Biên tập: Wen
Hiệu đính: Mày là bố tao
Tô Vũ giật mình, "tiểu Hủ, em làm gì vậy? Mau tháo xiềng ra!!".
Mạc Hủ làm như không nghe thấy được, vẫn cái giọng điệu làm nũng như thường ngày nói: "Chị ơi, chị đói không? Để em đi nấu cho chị, chị muốn ăn gì? Hay là ăn cơm cà ri nhé, được không?".
"Bây giờ chị không muốn ăn cái gì cả! Cởi ra cho chị!". Tô Vũ nhíu mày, việc Mạc Hủ tránh né khiến cô rất cáu kỉnh, "em có biết mình đang làm gì không?".
"Nhưng đã đến giờ ăn rồi. Không ăn cơm sẽ có hại cho sức khỏe."
Tô Vũ trực tiếp bị làm cho tức đến nỗi bật cười, "ồ, nói cho chị biết, chị nên ăn như thế nào đây".
"Chị không cần lo, em đút cho chị ăn là được rồi". Cậu nở một nụ cười dễ thương, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa chút b3nh hoạn.
"Như vậy không tốt sao?". Cậu nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi Tô Vũ, đôi mắt đen như mực tàu loại đậm đặc, tối tăm lại nhớp nháp, "chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, chị cũng xem như đang thực hiện lời hứa của chính mình đi".
Tô Vũ kinh ngạc, trợn to hai mắt đầy khiếp sợ, "em có biết đây là phạm pháp không!".
Mạc Hủ mỉm cười, đưa tay vuốt v3 gò má cô, khiến cô không kìm được rụt lại vì lạnh, "em đi chuẩn bị bữa tối cho chị, thôi cứ ăn cơm cà ri đi". Nói xong, liền đi ra ngoài phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng giống như đang rất vui vẻ.
"Em...". Tô Vũ cảm thấy bất lực tựa như đánh vào bông, chuyện này không bình thường chút nào! Sao có người lại nhốt người bằng xiềng xích sắt chứ?!
Cô dùng hết sức giãy dụa, phát hiện không thể lay chuyển được chút nào, ngược lại còn khiến cổ tay đỏ bừng, cô nhìn lên trần nhà, suy nghĩ không biết nên làm thế nào bây giờ.
Một lúc sau, Mạc Hủ bưng cơm tới, "chị ơi, đến giờ ăn rồi".
Cậu đặt cơm lên bàn bên cạnh, sau đó điều chỉnh độ dài của xích sắt dưới chân, nâng cô dậy, cười nói: "Vừa ăn vừa nằm không tốt". Chiều dài của vòng tay thì vẫn giữ nguyên, "em đút cho chị".
Đột nhiên cậu nhìn thấy trên cổ tay Tô Vũ có vết đỏ, vẻ mặt ảm đạm trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng vuốt v3 cổ tay cô, không nhìn được cảm xúc gì trong mắt cậu, "chị đừng nhúc nhích có được không, cứ vậy thì cuối cùng người đau lòng vẫn là em thôi".
Tô Vũ vốn giả chết, cũng không khỏi châm chọc nói: "Nếu như thật sự cảm thấy thương tâm, vậy em có thể mở khóa xiềng!".
Mạc Hủ làm ra vẻ không nghe thấy, cầm thìa xúc cơm đưa tới miệng cô, cười nói: "Chị, ăn cơm trước đã".
Tô Vũ quay đầu sang chỗ khác không buồn để ý tới cậu.
"Chị ơi, ăn một miếng có được không? Hửm?". Giọng cậu cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tô Vũ vẫn phớt lờ cậu.
Giằng co một hồi, Mạc Hủ mới thu lại ý cười, ăn một miếng cơm rồi dùng sức bóp cằm, trực tiếp mở miệng cô ra, mớm đồ ăn cho cô, Tô Vũ trợn tròn mắt, "a a...". Còn chưa kịp phản ứng lại đã để cậu thực hiện thành công.
Sắc mặt Tô Vũ tái nhợt, vừa định nôn ra, Mạc Hủ liền cười đe dọa: "Nếu chị nhổ ra, em sẽ tiếp tục cho đút bằng miệng, dù sao đối với chị, em luôn có rất nhiều kiên nhẫn".
"Em...". Làm sao lại trở nên khốn nạn như vậy, Tô Vũ đè nén lửa giận trong lòng mà ăn cơm.
Sau đó lập tức ngoan ngoãn ăn từng chút thức ăn mà cậu đút cho.
Vào ban đêm, Mạc Hủ không chút do dự đè lên người Tô Vũ bắt đầu hôn.
"Em... Buông ra". Cô phản kháng mãnh liệt.
Nhưng Mạc Hủ đã quá quen thuộc đối với cơ thể cô, dễ dàng tìm ra điểm mẫn cảm, không khó để khiến người cô mềm nhũn.
Mạc Hủ cười khẽ, kế tiếp căn phòng tràn đầy xuân sắc.