Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Quyển 2 - Chương 16: Thoáng nhớ bóng nhạn qua




Chương 16: Thoáng nhớ bóng nhạn qua

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Người thấy chăng rồng có vảy ngược, sông núi lạnh băng

Một tấm lòng, mấy khoang huyết, giết người diệt khẩu thân cũng tàn!*

[*Trích thơ Cổ Áp Nha – Vương Thế Trinh.]

*

Ải Nghịch Lân có sườn núi cao ngàn nhận*, núi cao hang sâu, là quan ải hiểm yếu nhất của Thương Long tuyết sơn. Một khi Địch quân đánh vào ải, trong vòng một nghìn dặm chỉ có đồng tuyết phủ dày, không có chỗ nào để thủ.

[*Nhận: là một đơn vị đo chiều dài ở đời Chu. 8 thước là một nhận, khoảng 6,48m bây giờ.]

Đến lúc khai chiến, Cảnh quân bày trận sẵn sàng đón địch, thề không cho một tên binh lính nào vượt qua cửa, tên bay đạn lạc lẫn lộn, hai bên đều thương vong nặng nề. Vì Cảnh – Địch trường kì tác chiến trong cái lạnh khắc nghiệt, trong đại doanh còn bùng dịch sốt phát ban.

Có một mưu sĩ đưa ra chủ ý: "Thay vì tiêu cực cố thủ, chi bằng đưa vào cửa ải, rồi từ từ đọ sức. Phe người Cảnh ta dẫn địch vào sâu, dùng kế vườn không nhà trống, cắt đứt lương thực, rồi tiến hành vây đánh". Thế nhưng lại bị Thẩm Kính Tùng kiên quyết gạt bỏ: "Vốn đang cản địch ở ngoài biên ải, còn đưa giang sơn vào chiến đồ làm chi. Ta sống chết cùng biên ải này, một bước cũng không lùi, một tấc đất cũng không nhượng."

Trời vừa hửng sáng, gió thổi khô cằn, đại kì trên quân trại phất phơ, cao ngất, nối tiếp nhau, quang cảnh vắng vẻ không có tiếng người.

Giữa muôn trùng sơn, cầu treo sớm đã bị chặt đứt, tường đồng vách sắt đối mặt nhau, vô số kền kền lượn quanh cất tiếng ré dài. Hôm trước vừa chiến đấu ác liệt xong, khắp nơi đều là xác thây chết không có chỗ chôn, còn chưa kịp phân hủy đã bị đông lại, thế nhưng mùi máu tanh vẫn chưa tan.

Một chấm đen nho nhỏ chậm rãi di chuyển bên bờ vách đá tuyết lổm chổm như răng nanh, nhìn kĩ lại thì ra là một bóng người nho nhỏ khoác áo lông chồn tía.

Trên đỉnh đầu, thiết vũ thấm máu của kền kền rơi xuống làm hạt tuyết bay tứ tung. Một cánh tay nhỏ thò ra từ áo lông chồn định bắt lấy cọng lông vũ đó, liền bị quát dừng lại ngay: "Đừng đụng vào! Khéo có bọ chét đấy!"

Ngọc Dao gật đầu, rút tay vào lại, "Thúy Thúy ca ca, đừng bế đệ nữa. Đệ nặng lắm rồi. Tự đệ đi được."

Thúy Thúy xoa đầu đó, phụt cười nói: "Ta còn mong Dao nhi nặng hơn chút nữa kìa." Ngọc Dao lắm bệnh từ nhỏ, nhẹ hơn rất nhiều so với bạn đồng trang lứa, nhưng cũng tới hai ba chục cân. Thúy Thúy là một đào hát, vai không gánh được, tay không vác nổi, bế thằng bé chạy suốt ba mươi dặm là đã sử dụng hết kĩ năng kéo giãn gân cốt từ nhỏ rồi.

Từ khi ra khỏi ải Nghịch Lân, họ rẽ tắt vào một con đường mòn mà cả một con lừa cũng không chen nổi, vì thế chỉ có thể đi bộ. Mới đầu Thúy Thúy còn không lay chuyển được Ngọc Dao, thả cho nhóc tự đi bộ, Ngọc Dao không nói không rằng đi được một canh giờ bỗng sụp xuống đất. Thúy Thúy mới bế nó lên, vừa thương vừa bội phục: Cái kiểu bất khuất này không hổ là nòi giống nhà Thẩm Kính Tùng.

Một đường ngược về phương Bắc, thấy thiên hạ đại loạn, già trẻ lớn bé ở biên ải dắt díu nhau rời bỏ quê hương, cờ phướn trắng như tuyết, bi ca bất tuyệt. Ngọc Dao dần trầm lại, ánh mắt kiên cường hệt như phụ thân của nhóc.

Ngọc Dao tội nghiệp Thúy Thúy bèn hỏi: "Thúy Thúy ca ca, còn bao xa nữa thế?"

Thúy Thúy đáp: "Sắp tới rồi, hơn hai dặm nữa thôi."

Ngọc Dao im lặng, qua một lúc thật lâu sau mới khẽ lên tiếng, lòng đầy rối ren: "Vậy lát nữa là đệ được gặp ông ấy rồi. Không biết... ông ấy trông thế nào?" Nó vẫn khó nén được sự trông mong.

Thúy Thúy cười nói: "Đệ soi gương là hiểu. Đệ là tiểu mĩ nhân, ông ấy là đại mĩ nhân."

Ngọc Dao thoáng thả lỏng: "Vậy... chắc là nhận ra đệ."

Giờ Thìn, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn như những món đồ bằng bạc, không có chút hơi ấm nào.

Chỗ tường băng ranh giới có thể thấy một đài gác, loáng thoáng có bóng người rục rịch.

Thúy Thúy lấy một quyển thánh chỉ từ trong lòng ra, giũ sột soạt, phất phơ như tơ vàng đai lụa dưới nền trời xanh thẳm, rất nổi bật.

Hắn hắng giọng như cáo mượn oai hùm: "Ta là sứ giả của thiên tử Cảnh Triêu, đặc biệt đến cầu kiến chủ soái Địch quân——"

Bên kia chỉ có một tràn tiếng chim chíu chít, Thúy Thúy nhất thời bưng bưng đầu, quên mất chuyện mình không giỏi ăn nói.

Qua một hồi bên kia mới có một tên hiểu lí lẽ đi ra, gã thấy thánh chỉ thì sững sờ, lại càng thêm nghi ngờ hơn khi nhìn kĩ lại Thúy Thúy và đứa trẻ trong lòng. Nếu là tử sĩ tập kích thì không thể dắt díu nhau đi thế này. Còn nếu là gian tế, cũng không thể nào táo bạo như vậy.

Gã nói giọng ồm ồm: "Chủ soái đã nói rồi, không có thương lượng gì hết, không gặp sứ giả gì hết!"

Thúy Thúy tức giận thầm mắng: "Hai vợ chồng đều bướng như nhau, hợp thành một đôi là đáng lắm."

*

Thúy Thúy đưa Ngọc Dao đến gặp Ngọc Trần Phi hoàn toàn không hỏi ý của Thẩm Kính Tùng.

Một tháng trước, trong cung phái người đưa thuốc đến. Nói là thuốc, thực chất là hương Đế Dã Già. Dùng Đế Dã Già là chuyện không vẻ vang gì, nên không thể để người khác biết được. Thuốc của Thẩm Kính Tùng luôn được hoàng cung âm thầm cung cấp cho. Vốn trong phủ vẫn còn dư dả, nhưng từ sau khi Thẩm Kính Tùng trở về từ sa mạc phía Tây, tuy đầu óc chân tay vẫn bình thường, nhưng từ mười ngày nửa tháng dùng một lần đã biến thành hằng ngày sử dụng liên tục. Chuyến này chinh chiến lại không biết bao lâu, lỡ như cạn kiệt thì lại toi mạng. Trong cung như có giám sát, trực tiếp phái một xe đến, đúng là đã chuẩn bị chu toàn cho trường kì kháng chiến.

Cung nhân đưa thuốc đội nón rộng vành, thấy Thúy Thúy liền vén mũ chụp, hóa ra là một mĩ nhân điểm trang kĩ càng, sắc như hoa xuân.

Thúy Thuý quỳ sụp xuống đất: "Người của Hoàng Tước Lầu bái kiến Già Lăng quân."

Trác Hương mỉm cười: "Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Năm năm qua ngươi ở bên cạnh Thẩm Kính Tùng, ta chưa hề dạy dỗ. Nay ta đích thân đến đây là vì chuyện gì ngươi có biết không?"

Thúy Thúy ấp úng: "Thúy Thúy không biết."

Trác Hương nói: "Ngươi giả ngu giả ngốc, xem ra tư tâm đã hướng về Thẩm Kính Tùng rồi." Hắn khẽ thở dài một hơi, giữa chân mày khó giấu được sự tịch mịch, dù đã trang điểm kĩ càng cũng không thể che được nét xuân đang dần tàn. "Chẳng lẽ ta muốn làm người xấu sao?" Hắn nửa thật nửa giả quở trách, sau đó nghiêm mặt nói: "Tâm Thẩm Kính Tùng đã sớm như nước lặng. Có thể làm hắn vơi bớt phải là vị tình lang yêu dấu kia kìa. Không sai, vị danh tướng tiếng tăm lẫy lừng bao nhiêu năm nay của Địch quốc chính là tên Bạch Long Hầu kia mượn xác hoàn hồn. Hắn ta nóng lòng báo thù, muốn nợ máu trả bằng máu, tấm lòng đại nhân đại nghĩa không làm hắn lùi bước nổi đâu."

Hắn nói tiếp: "Thật ra tác động vào tình thân cốt nhục cũng chỉ là đôi ba phần nhỏ trong kế hoạch. Ta vẫn phải cược một ván nữa."

Hắn cười khẩy: "Trăm vạn binh tinh nhuệ không bằng một thằng nhóc con chèo thuyền lá qua sông. Đợi sau khi đại quân xuất phát, ngươi hãy dẫn nó ra tiền tuyến. Ta muốn Ngọc Trần Phi tận mắt gặp con trai ngoan của hắn."

Thúy Thúy toát mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám đáp lời.

Sau đó Trác Hương lại nhẹ giọng: "Nếu ngươi sợ, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi. Đến doanh trại Địch quốc, ngươi cầm theo thủ dụ của ta thì sẽ thành sứ giả của thiên tử. Hai nước giao tranh không chém vào sứ giả. Huống chi Ngọc Trần Phi là hổ dữ không ăn thịt con, dù thế nào cũng không bắt Ngọc Dao nộp mạng."

Thúy Thúy tuy nhận lấy thủ dụ nhưng vẫn kể hết sự tình cho Ngọc Dao, "Dao nhi, đệ tự chọn đi. Nếu đệ đồng ý, ta sẽ đi cùng đệ. Nếu đệ không đồng ý, ta sẽ lập tức báo cáo chuyện này cho phụ thân của đệ. Phụ thân đệ sẽ đích thân phái người đến bảo vệ đệ an toàn, không để đệ xảy ra chuyện gì đâu."

Ngọc Dao như có điều đắn đo: "Thì ra Thúy Thúy cũng đến cản trở phụ thân." Nó ôm chân, cười nói: "Dao nhi ở lại đế đô cũng là làm con tin. Nay lại có công dụng khác." Tuy nó bé xíu như thế nhưng cười lên lại có nét sáng suốt đáng thương của một đứa trẻ sinh ra trong gia đình vương tôn quý tộc.

Thúy Thúy không khỏi sợ hãi.

Ngọc Dao nói: "Cho dù có làm phụ thân đau lòng, đệ cũng... đệ cũng muốn gặp ông ấy." Nó nhỏ giọng, "Một người cha khác của đệ ấy."

Kế hoạch tiến về phương Bắc của họ chu toàn, trên đường đi không gặp cản trở gì, không ngờ đến tiền tuyến phe mình lại phòng bị nghiêm ngặt, đến cả thủ dụ của hoàng đế cũng không làm gì được.

Trong tình thế cấp bách, Thúy Thúy đã dùng đến lệnh bài. Vốn dĩ Thẩm Kính Tùng sợ Ngọc Dao lỡ xảy ra chuyện mà y đang ở quân đội, truyền qua từng cấp bậc sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng, bèn đưa cho Thúy Thúy một lệnh bài. Lệnh bài này tuy không thể điều binh khiển tướng nhưng có thể tùy ý ra vào quân doanh, không một ai có thể gặng hỏi hay cản đường. Thúy Thúy nhờ lệnh bài này mà ra được ải Nghịch Lân, tin tức lập tức tấu lên Thẩm Kính Tùng. Thẩm Kính Tùng mặc cho lòng như lửa đốt, nhưng đại tướng trung quân sao có thể tùy ý rời khỏi cương vị, chỉ đành phái thân binh thủ hạ đi tìm kiếm họ. Kể cả khi Trác Hương đã phái hộ vệ tới cản lại đoàn người ngựa, bên cạnh Thúy Thúy và Ngọc Dao cũng không còn ai.

Trước trạm gác, Thúy Thúy cởi áo lông chồn tía: "Đây là tín vật, phiền ngươi trình cho chủ soái của các ngươi."

Chiếc áo lông chồn tía này là Thúy Thúy lén trộm trong phòng của Thẩm Kính Tùng. Trước đây Ngọc Trần Phi thường mặc vào mùa đông, Thẩm Kính Tùng vẫn luôn giữ bên người làm kỉ niệm. Áo lông chồn tía trên đời rất hiếm, Ngọc Trần Phi nhìn thấy vật tùy thân của mình làm sao mà không hiểu được.

Nhưng mà bây giờ trong lầu gác có hơn mười chiếc cung lớn, mũi tên sắt bén lạnh băng, thể hiện rõ: Nếu còn dám mạo phạm sẽ giết không luận tội.

Thúy Thúy bế Ngọc Dao lủi đi như chuột, trốn được vào sau một tảng đá lớn mới dám thở phào, ngã ngồi trên đất vuốt ngực nói: "Dao nhi, khéo là lần này chúng ta công dã tràng rồi."

Ngọc Dao nói: "Vậy cũng không sao. Mình có thể đi tìm phụ thân."

Vẻ mặt của nó thản nhiên, tựa như đã đoán được rủi ro lần này. Nếu có thể đồng sanh cộng tử với phụ thân cũng còn hơn là một mình ở kinh đô nghe tin dữ."

Trên trời bỗng có đá li ti rơi xuống, Thúy Thúy nheo mắt ngẩng đầu lên, thấy một người đã đứng trên mỏm đá to từ lúc nào, quay lưng lại với mặt trời, chỉ thấy hình dáng đen sì. Thân hình người đó nhỏ gầy, khoác áo lông dày cộm, thắt ống đựng tiễn ngang eo, ăn mặc như thợ săn trong núi sâu.

Người đó rút một mũi tên lông vũ, gác lên dây cung, nhắm thẳng vào họ.

Người đó hung dữ lớn giọng quát: "Này! Các ngươi! Muốn gặp chủ soái Địch quân à?", rõ ràng là giọng của một thiếu niên.

Thúy Thúy còn chưa kịp phản ứng, Ngọc Dao đã đáp lại: "Không sai!"

Thiếu niên kia nhảy xuống khỏi khỏi tảng đá, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn khỏe khoắn. Tuổi đời cậu ta nhỏ hơn tưởng tượng nhiều, cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi. Cậu ta đảo mắt nhìn chiếc áo lông chồn tía một lượt, rồi lại nhìn kĩ Ngọc Dao như có suy nghĩ gì đó.

"Ngươi là người U sao?" Cậu ta lạnh lùng hỏi Ngọc Dao.

Ngọc Dao còn chưa đáp lời, Thúy Thúy đã hết hồn, không nhớ lần gần nhất nghe đến chữ "U" là đã bao nhiêu năm trước.

Người U hung hăng dữ dằn, tính tình không thể thuần hóa, như câu ca dao thuở xưa ở đó truyền lại: "Ngươi giết nam nhân của ta, hãm hiếp người phụ nữ của ta, con trai ta sẽ báo thù cho ta, giết sạch đàn ông trong bộ lạc các ngươi, đánh đập phụ nữ của ngươi." Chỉ cần còn một người sống sót, có thể mười năm sau, hai mươi năm sau, một thế hệ, hai thế hệ cũng phải báo thù đòi mạng.

Năm xưa Địch – Cảnh liên minh diệt vong Tây U, Địch quốc dùng thủ đoạn tàn ác diệt cỏ tận gốc, Cảnh Triêu tuy không có ý muốn tàn sát dân lành, nhưng một ngọn lửa thiêu rụi cả thảo nguyên phía Nam cũng không còn một ngọn cỏ nào. Lâu lâu có con cá lọt lưới chạy vào biên giới Cảnh quốc, bị dân ở biên giới bắt được, cũng bị diễu phố chém đầu trút giận.

Người U như chuột chạy ngoài đường bị người ta đuổi đánh. Thẩm Kính Tùng tuy bảo Ngọc Dao phải nhớ kĩ rằng mình là người U, nhưng đồng thời cũng dặn nhóc nhất định không được nói cho người khác biết.

Lúc này Ngọc Dao lại có cảm giác thân thiết kì lạ, nó đáp: "Ta là người U."

Thiếu niên kia ừ một tiếng, còn cố làm vẻ lạnh lùng, nhưng vẻ mặt đã ôn hòa hơn nhiều, "Ta biết ngay mà."

Sau đó đột nhiên mạnh tay giựt lấy Ngọc Dao và áo lông chồn tía từ trong lòng Thúy Thúy, "Đừng chơi với người Cảnh nữa. Bọn chúng chẳng ai tốt cả."

Ngọc Dao vội đáp: "Huynh đừng làm huynh ấy bị thương".

Thiếu niên lại ừ một tiếng, nói với Thúy Thúy một câu ngắn mà ý nhiều: "Ngươi cút."

Thúy Thúy sốt ruột tới sắp khóc: "Ngươi định đưa nó đi đâu?"

Thiếu niên đáp: "Không liên quan đến ngươi."

Nói xong liền nhét Ngọc Dao cẩn thận vào áo lông chồn, vài ba bước bế nhóc phi lên tảng đá to, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

Thiếu niên kia hình như có võ công, lao nhanh như điện xoẹt. Ngọc Dao nghe bên tai tiếng gió vù vù, loáng thoáng nghe thấy thiếu niên kia thầm cầu khấn cái gì đó.

Chẳng bao lâu sau, họ rẽ vào một góc nhô ra trên sườn núi, "Vị chủ soái Địch quân kia..." Thiếu niên có vẻ như không tình nguyện mấy khi gọi hắn như thế, "Mỗi xế chiều đều đến đây." Cậu ta chỉ tay về phía trước.

Gió lạnh vù vù khi nãy làm Ngọc Dao không mở mắt nổi, nhóc chớp mắt làm rơi tuyết đọng trên lông mi, một lúc sau mới nhìn rõ được phía trước là gì. Đó là một ngọn núi tuyết hùng vĩ, tuyết phủ trắng tinh lấp lánh không chút tì vết dưới ánh nắng giữa ban trưa, màu trắng như thuở đất trời ban sơ. Đỉnh núi cao chót vót chìm vào trong vầng mây trôi vô định, giữa Đại Thiên khởi diệt tựa như có thiên long ngự xuống.

[*Đại Thiên: Tức "Đại Thiên Thế Giới", hay hiểu nôm na là vũ trụ theo Phật giáo Ấn Độ. Thế giới chúng ta đang sống là một trong vô số các Đại Thiên, gọi là cõi Ta Bà, do Đức Phật Thích Ca làm giáo chủ. - Tham khảo Từ điển Phật học Online-]

Giọng của thiếu niên cũng có chút kính nể: "Thương Long tuyết sơn là một dãy dài, chỗ này mới là đầu rồng thôi."

*

Cách chiều tối vẫn còn lâu, thiếu niên kia đối xử với Ngọc Dao rất tốt, tìm một tảng đá to quay lưng về phía gió hướng về mặt trời, lại ôm nhóc trong lòng, không để nhóc con bị lạnh.

Cậu ta thoải mái bảo: "Gọi ta là A Hoán là được rồi."

Ngọc Dao gọi: "A Hoán ca ca."

A Hoán đi thẳng vào vấn đề: "Đệ là con của ngài ấy nhỉ."

Ngọc Dao chần chừ đáp: "Chắc là vậy."

Vẻ mặt A Hoán càng thêm hòa hoãn: "Chắc cái gì mà chắc, đúng là vậy rồi. Ngài ấy là vương của bọn ta, đệ là thiếu chủ của bọn ta."

Ngọc Dao suy nghĩ một lúc rồi vẫn thì thầm hỏi kĩ: "Bọn ta?"

A Hoán cười nói: "Đúng vậy! Bọn ta! Bọn ta là người U!" Trong ngữ điệu của cậu ta khó giấu được niềm tự hào và sự nhu hòa, "Bọn ta ở chỗ kia kìa!" Cậu ta chỉ vòng vèo một hồi, tuy Ngọc Dao đầu đầy sương mù, nhưng vẫn hiểu được hóa ra vẫn còn sót lại một nhóm người U, họ đang ở trong dãy núi trùng điệp này.

A Hoán nghiêm túc bảo: "Lúc đó lửa lớn lắm, chỗ nào cũng cháy! May là không cháy đến ngọn núi tuyết này. Nếu không nhờ thần núi cứu thì bọn ta đã chết sạch cả rồi! Nhưng trên núi lạnh lắm, bọn ta chạy lên núi, mùa đông không có gì ăn, không có gì mặc, cuộc sống cực khổ vô cùng. Từ nhỏ ta đã thề rằng, khi lớn lên sẽ đưa cả nhà xuống núi, trở về thảo nguyên." Sau đó cậu ta lại hổ thẹn mà cũng tức giận bảo: "Nhưng ta lớn chậm quá..."

Ngọc Dao không biết tình huống này nên an ủi thế nào, nhóc nói: "A Hoán ca ca..."

Thế nhưng A Hoán đã sớm vực dậy, hưng phấn nói: "Mấy hôm trước ta đi săn dê, không ngờ nhìn thấy Bạch Long Hầu ở đây. Ta còn tưởng mình bị hoa mắt nữa chứ! Nhưng ngài ấy vẫn đẹp, lúc nhỏ ta gặp được một lần, cả đời này không quên được. Ngài ấy đẹp thật!" Cậu ta lẩm bẩm một cách nhiệt tình, sau đó bổ sung thêm một câu mà không mất tính khách quan: "Đệ cũng không kém, không hổ là con trai của ngài ấy".

Ngọc Dao lịch sự đáp: "Cảm ơn."

A Hoán bỗng có chút thẹn thùng, cậu ta nói: "Ca ca nhờ đệ một chuyện. Đệ gặp được ngài ấy rồi nói với ngài ấy rằng ngài là đại anh hùng của chúng ta, ta đã nghe chuyện về ngài ấy từ nhỏ đến lớn! Ngài còn sống quả thật là quá tốt. Ngài có thể trở về không, chúng ta đều trông mong ngài ấy đấy!"

Ngọc Dao nghe cậu ta nói thế thì trong lòng cực kì vui mừng. Trên đường đi nghe mọi người nói chủ soái Địch quốc vô cùng ác độc, nó càng nghe càng buồn, nửa đêm thường khóc thầm. Bây giờ biết được người phụ thân này của nó cũng là đại anh hùng thì không khỏi tự hào theo, nhưng lòng vẫn phiền muộn: "Nhưng đệ không biết ông ấy có chịu gặp đệ không..."

A Hoán cũng bị nhóc làm cho căng thẳng, cậu ta bảo: "Đệ như thế này không được!"

Ngọc Dao ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không được?"

Cậu ta bực mình: "Đệ ăn mặc như tiểu công tử Cảnh Triêu, không giống người U chúng ta gì hết."

Ngọc Dao thẹn thùng: "Vậy phải làm sao đây?"

Cậu ta trầm mặc một lúc lâu, "Ta giúp đệ chỉnh trang lại." Cậu tháo một chuỗi san hô đỏ trước ngực đeo lên cổ Ngọc Dao, vòng ba vòng, cẩn thận điều chỉnh lại thẻ bài quý giá, hài lòng nói: "Thế này mới ra dáng chứ!"

Sau đó lại cởi dây buộc tóc của Ngọc Dao, vụng về thắt bím tóc giúp nhóc. Ngọc Dao bảo: "Hình như thắt hơi chặt rồi!" Cậu ta vội vàng thả lỏng một chút.

Ánh nắng mặt trời ấm áp, lại thêm đang bị vọc đầu tóc, Ngọc Dao dần ngủ quên. Đến lúc giật mình tỉnh giấc đã là chập tối.

"Kia kìa!" A Hoán khẽ giọng bên tai nhóc một cách hưng phấn.

Trên vách núi tuyết phía trước, có một bạch y nam nhân đứng quay lưng lại với họ, chấp tay ngẩng đầu tựa như đang đo đạc vách núi. Giữa lúc nắng chiều tà rực rỡ ánh trên lớp băng tuyết như từng tấm bình phong khói mây ráng chiều, hắn lại như tiên nhân trong bức họa giáng trần.

Ngọc Dao và A Hoán cùng kích động thở gấp.

Ngũ quan Ngọc Trần Phi cực kì nhạy bén, kiếm tuốt khỏi vỏ, nhướn mi quay đầu.

Ngọc Dao đã nhìn rõ được dung nhan của hắn, quả thật như đi trên núi ngọc, ánh nắng chiếu rọi người.

Quan trọng nhất là mặt mũi y chang "người mẹ" ở trong giấc mơ của nhóc.

Tủi thân cả đời này của Ngọc Dao phút chốc tuôn ra mãnh liệt như nước mở van. Trước nay nó bệnh tật liên miên, lúc này như có được trung khí chưa bao giờ có trước đây, ngàn vạn lời muốn nói đều biến thành một câu.

[*Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày.]

Nhóc hét to như tê tâm liệt phế: "Mẹ——————"

Lập tức xung quanh dãy núi vang lảnh lót tiếng mẹ—— mẹ—— mẹ——.

Lúc trầm lúc bổng, vang mãi không ngừng.

Chân Ngọc Trần Phi lảo đảo trượt một cái, hắn ngẩng đầu lên kinh hãi không thôi.

Chỉ thấy một cục bông tím nước mắt đầm đìa đang bị bưng kín miệng, còn thiếu niên bên cạnh nó còn có chút hiểu biết, thì thào nhắc nhở nó: "Đừng có la..."

Lời còn chưa nói hết, lớp tuyết mỏng tụ lại đêm qua trên đầu hai đứa nhỏ đã bị làn sóng âm thanh làm cho chấn động, bắt đầu rơi xuống ùm ùm.

Thấy bọn chúng sắp bị chôn dưới cơn tuyết lở như nước lũ, Ngọc Trần Phi đạp chân vọt tới, phất tay áo như bóng kinh hồng, kéo Ngọc Dao vào trong lòng, rồi lại vung roi kéo A Hoán đi, thong thả trở lại mặt băng.

Ngọc Dao ở trong lòng hắn, Ngọc Trần Phi cúi đầu nhìn chằm chằm nó, yên lặng một hồi lâu bỗng nở nụ cười.

Ngọc Dao nghĩ: Ta muốn xỉu rồi, muốn xỉu rồi.

Nhóc đỏ mặt, hai tay cụp trước ngực, kéo vạt áo, thẹn thùng nói như vẹt mới học nói: "Mẹ ơi, mẹ đẹp thật."

Vừa rồi là toàn bộ cảnh cha con lần đầu gặp nhau.

Long trời lở đất, gà bay chó sủa.

.

.

.