Mỹ nhân ở ngay trước mắt, Tần Nhị Thế tất nhiên là vui đến quên cả trời đất. Ngày đó bị Yến Phàm Vũ cướp đi rất không cam lòng nhưng hôm nay đã sớm tan thành mây khói. Không nghĩ tới Ngạn Lạc Thường lại là người của Lãnh tiên sinh, lại nghĩ đến Lãnh Sát là người thủ đoạn ngoan độc vô tình nhưng đối với phụ thân mình lại luôn nói gì nghe nấy, Ngạn Lạc Thường lại thập phần hợp khầu vị của mình, đến lúc đó hỏi phụ thân một chút xem có thể thu nhận hắn hay không, như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng nho nhỏ của bản thân.
Rời khỏi chỗ ngồi, Tần Nhị Thế liền đi tới bên Ngạn Lạc Thường:”Lạc Thường, dù gì sư phụ ngươi cũng phục vụ cho ta, chẳng lẽ chúng ta lại không có chút quan hệ tình cảm nào?” Móng vuốt sói trực duỗi đến eo của Ngạn Lạc Thường.
Ngạn Lạc Thường dùng tiêu chống đỡ, xoay người một cái để tránh:”Công tử, thỉnh ngươi tự trọng.”
“Không quan hệ, dù sao chỉ cần ta nói một tiếng với phụ thân, ngươi lập tức sẽ là của ta…”
“Phải không…” Hừ, chỉ biết dựa lưng phụ thân mà làm xằng làm bậy, tên này quả nhiên đáng khinh.
“Không bằng hiện tại đi theo bổn thiểu gia, từ nay về sau ta sẽ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý, không cần vì Lãnh Sát mà bán mạng nữa.”
“Thực xin lỗi, ta phải đi.”
Ngạn Lạc Thường mới mặc kệ tên Tần Nhị Thế kia đứng nói nhảm một mình. Hạng ăn chơi trác táng hắn từng thấy nhiều rồi, cũng không kém kẻ trước mắt này là bao.
“Lạc Thường! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngạn Lạc Thường! Ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Ta dù sao cũng gần như là chủ tử của ngươi, ngay cả mệnh ta ngươi cũng không tuân theo?!” Tần Nhị Thế vội vàng đuổi theo, chặn đường đi của Ngạn Lạc Thường.
“Thực xin lỗi, Tần thiếu gia. Ta chỉ phụng mệnh sư phụ, nếu muốn sai sử ta thì phải nói với sư phụ trước…” Ngạn Lạc Thường không quay đầu đi thẳng ra khỏi tửu lâu.
“Hảo. Đã như vậy, ngay bây giờ ta sẽ đi nói cho Yến Phàm Vũ chuyện ngươi là do cha ta phái đến.” Tần Nhị Thế theo đuôi phía sau, tà ác cười.
“Công tử, ngươi nói cho hắn cũng sẽ chẳng có lợi cho ngươi. Đừng quên, phụ thân ngươi muốn ta đi giết hắn, ngươi phá hủy chuyện tốt của y, chẳng lẽ không sợ bị trách tội?” Ngạn Lạc Thường ngẩng đầu nhìnTầnNhị Thế còn đứng trên bậc thang. Cái tên ngu xuẩn này quả nhiên nghĩ là mình lợi hại lắm đi.
“Hừ, dù sao nhiệm vụ thất bại thì người bị trừng phạt chính là ngươi, ngươi cùng Lãnh Sát đều bị xử trí. Chẳng lẽ ngươi muốn sư phụ ngươi bị liên lụy hay sao?”
Nghe xong lời của Tần Nhị Thế, Ngạn Lạc Thường nghĩ đến sư phụ mình tựa hồ xem chủ nhân là trung tâm, nếu thật bị phạt thì chắc chắn sẽ ngoan ngoan mà nhận mệnh đi, thiết! Quên đi, nếu tiểu tử này đã nói vậy, cùng lắm thì thỏa mãn hắn chút là xong.
“Công tử, nói đi, ngươi có yêu cầu gì? Điều kiện tiên quyết là ta sẽ không làm việc của những tiểu quan, công tử cần thì hãy đi tìm bọn hắn.”
Nghe ra được Ngạn Lạc Thường đã thỏa hiệp, Tần Nhị Thế nội tâm như nở hoa.
“Vậy, tối nay tới Linh Âm các cùng ta dùng bữa tối.”
“Nếu ta tới, ngươi sẽ không phá hư kế hoạch của ta?”
“Đúng vậy. Từ nay về sau ta sẽ một mực ngậm miệng, cái gì cũng không nói.”
“Hảo…Ta đã hiểu…” Ngạn Lạc Thường phất ống tay áo ly khai Yến Dương lâu.
Trong khi đó, hai người ở trên mái hiên nghe được nhất thanh nhị sở cũng đã trở về báo cáo cho chủ nhân – Yến Phàm Vũ.
“Chủ nhân, Ngạn công tử đích thực là đi xem xét tình hình, sau đó tới Yến Dương lâu, còn gặp Tần Nhị Thế…”
Cái gì?! Thường gặp Tần Nhị Thế…
“Bọn họ nói những gì?”
“Không rõ lắm, bất quá Tần Nhị Thế hẹn Ngạn công tử đêm nay gặp tại Linh Âm các, không biết có chuyện gì…”
“Ta hiểu được. Các ngươi lui xuống trước đi.” Phất phất tay ý bảo thuộc hạ lui ra, Yến Phàm Vũ vô lực ngồi một chỗ.
Vì cái gì Thường lại cùng Tần Nhị Thế hẹn gặp nhau? Rốt cuộc còn có chuyện gì không thể nói với ta…. Nghĩ đến ánh mắt Tần Nhị Thế nhìn Ngạn Lạc Thường trước kia, Yến Phàm Vũ đã sớm nhận ra Tần Nhị Thế đối với Thường không có ý nghĩ an phận, làm sao Thường còn có thể…
Không lâu sau Ngạn Lạc Thường cũng từ bên ngoài về tới trang, mà Yến Phàm Vũ thì ngồi lẳng lặng ở khách phòng chờ hắn tới.
“Ta đã trở về…” Ngạn Lạc Thường đem thứ gì đó đặt trước mặt Yến Phàm Vũ.
“Những thứ này là lộ tuyến đồ(1) các lão bản cấp cho, phỏng chừng từ nay về sau chúng ta có thể từ một số tiểu lộ(2) mà vận chuyển đồ vào thành, còn có, mấy nhà này là những cửa hàng trọng yếu trong thành, có lẽ quan phủ…”
Không chờ Ngạn Lạc Thường nói hết, Yến Phàm Vũ đã một tay nắm lấy hắn, ôm chặt trong ngực.
“Ngươi…” Ngạn Lạc Thường xoay người muốn thoát khỏi vòng tay Yến Phàm Vũ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn y:”Ngươi làm gì! Ta đang nói chuyện quan trọng với ngươi….”
“Thường, ngươi hôm nay đã đi nơi nào?”
“Cái gì?…Kỳ quái, ta chỉ tới những cửa hàng kia thôi mà, làm sao vậy…” Chẳng lẽ y đã biết được điều gì?…Hẳn là không đi, bởi vì trước khi vào lâu đã cắt đuôi rồi mà…
Ngạn Lạc Thường kì thực đã phát hiện mình bị người theo dõi, cho nên vòng vo một hồi mới vào Yến Dương lâu. Yến Phàm Vũ hiểu rõ tính cách hắn, như thế nào còn không biết hắn nghĩ gì, cho nên đã cố ý tìm vài người giả dạng để theo dõi trong lúc Ngạn Lạc Thường bận rộn…Nhưng có lẽ những thám tử kia đã đoán trước được tình huống nên che dấu rất tốt.
“Không có. Chỉ là ngươi đi thật lâu còn chưa trở về, ta đã nghĩ ngươi…” Chậm rãi đứng lên, Yến Phàm Vũ đối mặt với Ngạn Lạc Thường, nhẹ nhàng nắm tay hắn:”Không nghĩ tới ngươi mới chỉ đi một lát, ta đã nhanh như vậy thấy nhớ…”
Nghe được lời của Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường nháy mắt đỏ hồng cả mặt, trái tim lúc này cũng đập nhanh hơn bình thường. Không được…Mình như thế này…thật kì quái…
“Ngươi sao lại nói được những lời này…” Nhanh chóng rút tay về nhưng trên mặt vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay Yến Phàm Vũ truyền đến. “Ta…Ta đi trước…”
“Thường, không dùng bữa sao…”
“Không được, ta còn có việc, tối nay mới trở về…” Ngạn Lạc Thường bước chân có chút thất thần, như thể là đang chạy trốn làm Yến Phàm Vũ có chút lộ ra mỉm cười. Không nghĩ tới trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, trong tiềm thức của Thường đã có mình hiện hữu…Rất nhanh thôi, thời điểm Thường thuộc về chính mình sẽ không còn xa. Chỉ là…
“Đến tột cùng buổi tối Thường gặp Tần Nhị Thế để làm gì?” Trong miệng nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, Yến Phàm Vũ cẩn thận đuổi theo.
Ngạn Lạc Thường tâm tình dần dần hồi phục lại. Lúc nghe được những lời của Yến Phàm Vũ, lại trở thành như vậy. Đáng giận…”Chết tiệt, vì sao lại là y…” Hiện tại chính bản thân hắn còn không hiểu mình đang suy nghĩ cái gì. Từ khi gặp phải Yến Phàm Vũ đến nay, không những hắn vì người khác mà làm thêm quá nhiều chuyện, lại còn cứ trì hoãn không ra tay được. Quả nhiên, chính mình phải mau chóng ly khai, đợi thời gian một năm đến quay trở lại lấy đầu y, hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng cũng tốt.
Chính là…Vì sao mình hiện tại…lại giống như tuyệt không muốn rời đi. Bước chân dần dần chậm lại, Ngạn Lạc Thường nhìn lên bầu trời ngập ánh trăng…
Cha, lẽ nào ta thật sự đã thích y?
(1) Lộ tuyến đồ: bản đồ đường đi.
(2) Tiểu lộ: đường nhỏ, có thể là đường tắt.