16.
Trước khi đi ngủ, Đàm Ngộ đột nhiên gõ cửa phòng tôi.
Sau khi mở cửa, tôi nhìn anh, “Sao vậy?”
“Vợ à.”
Trông vẻ mặt anh không được tự nhiên, giọng nói khàn khàn, giọng điệu có vẻ lấy lòng.
Hai chữ này thốt ra từ miệng anh càng làm tôi cảm thấy không được tự nhiên, sao bất ngờ vậy?
“Anh anh anh… Anh muốn làm gì?” Lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tôi như vậy, tôi hoảng hốt chớp mắt vài cái.
Vẻ áy náy hiện trên gương mặt anh, “Anh xin lỗi, lẽ ra ngày mốt bố mẹ anh mới đến, nhưng họ đã chuyển sang chuyến bay vào ngày mai rồi.”
“Lần sau anh đưa em đi chơi được không?”
Tôi thở phào nhưng lại hơi mất mát, “À, không sao đâu, nhưng mà… Em hơi sợ.”
“Không sao đâu, anh vẫn ở đây, bố mẹ anh rất cởi mở, dễ nói chuyện lắm.” Anh duỗi tay chạm vào đầu tôi.
Tôi choáng váng.
“Nghỉ ngơi đi.” Anh nói rồi xoay người định đi.
Lúc này, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
“Chờ đã, em có thể làm chuyện gì đó với anh để xoa dịu sự căng thẳng của em không.” Tôi mỉm cười.
“Hả?” Anh quay đầu nhìn tôi, nghi ngờ.
Tôi giơ tay gãi trong không khí.
“Em muốn, chạm vào đầu anh, có được không?”
Khóe môi anh nhếch lên thành một đường vòng cung đẹp mắt, hơi cúi người xuống.
“Cho em sờ đấy.” Một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên phóng to trước mặt tôi.
Bàn tay đóng băng trong không khí của tôi đưa về phía trước, dừng trên đầu anh, ừm, có hơi ngứa.
Thật ra còn có một câu tôi không dám nói, khi xoa đầu, tôi luôn có cảm giác như…. Xoa con trai mình.
“Được chưa, sờ đủ rồi thì đi ngủ sớm đi.”
Này này, sao nghe câu này kỳ lạ thế. Tại sao đột nhiên anh lại không nghiêm túc thế hả.
Nghe lời anh nói, mặt tôi nóng lên, nhịp tim tăng nhanh, đập thình thịch như con thỏ nhỏ.