*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm ấy, tôi ôm Alexander rồi đưa Lục Tư Nặc về tận nhà. Lúc tới dưới nhà cô, cô tiến đến vuốt vuốt Alexander, cười nói: “Alexander, chúc mày sớm ngày khỏi hẳn. Cố lên!”
“Ngủ ngon, Hứa Gia Dương.” Cô nói.
“Ngủ ngon.” Tôi nói. Sau đó tôi dõi theo cô lên tầng rồi dẫn Alexander về nhà mình.
Hôm sau là cuối tuần, tôi rời giường liền thấy mẹ tôi cũng đã dậy. Bà đang bận rộn trong bếp cùng mẹ Triệu. Đây là trạng thái tinh thần tốt nhất của bà trong khoảng thời gian này. Bình thường, tôi gọi thức ăn bên ngoài rồi đặt trên giường bà, mà bà cũng sẽ không động đũa.
Bỗng nhiên có chút cảm kích mẹ Triệu.
Lần này tôi chuyển Alexander tới phòng mình, chuyển cả ổ chó lẫn thức ăn của nó. Mẹ tôi thấy nhưng cũng không nói gì. Chúng tôi đều lặng thinh không đề cập tới việc bà đá bị thương Alexander hôm qua.
Buổi trưa, mẹ Triệu về nhà rồi lại gọi Triệu Nhị Hầu tới.
Triệu Nhị Hầu đeo cặp sách, nói với mẹ cậu rằng đây là bài tập cuối tuần này. Sau khi vào phòng tôi, cậu mở cặp ra, toàn bộ là truyện tranh rất phổ biến dạo gần đây.
“Hàng anh em tích trữ, cho mày hết đấy.” Cậu nói.
Triệu Nhị Hầu thích đọc truyện tranh. Đây là thói quen từ lúc còn rất nhỏ. Nhưng tôi thì không thích, bởi tôi thường xuyên đọc mà không hiểu, trí tưởng tượng cũng không đủ phong phú. Cậu đã cho tôi tất cả những thứ quý giá cậu thích.
Tôi và Triệu Nhị Hầu chơi game trong phòng tôi suốt buổi chiều. Mỗi người chơi một trận, thua thì tránh ra cho người khác chơi. Mấy tiếng liên tiếp trôi qua, đều là thời gian tôi chơi nhiều hơn một chút, vì tôi thắng nhiều thua ít. Nếu là chơi cùng Chu Minh Khải, nhất định tôi không dám chơi kiểu này, vì tôi bao giờ cũng không vượt được hắn. Tỷ lệ hắn thua rất thấp.
Xem đi, bất luận là đang làm gì, cuối cùng tôi sẽ không thể khống chế mà nghĩ đến Chu Minh Khải. Như thấy ma gặp quỷ vậy. Trạng thái yêu thích một người và bị vật lạ giáng xuống đầu là không khác nhau lắm, đều không khống chế được chính mình, không làm chủ được nỗi lòng.
Triệu Nhị Hầu chơi game luôn là gà nhất trong đám gà mờ. Nhưng dù khá cùi bắp, cậu lại rất thích chơi, khá giống dáng vẻ Chu Minh Khải trượt patin. Họ đều là tay mơ, song tự bản thân cảm thấy rất hài lòng.
Chu Minh Khải trượt patin với sự giúp đỡ của tôi, thành tựu cao nhất trước mắt là có thể không cần nắm tay vịn.
Làm sao tôi lại nhớ tới hắn nhỉ?
Tôi vừa chơi game vừa nghĩ, cảm thấy đầu óc đã không thuộc về mình nữa.
Hơn tám giờ tối, Triệu Nhị Hầu rời khỏi nhà tôi. Cậu vốn cũng muốn ngủ lại, nhưng vừa thấy trong phòng tôi còn một Alexander, cậu bèn lo lắng nửa đêm Alexander sẽ bò lên giường. Cậu thấy vẫn nên về nhà thì hơn.
Hôm chủ nhật, tôi muốn làm cho mẹ tôi một bữa sủi cảo. Tôi thức dậy rất sớm, vì thịt ở chợ sáng sớm sẽ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa tôi muốn làm bữa sáng.
Trước đây, khi mẹ tôi làm sủi cảo, tôi cũng từng trợ giúp. Tôi học tập bà gói vài cái cũng ra hình ra dáng, song vừa vào nồi thì nó liền vỡ ra. Thịt hành trôi bềnh, còn vỏ sủi cảo tách sang một bên.
Đây là lần đầu tiên tôi tự mình làm sủi cảo, gói đặc biệt cẩn thận. Ban đầu, tôi còn hơi ngượng tay, nhưng gói thêm mấy cái thì miễn cưỡng nhìn được.
Lúc sủi cảo vào nồi, tôi vô cùng cẩn trọng, chỉ lo còn chưa thả vào thì nó liền vỡ rời. May là cuối cùng nó vẫn bình an trong nước nóng. Khi bưng lên nó cũng hoàn hảo không chút tổn hại.
Tôi mang tâm trạng rất tốt đi gọi mẹ dậy ăn sáng. Bà vừa nghe thấy tôi làm bữa sáng thì có chút giật mình, dù sao trước đây tôi chưa từng làm bao giờ. Thành ra dẫu rằng bà nhìn qua không có khẩu vị gì, bà vẫn đứng dậy.
Nhìn thấy sủi cảo tôi gói, sắc mặt của bà dần khó coi.
“Sao thế ạ?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Mẹ tôi ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn, nhưng dáng vẻ có chút tức giận, nói: “Mẹ chỉ đang suy nghĩ, mẹ không thích ăn sủi cảo. Kỳ thực con cũng không thích ăn sủi cảo. Trong nhà chúng ta, chỉ có cha con mới thích ăn thứ này. Vì thế mà qua nhiều năm như vậy, thường khiến người khác cho rằng, tất cả mọi người ai cũng thích…”
Tôi ăn sủi cảo mẹ tôi gói từ thơ ấu đến trưởng thành, lần đầu tiên nghe thấy bà nói, thật ra bà cũng không thích ăn sủi cảo.
Mẹ tôi cúi đầu ăn từng miếng lớn, nhìn qua còn có chút vội vàng, “Dương Dương, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cha con đã không thích ăn sủi cảo trong nhà…”
Khi nào thì bắt đầu? Đúng vậy, khi nào thì bắt đầu không thích nhỉ?
Tôi nghe được âm thanh có chút nghẹn ngào của mẹ tôi, “Dương Dương, mẹ sẽ không ly hôn. Cha con nghĩ hay lắm. Tuổi tác tươi đẹp nhất trong đời mẹ đều cho ông ấy. Vì ông ấy, mẹ đã tiêu hao hết tất cả sức lực của mình. Tại thời điểm mẹ vì ông ấy mà không còn gì cả, ông ấy lại nói ông ấy không yêu mẹ, nói ông ấy không có hứng thú với phụ nữ, nói ông tìm được tình yêu đích thực… Không cảm thấy… mắc nợ sao?”
Tôi cảm thấy sủi cảo trong bát đã tẻ nhạt vô vị.
“Mẹ không muốn tiền của ông ấy. Ông ấy không muốn nhà không muốn xe, hay dù là ông ấy tịnh thân xuất hộ, mẹ cũng không đồng ý ly hôn…” Mẹ tôi một bên nức nở một bên ăn sủi cảo. Bà hơi nuốt một miếng rồi uống một hớp nước mới nói tiếp, “Con biết không? Nếu hiện nay chúng ta mới kết hôn tầm hai ba năm, có lẽ mẹ sẽ buông tha ông ấy. Nhưng bây giờ, kết hôn sắp được hai mươi năm, mẹ buông tha ông ấy thì ai sẽ buông tha mẹ? Ai sẽ trả cho mẹ hai mươi năm kia?”
Mẹ tôi đột nhiên giương mắt nhìn tôi. Mắt bà rất đỏ, còn mang theo nước mắt, “Ông ta yêu thích đàn ông, vậy thì năm đó ông ta lừa hôn. Ông ta lừa mẹ kết hôn, để mẹ ông ta an tâm ra đi. Ông ta lừa mẹ sinh con dưỡng cái cho ông ấy, lừa mẹ đã nhiều năm, khiến mẹ cho rằng mẹ rất hạnh phúc, cuối cùng nói cho mẹ tất cả đều là giả… Tại sao ông ấy không thể gạt mẹ cả đời chứ?”
Thế nhưng, cuối cùng vẫn là lời nói dối, chẳng phải sao?
Mẹ tôi nói: “Tình cảm hai mươi năm này của mẹ, sao lại thành một chuyện cười cơ chứ?”
Tôi ăn không vô nữa. Tôi vội vã đặt đũa xuống, đến bát cũng không dọn, bèn có phần trốn tránh mà vào phòng mình, nói: “Con ăn xong rồi, mẹ từ từ ăn đi… Nếu không thích, thì đừng ăn nữa.”
Tôi trở về phòng, dựa vào cửa, mơ hồ nghe được tiếng khóc ngột ngạt đè nén của mẹ tôi từ phòng khách. Thanh âm khàn khàn tuyệt vọng theo gió nhẹ thấm vào từng ngóc ngách trong phòng, làm tôi không còn chỗ trốn.
Không hiểu sao, tôi thậm chí có chút sợ hãi việc chung sống cùng bà.