Hai người cứ như vậy ngồi, trước mặt pha sẵn một li trà. Hạ Cẩm phân phó tiểu nhị xử lí sạch sẽ gian phòng, còn mỉm cười, điều này làm cho Yến Phàm Vũ rất không vui, cảm thấy nụ cười của Hạ Cẩm rất có ý vị thâm trường. Qua thật lâu, Ngạn Lạc Thường rốt cuộc mới mở miệng.
“Ngươi đã cứu ta một mạng, hiện tại ta nợ ngươi một cái nhân tình nên không thể giết ngươi. Ta sẽ giúp ngươi làm một chuyện. Sau khi làm xong, chúng ta không ai nợ ai.”
“Lạc Thường, chẳng lẽ ngươi vẫn không thể từ bỏ? Giết ta, thật sự trọng yếu đến vậy?”
Ngạn Lạc Thường không trả lời, bởi vì chính hắn cũng không biết giết người có ý nghĩa gì. Từ nhỏ Lãnh Sát đối với hắn đã dạy: Không nên quản chuyện giết người nào, thân là sát thủ, nhiệm vụ mới là quan trọng nhất. Nếu như đối nhiệm vụ bất luận có tình cảm gì thì chắc chắn sẽ thất bại.
Nhìn Ngạn Lạc Thường thật lâu không hề động hướng, Yến Phàm Vũ buông chén trà trong tay “Như vầy phải không?…Ngươi sẽ làm cho ta một chuyện…”
“Đúng.”
Yến Phàm Vũ cũng biết, hiện giờ Ngạn Lạc Thường không thể để lộ tâm tư của bản thân. Không bằng giữ hắn lại bên cạnh, một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra tâm ý của mình.
“Lạc Thường, một năm…Ở bên cạnh ta một năm được không?” Yến Phàm Vũ nhìn sâu vào hai mắt Ngạn Lạc Thường, tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng thực chất bên trong hơi kinh ngạc một chút.
“Một năm?”
“Đúng, theo ta một năm. Một năm sau bất luận ngươi có giết ta hay không, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện chết dưới kiếm của ngươi.”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi. Một năm!”
“Hảo…” Yến Phàm Vũ đứng lên, mở cửa “Đi thôi, cùng ta trở về sơn trang.”
Yến Phàm Vũ hướng Hạ Cẩm cáo từ “Đa tạ Cẩm ca những ngày qua chiếu cố, tiểu đệ ta hôm nay xin cảm tạ.”
“Ha ha, Phàm Vũ ngươi nói cái gì thế. Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”
“Về Lạc Thường…”
“Biết, biết. Tiền bán thân của hắn ta sẽ chia theo hoa hồng của ngươi. Ngươi cứ an tâm mà dẫn hắn đi.” Hạ Cẩm vỗ vỗ bả vai Yến Phàm Vũ, cười đến đặc biệt sáng lạn.
Ai~ mấy tháng tiền tiêu vặt của ta, Yến Phàm Vũ dưới đáy lòng âm thầm thở dài, quay đầu lại trong thấy Ngạn Lạc Thường đang dắt ngựa đứng bên cạnh nhìn mình. Ta dem hạnh phúc của mình đánh cược một năm, Lạc Thường, ngươi nhất định sẽ yêu ta.
Kiên định giữ vững tín niệm của mình, y hướng Ngạn Lạc Thường đi đến. Cưỡi hai con khoái mã, hai người hướng về phía Phi Yến sơn trang cùng đi.
***
Phi Yến sơn trang vốn là do Yến Phàm Vũ cùng nghĩa huynh Mộ Lăng Phi đả bại hơn mười thổ phỉ sơn trang mà lập ra. Ngoại trừ thiên hạ kỳ tài vô biên ở bên ngoài thì đây là nơi cư ngụ của hai người. Bởi vì nơi này bốn phía núi vây, thập phần bí ẩn nên có rất ít ngoại nhân có thể bình an vộ sự mà tiến vào. Ngạn Lạc Thường cũng không ngoại lệ, nếu không có Yến Phàm Vũ mấy lần nhắc nhở, chính hắn cũng đã sập bẫy.
Hai con ngựa dừng lại bên hồ gặm cở, Yến Phàm Vũ đứng trên bờ lẳng lặng nhìn mặt nước, Ngạn Lạc Thường ngồi dưới gốc cây nhìn Yến Phàm Vũ. Mặc dù hắc đã đáp ứng ở bên cạnh y một năm nhưng y có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu kì quái nào khiến cho hắn không thể bảo trì cảnh giác. Vì cái gì y lại muốn một người vốn muốn giết mình ở lại bên cạnh? Không hiểu người này nghĩ gì, cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó, hắn chỉ mong thời hạn một năm sớm trôi qua.
Ngạn Lạc Thường đang tự hỏi thời gian, Yến Phàm Vũ đã đi tới trước mặt hắn, chìa ra một cái siêu:
“Khát không? Cho ngươi.”
Tiếp nhận cái siêu, Ngạn Lạc Thường nhẹ nhàng uống một ngụm:”Đa tạ.”
“Không cần.” Yến Phàm Vũ tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống bên cạnh Ngạn Lạc Thường, cảm nhận được mùi hương trên thân thể hắn làm cho y phá lệ an tâm.
“Lạc Thường, ta có thể gọi ngươi là Thường? Ngươi đã muốn ở bên cạnh ta, cũng nên có một thân phận.”
“Thường?” Xưng hô này là cha xưa kia đã dành để gọi hắn, vì sao người nam nhân này…
“Tùy ngươi.”
“Như vậy, về sau, ta gọi ngươi Thường, ngươi kêu ta Vũ, được không?”
“Vũ?”
Lần đầu tiên, Ngạn Lạc Thường lần đầu tiên xưng hô thân mật như vậy với người khác. Vì cái gì khi hắn ở bên người này lại có nhiều phá lệ như vậy? Rốt cuộc hắn đang làm cái gì? Chẳng lẽ, những lời giáo huấn của sư phụ hắn đã quên?
Ngạn Lạc Thường vội vã đứng dậy, phủi phủi bụi đất sau lưng: “Đi thôi, trời không còn sớm nữa.”
Ngừng một chút rồi lại đi, đi một chút rồi lại ngừng, hai người cứ tẩn mạn tâm tình như vậy hướng Phi Yến sơn trang mà đi. Hai người nguyên lai chỉ nói với nhau vài câu, dần dần ngày càng nhiều lên. Có đôi khi Yến Phàm Vũ kể cho Ngạn Lạc Thường về thời thơ ấu của mình, mà Ngạn Lạc Thường cũng kể về những nhiệm vụ trước kia của mình cho y nghe. Khoảng cánh giữa hai người tựa hồ rất nhanh kéo lại gần nhau, ròi trong lúc lơ đãng lại giãn cách rất xa xôi. Thường, Vũ cứ thế thân mật xưng hô, Ngạn Lạc Thường bây giờ gần như không còn phòng bị. Có thể cùng Yến Phàm Vũ ở một chỗ, hắn cảm thấy sự thoải mái trước nay chưa từng có. Không có huyết tinh, không có những ngày đổ máu, chính hắn thật rất trân trọng…
Rất nhanh hai người đã tiến vào vùng núi như tiên cảnh, nơi có Phi Yến sơn trang.