Hảo lãnh, vì sao thân thể lại lạnh như vậy, thật giống như ngày đó…
Bởi vì độc tính của xà, Ngạn Lạc Thường cuộn mình run rẩy trong lòng Yến Phàm Vũ. Lồng ngực Yến Phàm Vũ ấm áp, trở thành nơi sưởi ấm cho Ngạn Lạc Thường. Không rõ bản thân mình rốt cuộc làm sao, chỉ biết hắn không muốn mất đi hơi ấm này, tựa như năm xưa cha rời xa hắn…
“Hảo …lãnh…”
Ngạn Lạc Thường thần trí không rõ, ôm chặt Yến Phàm Vũ, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Nhìn Ngạn Lạc Thường bị như vậy, Yến Phàm Vũ gấp đến độ xoay quanh. Chết tiệt, độc xà đã hút ra nhiều nhưng vẫn còn một ít lưu lại trong cơ thể Ngạn Lạc Thường. Nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết mất.
Yến Phàm Vũ ôm chặt lấy Ngạn Lạc Thường đang phát run, muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho hắn:
“Lạc Thường, không có việc gì. Ôm chặt ta…”
Yến Phàm Vũ ôm lấy Ngạn Lạc Thường, dụng khinh công, thật nhanh đã quay trở lại Thịnh Lam lâu. Vì đã qua giờ đóng cửa nên hạ nhân trong lâu đều đã đi nghỉ cả. Hạ Cẩm đang chuẩn bị tắt đèn, chợt nghe thấy Yến Phàm Vũ kêu to, không nói hai lời vội khoác ngoại y đi ra, chỉ thấy Ngạn Lạc Thường y phục tả tơi, ở trong ngực Yến Phàm Vũ run rẩy.
“Ta nói Yến Phàm Vũ, ngươi đã đối Ngạn Lạc Thường làm gì? Chật vật như vậy? Dù sao người ta cũng sẽ là của ngươi, gấp gáp cái gì…” Hạ Cẩm vốn chỉ muốn mở miệng nói giỡn vài câu, ai biết được Yến Phàm Vũ đã sớm phát điên lên rồi.
“Nói giỡn cái gì vậy! Nhanh, Cẩm ca, giứp ta chuẩn bị nước ấm. Lạc Thường hắn trúng độc.”
“Cái gì?” Nghe thấy Ngạn Lạc Thường bị trúng độc, Hạ Cẩm vội phân phó hạ nhân chuẩn bị gian phòng cùng nước ấm.
Đặt Ngạn Lạc Thường nằm trên giường, Yến Phàm Vũ đem cởi toàn bộ y phục rách đến tả tơi của hắn làm lộ ra da thịt trắng noãn bóng loáng. Dưới ảnh hưởng của độc tố, Ngạn Lạc Thường không ngừng cuộn mình run rẩy “Lạnh…Lạnh quá…”.
Nước ấm chuẩn bị xong, Yến Phàm Vũ đem giải độc tán Kiêm Gia đã đưa cho mình lúc ra khỏi cửa hòa vào trong mộc dũng. Giải độc tán có thể ức chế các loại độc tố, chỉ cần hòa vào trong nước ấm ngâm ba canh giờ là có thể hóa giải đại bộ phận phân độc.
Mộc dũng khá lớn đủ cho hai người, Yến Phàm Vũ kéo sát Ngạn Lạc Thường dựa vào ngực mình, da thịt kề sát truyền hơi ấm, y còn có thể cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt trên người Ngạn Lạc Thường.
“Lạc Thường, không có việc gì. Đừng sợ…” Môi y khẽ hôn lên khóe mắt Ngạn Lạc Thường.
Giải độc tán rất nhanh ngấm vào trong cơ thể, Ngạn Lạc Thường đã hết run rẩy, hô hấp cũng dần dần ổn định. Hai người cứ như vậy ôm nhau suốt một đêm.
…..
Sáng sớm quang mang rọi vào gian phòng, Ngạn Lạc Thường mơ mơ màng màng mở mắt. Cảnh tượng trước mắt là Yến Phàm Vũ toàn thân xích lõa, ôm chặt hắn trong ngực, hai người trần truồng(1)ôm nhau trong đại mộc dũng.
Ngày hôm qua…
Trí nhớ duy nhất đã bị giới hạn lúc bị xà cắn, hắn chỉ cảm giác được có người hút đi chất độc cho mình. Chẳng lẽ là…
Nhìn Yến Phàm Vũ ngủ say, Ngạn Lạc Thường lần đầu tiên cảm thấy người trước mắt mình đây thực sự rất đẹp. Giờ khắc này, mình có thể giết chết y, bởi vì y một chút phòng bị cũng không hề có.
Chính là…không hạ thủ được. Chính mình một điểm cũng không thể hạ thủ…không thể…Chỉ cần phảng phất nhớ tới phải giết chết y, tâm đều nhói lên, rất đau.
Ta…rốt cuộc muốn làm như thế nào?
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay rắn chắc của y, thầm nghĩ đều là người trong giang hồ nhưng thân thể y không có đến một vết thương. Yến Phàm Vũ, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?
Tựa hồ cảm giác được người trong lòng thức tỉnh, Yến Phàm Vũ cũng dần dần mở mắt. Thấy người kia đang nhìn mình, Yến Phàm Vũ ôn nhu xoa nhẹ mặt Ngạn Lạc Thường “Sao vậy? Thân thể có thoải mái không? Còn lạnh không?”
“Ngươi…việc gì phải như vậy…”
“Ta sẽ không cho ngươi chết, Lạc Thường.” Yến Phàm Vũ ôm chặt lấy Ngạn Lạc Thường, tựa đầu chôn chặt trong lồng ngực hắn:“Làm ta sợ muốn chết. Đêm qua ngươi một mực kêu lạnh, ta còn tưởng chất độc đã lan khắp cơ thể ngươi…”
Ngạn Lạc Thường không biết phải phản ứng như nào, đành mặc cho Yến Phàm Vũ tựa đầu vào ngực mình. Ngày hôm qua, nếu như không có y, ta hẳn đã chết rồi. Chính là, mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, ta không thể làm trái. Nên làm như thể nào? Ta có thể làm như thế nào?
Đẩy Yến Phàm Vũ ra, hắn lẳng lặng nói: “Nước đều đã lạnh, sẽ bị trúng gió” rồi bước ra ngoài.
Toàn thân xích lõa, Ngạn Lạc Thường bị Yến Phàm Vũ nhìn không sót chỗ nào. Hôm qua vì phải cứu hắn nên không có nhìn kĩ, hôm nay nhìn thấy Ngạn Lạc Thường da thịt trắng noãn, dục vọng của Yến Phàm Vũ bắt đầu bị thiêu đốt…
Ngươi phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…
(1): Nguyên văn là “xích lõa” nhưng như thế thì bị lặp nên ta để “trần truồng” cho mấu =))