Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 2




Hai người về tới căn phòng trên sườn núi, nơi đó bị một mảng cừu kết cỏ bao xung quanh. Nhớ rõ trong thời gian hắn sống ở đây, đã tự tay trồng xuống. Cừu kết cỏ, cũng là một loại độc thảo hi hữu của Tây Nạp tộc. Vô sắc vô vị, ăn vào người sẽ bị hôn mê cho đến khi độc tố lan tràn khắp toàn thân, sẽ vô thanh vô tức mà chết. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, những ngọn cỏ cừu kết cao cao khẽ lắc lư bất định. Nhìn bức tường xung quanh cây cỏ bao kín, Ngạn Lạc Thường nhớ tới quãng thời gian của chính mình.

Vì báo thù cho cha, cho tộc nhân, Lạc Thường cam nguyện bái Lãnh Sát làm vi sư, trở thành một sát thủ. Lãnh Sát để hắn còn nhỏ tuổi ở lại trong căn phòng này, thật sự khiến hắn tìm được một chốn dung thân. Nhưng sự thật không phải chỉ như thế. Sát thủ được huấn luyện thực tàn khốc, vì bản thân, có những việc không làm không được. Nhớ tới lúc mới bắt đầu, chính hắn đến đao còn không dám cầm, đừng nói là đi giết người.

Lần đầu tiên giết người là khi Lãnh Sát trở về. Lãnh Sát đem hắn cùng một người không biết tên nhốt chung một chỗ, lạnh lùng vứt xuống hai thanh đao nói:

“Hai người các ngươi đều muốn bái ta làm thầy, nhưng ta hiện tại chỉ muốn một đồ đệ. Đến tột cùng  là ai sẽ do chính các ngươi quyết định.”

Người kia tay mắt lanh lẹ, một phen đoạt lấy đao, hướng chính hắn đâm tới. Ngạn Lạc Thường sống bên cạnh cha từ nhỏ, thân thủ tự nhiên nhanh nhẹn, thuận lợi tránh thoát mấy lần. Vốn không muốn cùng người kia động thủ, dù sao cũng không cừu không oán, chính là người kia khí thế muốn gây sự làm cho Ngạn Lạc Thường dần dần không thể chống đỡ được. Mắt thấy đao muốn đâm đến, Ngạn Lạc Thường rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trở tay đem đao đâm ngược lại. Cảm giác máu tươi chảy qua mu bàn tay làm cho hắn lập tức cảm thấy chán ghét, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, đối mặt với tử vong hoặc sinh tồn, hắn cũng không thể do dự mà lựa chọn.

Lãnh Sát chính mình chứng kiến, nhìn nam nhân kia ngã xuống cảm thấy thật cao hứng “Làm rất tốt, Lạc Thường. Đây chính là vận mệnh của sát thủ. Ở thế giới này, nếu ngươi không diệt trừ hết thảy những trở ngại trước mắt mình, cuối cùng kẻ phải chết, chính là ngươi!”

Đó là lần đầu tiên chính hắn hiểu được ý nghĩ của sinh mệnh là gì.

Từ đó về sau, Ngạc Lạc Thường được Lãnh Sát dạy bảo, bắt đầu học được cách để sống sót của một sát thủ.

“Lạc Thường, ngươi phải hiểu được, sát thủ một khi thực hiện nhiệm vụ, tuyệt đối không được xuất hiện bất kể một tia tình cảm nào. Khi biểu lộ trên gương mặt ngươi tiết lộ ý nghĩ của ngươi, đó chính là vết thương chí mạng khiến ngươi diệt vong.” Lãnh Sát không ngừng lặp đi lặp lại câu nói như vậy, từ xưa tới nay không ngừng bồi dưỡng làm cho Lạc Thường dần dần học được cách che dấu hết thảy bản thân mình, trở nên lãnh đạm với thế gian vạn vật.

Nếu như muốn trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, muốn học được cách che dấu tình cảm của chính mình, tuyệt không thể mảy may tiết lộ….

Nghĩ tới đây Lạc Thường trong lòng cười khổ, không nghĩ tới chính mình hiện giờ lại có thể quen với cuộc sống như vậy. Có lẽ cha mất đi nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được chính hắn lại biến thành bộ dạng này a…

Đi theo Lãnh Sát vào phòng, Lạc Thường tựa cạnh cửa sổ, chờ đợi nhiệm vụ sư phụ giao phó. Lãnh Sát chậm rãi ngồi trên mặt ghế, lấy từ trong tay áo một bức thư tín:

“Lạc Thường, theo mệnh lệnh của chủ nhân, mục tiêu lần này là nhị vị trang chủ Phi Yến sơn trang, Yến Phàm Vũ và Mộ Lăng Phi…”

Nhị vị trang chủ Phi Yến sơn trang? Nói đến Phi Yến sơn trang, chính là bang phái mới hưng khởi mấy năm gần đây. Nghe nói hai vị trang chủ lại là người của Tiêu Dao sơn trang, trong một tháng ngắn ngủi đã thanh lý hết thảy mười cường đạo bang phái khác. Hơn nữa còn thường xuyên chiêu mộ các đại cao thủ giang hồ khác, thật không thể xem thường.

“Sư phụ, nhiệm vụ lần này đích thực rất khó giải quyết. Chủ nhân có ra hạn thời gian hay không?” Ngạn Lạc Thường đi đến bên cạnh một cái giá treo bên cửa, nâng niu vuốt ve chậu cừu kết cỏ đặt trên giá.

“Không có. Chủ nhân ra lệnh chỉ cần có thể diệt trừ bọn họ, thời gian không là vấn đề. Hơn nữa lần này chúng ta đã có chỗ an bài, lần này ngươi cần đến tiệm ăn nổi tiếng Thịnh Lam Lâu, là nơi hai người đó thường hay lui tới nhất.”

“Nói như vậy, chủ nhân là muốn tiêu diệt bọn họ bằng mọi biện pháp?” Điều này làm cho Ngạn Lạc Thường không khỏi sinh ra hiếu kỳ, bởi vì người khiến cho chủ nhân kiêu ngạo kia lại cực lực muốn tiêu diệt, tuyệt đối không phải là người bình thường.

“Ngươi đây không cần biết rõ, Lạc Thường. Nhiệm vụ lần này ngươi có nắm chắc không? Có cần vi sư an bài giúp đỡ ngươi?”

“Không cần. Sư phụ chẳng lẽ không tin tưởng năng lực của Lạc Thường? Thêm nhiều người cũng chỉ là phế vật.” Lạc Thường buông lỏng lá cừu kết cỏ, đi tới trước mặt sư phụ “Đã không còn chuyện gì khác, Lạc Thường xin cáo lui. Sư phụ yên tâm, nhiệm vụ chủ nhân giao, Lạc Thường chắc chắn sẽ hoàn thành.” Cung kính bái lạy sư phụ, Lạc Thường ly khai thư phòng.

Không nghĩ tới tiểu tử này từ lúc nào đã trở nên lợi hại như vậy, Lãnh Sát thả bức thư tín trong tay xuống, chậm rãi nhấp một hớp nước trà. Ai, nhớ tới tiểu tử kia lúc mới bắt đầu theo mình học hỏi, nagy cả cận kề cái chết cũng không chịu động thủ lại, tính tình quật cường đó Lãnh Sát thập phần tán thưởng. Mặc dù cuối cùng chính hắn vẫn giết chết đối phương, nhưng ánh mắt sắc bén khi ấy lại làm mình thật thích thú.

“Tiểu tử này, không biết định làm thế nào đây…”