Bảy năm trước, Hạ Thanh Minh rời cố hương lưu lạc ra đi, sống mai danh ẩn tích trong một thôn nhỏ hẻo lánh. Bản thân vốn là dược sư, đối với dược vật thập phần tinh thông nên hắn nhờ vào hái thuốc và bán thuốc mà duy trì sinh kế. Tuy cuộc sống có chật vật nhưng khá yên bình, so với lúc còn ở Tây Nạp tộc cả ngày lo lo lắng lắng thì hắn thực yêu mến cuộc sống như vậy.
Nguyên tưởng rằng mình sẽ cứ sống cuộc sống như vậy đến cuối đời, ai ngờ….
Ngày đó, một đám người xông vào nhà, mấy tên vạm vỡ nhất đem hắn trói lại rồi giải đến trước mặt trưởng thôn.
“Thôn trưởng, người này là Tây Nạp tộc nhân!” Một nam nhân vẻ mặt âm hiểm chỉ vào Hạ Thanh Minh đang quỳ trên mặt đất, mặt dương dương đắc ý nói.
“Tây Nạp tộc nhân….” Thôn dân chung quanh không dám tin người thường ngày vẫn thay họ bắt mạch chẩn bệnh lại là Tây Nạp tộc nhân, tức giận thầm thì to nhỏ với nhau.
Thôn trưởng đi tới trước mặt Hạ Thanh Minh, nhìn nam nhân vạch trần hắn: “Ngươi nói hắn là Tây Nạp tộc nhân, ngươi có chứng cớ gì?”
Nam nhân tiến lên một phen vạch tay áo Hạ Thanh Minh tìm tòi, dấu hiệu lục mang tinh(*) hiện ra rõ ràng: “Thôn trưởng, ngươi xem. Đây là dấu hiệu đặc biệt của Tây Nạp tộc nhân. Tiểu tử này là từ Tây Nạp tộc chạy ra ngoài, ngươi xem chúng ta nên xử trí thế nào?”
“Cái này….” Thôn trưởng có điểm do dự. Dù sao Hạ Thanh Minh cũng đã trị bệnh cho không ít người trong thôn, hơn nữa cũng không làm chuyện gì xấu. Chính là Tây Nạp tộc nhân là bị cấm kỵ, nếu cũng tộc nhân dây dưa liên quan thì sẽ bị thần thánh nguyền rủa. Vì bình an của thôn dân, mình không thể không quyết định: “Như vậy, là ngươi phát hiện ra thân phận hắn, ngươi hãy mang hắn dẫn ra khỏi thôn, từ nay về sau không cho phép hắn bước vào thôn một bước.”
Nghe những lời nói đó, nặng nề trong lòng Hạ Thanh Minh càng khắc sâu thêm. Những ngày ở thôn này, chính mình tân tân khổ khổ vì thôn dân chữa bệnh, cũng không làm gì phải có lỗi với mọi người. Rõ ràng hắn chỉ muốn tìm một chỗ sống an thân, vì cái gì ngay cả cơ hội nhỏ nhoi như vậy cũng không dành cho hắn….
Cứ như vậy, Hạ Thanh Minh bị tên nam nhân kia mang ra khỏi thôn. Nguyên tưởng rằng chính mình lại phải tiếp tục đi tìm chỗ dung thân, nhưng ai ngờ nam nhân kia không buông tha hắn, ngược lại còn đem bán hắn vào nơi bướm ong – Thịnh Lam lâu.
“Ngươi này tiểu yêu tinh, lớn lên thật xinh đẹp nhưng lại là Tây Nạp tộc nhân đáng chết. Thượng ngươi là không có khả năng, vậy đem bán lấy tiền cũng không sai đi.” Nam nhân cười gian trá dẫn hắn vào.
Trên đường đi nhìn những nam nhân được xưng là “tướng công”, Hạ Thanh Minh không khỏi cảm thấy sợ hãi. Chính mình chưa từng nghĩ đến cảnh ngập trong vàng son, trở thành hạng người như vậy. Thà chết còn hơn… . Nội tâm thống khổ giãy dụa nhìn nam nhân kia cò kè mặc cả với lão bản.
Thật sự phải đào tẩu! Nhưng làm thế nào…nên làm thế nào…?
Cảm thấy bản thân lúc này thật bất lực, cảm nhận được một mảnh hắc ám trước mặt, Hạ Thanh Minh khóe mắt ươn ướt, nước mắt theo gò má trắng noãn lăn xuống…
Đúng lúc này, nam nhân kia xuất hiện, đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bi thương. Trợn to hai mắt đã sớm mơ hồ, nhìn nam nhân kia vì mình tháo bỏ dây trói, ôn nhu đem mình ôm sát vào lồng ngực. Một khắc này, Hạ Thanh Minh lần đầu tiên cảm nhận được, nguyên lai trong lòng người này lại ấm áp đến thế.
Tên nam nhân mang hắn tới tưởng vớ được một công tử nhà giàu, vì vậy muốn nâng giá tiền. Ai ngờ vừa mới bước lên đã bị nam nhân cho một kiếm đi đời. Nhìn mũi kiếm xuyên tim chỉ trong tích tắc, Hạ Thanh Minh tâm càng hoảng sợ, không dám nhìn nam nhân nằm ngã sấp trong vũng máu.
“Ta ghét nhất loại hèn hạ tiểu nhân này, dám đem bán người trong lúc ta đang ở đây.” Nam nhân đem hắn vào phòng khác, một bên uống rượu, một bên hướng lão bản nói chuyện, mà chính hắn thì chỉ ngồi yên lặng, không nói một câu nào.
“Ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn Hạ Thanh Minh bên cạnh không một tiếng động phát ra, nam nhân quan tâm hỏi.
“Ngươi…Các ngươi tiếp theo sẽ làm gì ta?” Thanh âm mặc dù nhỏ nhưng có thể nghe được trong đó tia run rẩy. Hạ Thanh Minh không biết những người kia có thể sẽ làm gì mình, cũng không biết bản thân có thể làm gì.
“Nghe nói ngươi là Tây Nạp tộc nhân?” Lão bản Hạ Cẩm ở một bên mỉm cười nhìn Hạ Thanh Minh.
“Tây Nạp tộc? Chính là tộc người mà nam nhân có thể sinh con?” Nghe thấy thế, nam nhân kia hai con mắt sáng rực.
“Nga…Đối với ngươi, ta không biết…” Hạ Thanh Minh đang muốn nói gì đó, đã bị nam nhân thoáng cái bế lên.
“Ngươi…ngươi làm gì…”
Nam nhân mỉm cười, hướng người phía sau lưu lại một câu: “Hạ Cẩm, ta muốn người này. Tiền ngươi có thể lấy bên trong áo của ta.” rồi lập tức ôm Hạ Thanh Minh đến nơi này.
Phi Yến sơn trang, một nơi như họa như thơ. Về sau, chính mình biết tên của nam nhân – Mộ Lăng Phi, Phi Yến sơn trang đại trang chủ, thì đã định rằng cả đời này sẽ chỉ yêu duy nhất nam nhân đó.
(*): sao sáu cánh