[ Ta sẽ chờ ngươi ! ]
Ai? Là ai?
[Thường….ta thích ngươi….]
Ai ? Ngươi đến tột cùng là ai ?
Người ở trước mắt nhưng dường như lại rất xa, vươn tay ra mà không cách nào có thể chạm được vào. Rất muốn đuổi theo để kéo y quay trở lại nhưng trong tích tắc lại như rơi xuống vực sâu.
‘Không…không cần phải…’ Đột nhiên mở to mắt, trời đã sáng rõ. Chậm rãi ngồi dậy, khẽ vuốt đầu, Ngạn Lạc Thường thầm nghĩ về người ở trong giấc mơ.
[Thường…ta thích ngươi….]
‘Ngươi là ai ?’
Còn đang chìm đắm trong mơ mộng, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra : ‘ Lạc Thường, ngươi tỉnh.’
‘Ân. Sáng hảo.’ Ngạn Lạc Thường chậm rãi đứng dậy, thấy Quân Khiêm bưng thuốc cười cười đi đến : ‘ Ta đã dựa theo đơn thuốc của sư bá mà sắc cho ngươi uống, nếu có gì không thoải mái, ngươi nhất định phải nói cho ta biết a.’
‘Ân.’
Vừa mới bưng chén thuốc lên uống, Ngạn Lạc Thường bỗng nhiên dừng lại.
‘ Làm sao vậy ?’ Quân Khiêm khó hiểu
‘Cái kia…Người đêm qua…’
‘Ngươi là nói Yến Phàm Vũ sao ? Có chuyện gì vậy ?’
‘ Y đi rồi sao ?’
‘ Không có, hắn nói vô luận thế nào cũng phải giúp ngươi khôi phục trí nhớ, cho nên sẽ ở lại.’
‘ Phải không…’ Yến Phàm Vũ…Người này ta có quen biết ư ? Tên này rõ ràng đã nghe qua ở đâu đấy, lại nghĩ không ra. Người kia đối với ta rất trọng yếu sao ?
Không ngừng ở trong đầu suy nghĩ nhưng lại không có được một đáp án rõ ràng.
‘Lạc Thường, ngươi không cần phải miễn cưỡng chính mình nhớ lại…’ Quân Khiêm nhẹ nhàng ở một bên mà khuyên nhủ.
‘Chính là…vì cái gì rõ ràng trong đầu ta luôn có một hình bóng nhưng ta không thể nhìn rõ, cũng không thể nghĩ ra được đó là ai.’ Có chút tự trách, Ngạn Lạc Thường ôm chặt lấy đầu của mình.
Nhìn Ngạn Lạc Thường như vậy, Quân Khiêm không khỏi đau lòng : ‘ Không nên ép chính mình, không có việc gì, sư bá đã nói ngươi đang trong giai đoạn phục hồi, trí nhớ của ngươi rất nhanh thôi sẽ trở lại, Vậy thì sao ngươi bây giờ phải bức bách chính mình chứ. Ta thấy ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh đi còn hơn. Nghe lời ta, uống thuốc đi nào.’
‘Ân.’
*****
Yến Phàm Vũ sau khi biết chuyện đã lập tức thông tri cho Mộ Lăng Phi và hiện giờ đang đứng trước gian phòng của Ngạn Lạc Thường, theo cửa sổ nhỏ mà trông thấy hai người đang thân thiết nói chuyện tại trong phòng. Gương mặt của Ngạn Lạc Thường lúc này còn thấp thoáng nét cười, so với cái nhìn nghi hoặc, mơ hồ tối qua càng bất đồng. Quên những chuyện trong quá khứ, phải chăng hắn đã trút được gánh nặng. Trải qua những chuyện như vậy, phải chăng ngươi lựa chọn quên lãng, …Thường….
‘Tốt lắm, ta hiện tại phải theo sư bá, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi…’ Quân Khiêm thu thập đồ đạc này nọ chuẩn bị li khai.
‘Để ngươi phải chiếu cố ta, thực xin lỗi…’ Lạc Thường có chút bất đắc dĩ cười cười.
‘Ta đã nói qua với ngươi phải không, giữa chúng ta thì không cần phải khách khí’ cười cười xoa đầu Ngạn Lạc Thường, Quân Khiêm đi ra khỏi phòng ‘ Buổi tối ta lại đến a…’, vừa nói xong, bóng lưng đã biến mất trong tầm mắt.
Thoáng buông lỏng tâm tình, Ngạn Lạc Thường vừa định trở về giường, lại vô tình cảm nhận được ánh nhìn ngoài cửa sổ, vô thức quay ra : ‘ Ngươi…’
Yến Phàm Vũ cứ như vậy mà đứng ở đó, trong ánh nhìn lộ ra thương tiếc, còn có sủng nịnh vô biên làm cho Ngạn Lạc Thường cảm thấy toàn thân hắn như được bao bọc trong sự ôn nhu, ấm áp đó.
‘ Ngươi muốn gặp ta ?’ Mặc dù không thể nhớ ra y, nhưng rất kì quái a, thấy y, trong lòng chợt nổi lên trận ngọt ngào, cái cảm giác muốn nhìn thấy y cứ giấy lên không thôi.
‘Thân thể đã khá hơn chút nào chưa ?’ Yến Phàm Vũ từ từ tiến tới gian phòng, có thể cảm nhận được rõ ràng hương vị trên người Ngạn Lạc Thường. Thật vất vả mới có thể gặp lại, thế mà lại trở thành người xa lạ, trong lòng Yến Phàm Vũ không khỏi chua xót.
‘ Cái kia…ngươi…’ Muốn hỏi nhưng không sao cất nên lời, câu nói cứ nghẹ ứ nơi yết hầu.
‘ Ngươi cứ gọi thẳng tên ta, ngươi có muốn hay không ra ngoài đi bộ ? Dù sao ở trong phòng mãi cũng không hay.’ Yến Phàm Vũ đưa tay ra, đợi Ngạn Lạc Thường đáp lại.
Mặc dù có chút do dự nhưng vẫn là cầm lấy tay đối phương. Lập tức trong cả hai có thứ gì đó trào dâng, tựa hồ không còn biết đến xung quoanh, chỉ còn hai người.
Yến Phàm Vũ, ngươi đến tột cùng có ý nghĩa gì trong lòng ta…
Dạo qua khắp hậu viện của Bạch Lộ y quán, thời tiết dễ chịu không khỏi khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Ngạn Lạc Thường ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhưng lại bị nhà cửa xung quoanh cản lại, không bao la như hồi còn ở Bách Hoa cốc. Nếu có thể lên nóc nhà xem thì tốt rồi. Trong đầu thì nghĩ như thế, bất quá lại nhớ tới lời dặn cảu Quân Khiêm, Ngạn Lạc Thường đành lắc đầu từ bỏ.
Nhìn vào con mắt Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ tựa hồ minh bạch : ‘ Thường, ngươi có nhớ hay không, lầ đầu gặp nhau, ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì ?’
‘Ân ? Cái gì ?’ Còn chưa rõ câu hỏi của Yến Phàm Vũ, đột nhiên Ngạn Lạc Thường thấy trời đấy quay cuồng, định thần lại đã thấy mình bị Yến Phàm Vũ bế lên : ‘ Oa…ngươi…mau thả ta xuống….’ Ngạn Lạc Thường không khỏi hoảng sợ, và lại, bản thân đang mang thai sáu tháng, trọng lượng có thể rõ ràng tăng lên rất nhiều, vậy mà Yến Phàm Vũ có thể dễ dàng nâng hắn lên : ‘ Ngươi…buông…’
‘Không có gì…ôm chặt lấy ta…’ Chỉ phun ra mấy chữ, Yến Phàm Vũ liền phi thân, trong nháy mắt đã đem theo Ngạn Lạc Thường bay lên nóc nhà.
Ngạn Lạc Thường sau khi cảm thấy bản thân nhẹ bỗng, mở mắt ra đã thấy mình đang ở trên nóc nhà. Bất quá, ở trong lồng ngực Yến Phàm Vũ, thật ấm áp, an toàn a… ‘ Ngươi… ôm ta như vậy.. không thấy nặng sao ?’
‘ Nặng…ha ha ha’ Yến Phàm Vũ ngửa mặt lên trời cười lớn. Nhớ tới chính mình lúc trước ôm Ngạn Lạc Thường bay ra khỏi Thịnh Lam lâu (Đây là nơi ảnh cướp em về) chính là một chút cũng không cảm thấy nặng. Hiện tại trong bụng Ngạn Lạc Thường còn mang hài tử, dường như có thêm một chút a, nhưng nghĩ đến mình ôm lấy chính là người quan trọng nhất đời này kiếp này, bất cứ thứ gì cũng không có ý nghĩa.
‘Có ngươi cùng hài tử, ta có được toàn bộ thế gian này.’
Hướng ánh nhìn sang Ngạn Lạc Thường ở bên cạnh, Yến Phàm Vũ khẽ nói.