12.
Đàm Ngộ đeo tạp dề đi vào trong phòng bếp, hình ảnh đó thật đáng yêu.
“Em giúp gì được không?” Tôi hỏi.
Đàm Ngộ không nhìn tôi, “Không cần, em đi chơi đi.”
Tôi nói tiếp, “Em cảm thấy mình ăn không ở không ở nhà anh rất lạ, hay để em trả ít tiền thuê nhà cho anh?”
Bàn tay thái rau của Đàm Ngộ dừng lại, xoay người về phía tôi.
“Tới rửa rau giúp tôi.”
“Hì hì, được.” Tôi tung tăng đi đến.
“Không cần tiền thuê nhà.”
“Tôi có một tuần nghỉ phép, mấy ngày trước bận rộn không có thời gian ở cạnh em, mấy ngày nay em muốn đi đâu tôi sẽ đưa em đi.” Không chờ tôi lên tiếng thì anh đã nói.
“Thật sao, thế thì hay quá.” Tôi khẽ nói.
Tôi đặt rau đã được rửa sạch sang một bên.
“Nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn cơm sẽ gọi em.” Anh vẫn đang thái rau.
Tôi bước ra ngoài nhìn bóng lưng của anh, nhớ tới chuyện chiều nay nói với Đường Đường, không nhịn được hỏi, “Cảnh sát Đàm à, có phải anh thấy em làm ẩu không.”
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Tự nhiên lại kết hôn với một người mà mình không quen biết….”
“Hối hận hả?”
Tôi lắc đầu, “Không có, chỉ là bỗng thấy có hơi trẻ con thôi.”
“Có phải không ngờ rằng tôi sẽ đồng ý không.” Giọng của anh rất dịu dàng.
“Ừ, em còn tưởng anh sẽ cho em một cái tát.”
“Bây giờ tôi cho em được không?” Anh đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười nhìn tôi.
“Ấy đừng đừng đừng, không cần đâu.” Tôi giơ tay trước mặt, liên tục xua tay.
Không khí lặng im một lát.
“Tôi từng là cảnh sát giao thông.” Ăn cơm xong, Đàm Ngộ nhìn tôi nói.
Tôi mù mờ, “Ý của anh là… Anh muốn đâm chết em?” Yếu ớt hỏi.
“Ai ui!” Anh vươn tay gõ nhẹ lên đầu tôi.
Cảnh sát ra tay trước thì tính sao nhỉ.