*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng trong lòng tôi vẫn cho là Lâm Tuyết chuyện bé xé ra to, khuyếch đại việc nhỏ lên để xử lý, nhưng tôi chỉ có thể nghe theo. May mà rút thăm được Lục Tư Nặc, một cô gái từ trước tới nay tôi đều thấy rất thú vị.
Lúc tan học, tôi tự giác đi đằng sau Lục Tư Nặc. Cô dường như không vui lắm, quay đầu lại nhìn tôi và nói: “Chắc cậu sẽ không nhàm chán giống các bạn nữ đó chứ?”
“Tất cả mọi người đều có người theo cùng rồi.” Tôi nói, “Đi thôi, đi thôi.”
Lục Tư Nặc nói: “Không cần đâu, tớ thật sự không sợ. Tớ 1m7 mấy, tớ thì sợ ai chứ?”
Chiều cao của nữ sinh chỉ có thể ngắm không thể so, của nam sinh chỉ có thể so không thể xem. Chiều cao của tôi tuyệt đối hơn Lục Tư Nặc rất nhiều, mà nếu đứng riêng thì lại có cảm giác không chênh nhau lắm.
“Cậu có tin rằng một bạn nam 1m6 cũng có thể quật ngã cậu không hả?” Tôi bảo.
Lục Tư Nặc bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng không tin mấy lời của các bạn ấy đâu. Bọn biến thái từ đâu tới mà nhiều thế được? Từ bao giờ đám biến thái lại giống như bán sỉ ngoài đường vậy?”
Tôi: “Vậy coi như tớ vì tình cảm đồng học mà đưa cậu về, được chưa?”
Lục Tư Nặc biết tôi thích làm trái ý người khác, dứt khoát không phản bác gì nữa, đi thẳng về hướng nhà cô, nhưng cũng không chịu để ý tới tôi.
Tôi biết, cô gái Lục Tư Nặc này không nói nhiều, trong lòng cũng không quanh co lòng vòng nhiều tâm kế, là một cô gái rất chân thật. Ký ức của tôi về dáng vẻ cô ném tạ ở hội thể thao vẫn chưa phai nhạt, luôn cảm thấy cô gái này đặc biệt đáng giá được trời cao đối xử tử tế.
Lớp chúng tôi thật sự theo Lâm Tuyết sắp xếp mà chấp hành loại nhiệm vụ không để nữ sinh trong lớp lạc đàn. Qua vài ngày Lâm Thanh Dật mới biết hành động này của chúng tôi.
Y cười khổ không thôi, trước hết bày tỏ rằng, thứ nhất, chuyện này không phổ biến như vậy, thứ hai, biểu đạt sự yên tâm với ý thức an toàn cao của mọi người.
Lâm Thanh Dật xem như là ngầm cho phép hoạt động này của mọi người. Vì thế mọi người tiếp tục kế hoạch chừng vài ngày. Trong những ngày đó, tôi và Chu Minh Khải không về cùng đường. Hắn phụ trách Vương Triều Tình, tôi phụ trách Lục Tư Nặc.
Tôi và Lục Tư Nặc đi cùng nhau, dọc đường đi thật sự không nói với nhau được mấy câu. Bình thường thấy Lục Tư Nặc nói chuyện khá hợp cạ với những nữ sinh khác, mà đối với tôi, cô lại không mấy khi lên tiếng. Có lúc tôi tìm đề tài tán gẫu, cô cũng chỉ là hỏi câu nào đáp câu đó.
Một tuần trôi qua, mỗi ngày tôi phải đi thêm một vòng tròn lớn mới về tới nhà, cũng dần thấy phiền, nhưng vẫn khá ngại việc tự ý quẳng gánh mặc kệ trước nên đành chờ vị nghĩa sĩ nào đó dẫn đầu. Rất nhanh chóng, Chu Minh Khải để tôi hiểu được cái gì gọi là thông minh. Hắn bắt đầu không đưa Vương Triều Tình về nữa. Mỗi ngày đúng giờ một cái taxi, trực tiếp chở cô thẳng tới nhà ở khu nông thôn đô thị. Kỳ thực Chu Minh Khải làm vậy cũng dễ hiểu. Trở về nhà từ chỗ Vương Triều Tình ít nhất cũng mất hơn một tiếng, người bình thường thật sự chịu không nổi.
Những người khác cũng lục tục không làm nữa. Trái lại, tôi không hề nói gì, mà Lục Tư Nặc nhất quyết không chịu chờ tôi sau khi tan học.
Mãi cho đến lúc học kỳ sắp kết thúc, cách thời điểm thi hành nhiệm vụ không lạc đàn này tầm hơn nửa tháng, cơ bản mọi người đều bình tĩnh, đồn đại cũng giảm đi nhiều. Tôi dự định lại đi theo Lục Tư Nặc từ đằng xa thêm một lần rồi không làm nữa.
Mà cũng chính ở lần cuối cùng kia, chúng tôi gặp phải.
Từ trường học tới nhà Lục Tư Nặc có một con ngõ rất dài, rất rộng, cũng rất sáng. Thỉnh thoảng còn có tiếng rao hàng của xe hàng rong bán bánh rán đầu hẻm. Lục Tư Nặc đi phía trước, tôi cách cô khá xa. Hơn nữa tôi còn đang chơi rắn săn mồi, nên cũng không quá chú ý. Giữa đường, tôi ngẩng đầu, có một người đàn ông mặc áo khoác không biết từ lối rẽ nào vào được đang theo sau Lục Tư Nặc, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách. Lần thứ nhất, tôi không quá quan tâm, tiếp tục cúi đầu chơi rắn săn mồi.
Qua chốc lát, tôi lại ngẩng đầu lên để hoạt động cổ. Người đàn ông kia chợt quay đầu nhìn tôi, biểu cảm trên mặt giống như đang cười, mà nhìn qua thật sự không bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi chưa dám ra quyết định chắc chắn. Vào lúc này người đàn ông đó lại tăng tốc đi về phía Lục Tư Nặc. Lục Tư Nặc đằng trước hình như vẫn luôn chú ý, nghe đến tiếng bước chân cũng đột nhiên giống như chim sợ cành cong, chạy.
“Mẹ kiếp!” Tôi chửi nhỏ một tiếng, vội đuổi theo.
Trong ngõ hẻm, ba người cứ thế anh truy tôi đuổi. Tôi cách tên kia và Lục Tư Nặc một đoạn. Mắt thấy tên đó sắp đuổi tới Lục Tư Nặc, trong lòng tôi quýnh lên, nhặt miếng gạch ven đường ném qua. Miếng thứ nhất không đập trúng, miếng thứ hai trực tiếp đập lên lưng người đàn ông đó.
Hắn dường như đau đớn, dừng bước rồi quay đầu nhìn tôi, khí thế hung hăng chạy tới chỗ tôi, bộ dáng muốn đánh nhau.
Tôi cũng đang nổi nóng. Đã từng làm tiểu bá vương Thất Trung, tôi chưa bao giờ sợ đánh nhau chính diện. Hơn nữa, tuy tên kia nhìn qua đầy hung ác, mà nhìn kỹ một chút thì phát hiện trạng thái tinh thần hắn bất thường. Tôi còn sợ đánh không lại một người điên sao? Tôi trực tiếp chạy tới, sắp tới gần thì tung một cước như bay ——
Tư thế đẹp trai nhất cả đời này của tôi đại khái chính là tại thời điểm này.
Tôi cho rằng mình tung một cước như bay, nhưng thực tế thì không cao bao nhiêu. Vị trí đặt chân chính là thằng em bé nhỏ của người đàn ông. Một cước này rất nặng, nặng đến mức phỏng chừng cả đời hắn đều khó mà gieo giống. Một giây sau, truyền đến tiếng kêu thảm thiết, rồi hắn ôm nửa người dưới của mình vừa nhảy vừa la.
Bấy giờ Lục Tư Nặc mới phản ứng được. Lúc quay đầu nhìn tôi, cô sợ tới mức mồ hôi chảy đầy mặt.
“Có tớ đây, bảo vệ cậu!” Tôi đấm ngực, làm một động tác “hãy tin tớ”.
Lục Tư Nặc đơ như khúc gỗ.
Tôi lấy điện thoại chụp người đàn ông này vài tấm, sau đó đá thêm hai cú rồi mới chạy tới chỗ Lục Tư Nặc, kéo tay cô đi về phía trước.
Mà Lục Tư Nặc rõ ràng chưa kịp phản ứng lại. Bị tôi lôi kéo ra khỏi ngõ hẻm, trên mặt cô vẫn tràn đầy ngơ ngác.
“Đăng ảnh hắn lên forum trường và nhóm chat của lớp đi!” Tôi nói, “Về sau mọi người thấy hắn là sẽ nhận ra. Tiện thể cũng gửi cho bên Thất Trung nữa.”
Lục Tư Nặc lên tiếng, “Không, chúng ta liên hệ bệnh viện tâm thần đi. Đầu óc hắn tuyệt đối có vấn đề. Bây giờ tạm thời chưa xảy ra chuyện lớn, nếu sau đó có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”
Tôi lại thật sự không nghĩ tới điều này, hỏi: “Liên hệ bằng cách nào?”
“Ngày mai nói cho thầy Lâm biết, xem trường có thể ra mặt liên lạc một chút không. Không thì tên này cứ lang thang quanh trường học cả ngày, ai mà chẳng sợ hãi chứ.” Lục Tư Nặc nói.
Đúng vậy. Đây không phải là việc đã xảy ra một hai lần. Trường học không thể không quản lý. Tại thời điểm này, trong đầu Lục Tư Nặc vẫn suy tính rất nhanh.
“Đi thôi, hôm nay nhất định phải đưa cậu đến tận cửa nhà.” Tôi nói.
Lục Tư Nặc không từ chối nữa, gật đầu.
“Lục Tư Nặc, tớ là ân nhân của cậu…”
Cô không để ý tới tôi.
“Lục Tư Nặc, vừa rồi có phải là cậu cực kỳ sợ không?”
“Thật ra tớ luôn ở phía sau, yên tâm đi……”
“Lục Tư Nặc, tại sao cậu lại bơ tớ?”
“Ôi ân nhân…”
“……”
Khi tôi đang lầm bầm lầu bầu một mình, tự chơi rất vui vẻ, cho rằng Lục Tư Nặc sẽ không để ý đến tôi, cô bỗng nhiên khẽ mở miệng, hai chữ ngắn ngủn, “Cảm ơn…”
Tôi nở nụ cười, “Ai nha, không nghe rõ…”
Cô hơi giận, “Không nghe rõ thì thôi!”
“Nói lại lần nữa đi mà.” Tôi đùa cô.
“Không nghe rõ thì thôi.” Lục Tư Nặc nói, “Lời hay sẽ không nói lần thứ hai. Cậu thích nghe rõ hay không thì kệ cậu…”
“Không được không được, tớ phát hiện trêu cậu còn vui hơn nhiều so với trêu Alexander nhà tớ!”
“Alexander?”
“À, là con poodle nhỏ mà mẹ tớ nuôi!”
Lục Tư Nặc càng giận, tăng nhanh tốc độ bước chân, bỏ tôi lại đằng sau.
Lần này tôi không đi theo, vì Lục Tư Nặc đã sắp đến nhà. Khi cô chuẩn bị lên tầng, tôi hô lớn, “Mới vừa nói rồi đó, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu!”
Không biết Lục Tư Nặc có nghe thấy tiếng tôi không, nhưng cô không quay đầu lại.