôi được tổ chức ngay tối ngày mùng một tháng sáu ấy. Chúng tôi đi KTV, đặt một phòng riêng rất lớn.

Mọi người hợp xướng một bài hát về tốt nghiệp có tiếng. Giữa buổi, Vương Triều Tình hát một bài “Chúng ta đều là đứa trẻ ngoan”(2), rõ ràng lệch tông lệch đến tận chân trời, nhưng vẫn làm rất nhiều người nước mắt ngắn nước mắt dài.

(2) Chúng ta đều là đứa trẻ ngoan: Là một bài hát do Vương Tranh thể hiện, phát hành năm 2006. (Baidu)

Thời niên thiếu, mong muốn của chúng ta chính là việc chúng ta đều là đứa trẻ ngoan, nghiêm túc hiểu chuyện. Nhưng chúng ta lại phát hiện, trong thanh xuân vốn không thiếu những đứa trẻ nghiêm túc hiểu chuyện. Mà về sau chúng ta không phải là đứa trẻ nữa. Ngoan hay hư, cũng đều không phải nữa.

Lâm Thanh Dật dẫn theo vài giáo sư bộ môn tới đây. Mọi người hàn huyên rất nhiều chuyện lý thú lúc dạy học, là những ký ức khiến người nhớ mãi. Khi đó, tôi và Lục Tư Nặc ngồi trong góc cắn hạt dưa. Không ít giáo viên có nhắc tới tôi, đại loại nói rằng Hứa Gia Dương là một học sinh làm người đau đầu nhưng đáng yêu.

Trong thanh xuân của mỗi chúng ta sẽ có vài người như vậy, bản lĩnh không lớn, song gây chuyện thì số một. Họ sống phô trương cực hạn, rõ ràng không có điểm nào lợi hại nhưng lại khiến người khác có cảm tình, làm sao cũng không ghét nổi.

Đến nửa sau buổi tiệc, tôi đã cắn hạt dưa đến mức chán ngán. Tôi nhìn lén Chu Minh Khải từ xa. Hắn và Phùng Đào không biết đang nói những chuyện gì, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười.

Tôi đổ bia vào trong miệng mình, lại vẩy một ít lên cổ áo, giả vờ uống nhiều với một thân mùi rượu. Tôi chen tới cạnh Chu Minh Khải. Rốt cuộc khi chạm được Chu Minh Khải, tôi ôm lấy vai hắn, nói bằng giọng điệu say lè nhè: “Chu Minh Khải, tôi muốn bên cậu cả đời!”

Bị Chu Minh Khải đẩy ra, tôi có chút mất mát, lại nói một lần: “Nói là cả đời, kém một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, cũng không phải cả đời! Thế nhưng tôi Hứa Gia Dương nói cả đời, một giây đồng hồ đều sẽ không thiếu cậu.”

Đó là câu thoại của Trương Quốc Vinh trong “Bá vương biệt cơ”, cũng là lời hứa vô tri nhất tôi dành cho Chu Minh Khải vào thời điểm ngây thơ nhất.

Chu Minh Khải lắc vai tôi, hỏi: “Mẹ nó, đây là đã uống bao nhiêu thế?”

Sau đó, Lục Tư Nặc không nhìn nổi. Cô không vạch trần tôi, nhưng cũng không chịu được kỹ năng diễn xuất vụng về của tôi. Cô cưỡng ép kéo tôi đi, cách Chu Minh Khải rất xa. Hắn ở phía ngoài cùng bên trái, chúng tôi tại góc trong cùng bên phải.

Lúc bữa tiệc kết thúc đã là hơn mười hai giờ. Người nào tỉnh táo thì đưa bạn học đã say về nhà. Lại một lần nữa. Chu Minh Khải muốn đưa người từng làm hắn tốn sạch tiền mừng tuổi là Vương Triều Tình trở về. Hắn vừa đi, tôi cũng không tiếp tục giả vờ. Tôi và Lục Tư Nặc nhảy nhót rời khỏi.

Khi tiến vào thang máy, trong lòng tôi dần khó chịu. Tôi không biết mình sợ về nhà từ lúc nào. Có lẽ là từ lúc tinh thần mẹ tôi uể oải và mất lý trí hằng ngày, cũng có thể là từ lúc tôi tận mắt nhìn thấy bà đặt Alexander đẫm máu trên bàn ăn. Mỗi lần ở nhà tôi đều thở không thông. Đó là một loại cảm giác rất ngột ngạt.

Tôi mở cửa vào nhà. Không bật đèn, nhưng dựa vào ánh trăng tôi vẫn có thể thấy mẹ tôi ngồi trước bàn ăn, chính là vị trí bà ngồi sau khi giết chết Alexander.

Hình ảnh như vậy thường khiến người có chút sợ hãi. Tôi đứng ở cửa, không biết nên nói gì.

Tôi không thấy rõ gương mặt của mẹ tôi, chỉ nghe đến âm thanh trầm thấp của bà: “Cha con vừa gửi đơn thỏa thuận ly hôn đến.”

Ngắn ngủi chừng mười ngày, cha tôi liên tục gửi mười hai đơn thỏa thuận ly hôn tới nhà. Các đơn đều giống nhau, ông không muốn bất kỳ tài sản gì, cũng không cần tôi, chỉ muốn tự do.

Tôi không biết cuộc hôn nhân nhiều năm nay của Hứa Viễn Sơn ông đến tột cùng là áp lực cỡ nào, không có tự do cỡ nào, làm sao lại cho tôi một loại cảm giác ông bất chấp hết thảy mà muốn ly hôn đây.

“Nếu không…” Tôi nhỏ giọng mở miệng, “Ký đi…”

Tôi vừa lên tiếng, mẹ tôi như bị cái gì kích thích đến. Bà đứng phắt dậy, nhìn về phía tôi: “Ký? Tại sao mẹ phải ký? Dựa vào cái gì mà mẹ phải ký? Mẹ buông tha ông ta, ai sẽ buông tha mẹ?”

Tôi vội vàng đi qua ôm bà, bị bà đẩy mấy lần cũng không buông tay. Tôi an ủi bà: “Được được. Không ký, không ký, chúng ta không ký thì sẽ không ký. Dù thế nào chăng nữa, con vẫn đứng về phía mẹ.”

Mẹ tôi vẫn dùng sức đẩy tôi ra. Bà xé tan tờ đơn thỏa thuận ly hôn trên bàn, rồi lẩm bẩm có phần điên cuồng: “Không ký, không ký… Không buông tha ông ta… Không buông…”

Đêm nay, tôi bỏ ra rất nhiều sức lực mới khuyên được mẹ tôi đi ngủ.