Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Quyển 1 - Chương 7: Tướng không giương nổi cung sừng giác




Chương 7

Tướng không giương nổi cung sừng giác

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Đêm nay họ vẫn đóng quân tại địa phận Thanh châu.

Sau một trận mây mưa, Ngọc Trần Phi nằm nghỉ trên người Thẩm Kính Tùng, vuốt ve bờ ngực săn chắc của y.

Gần đây Ngọc Trần Phi mới phát hiện, Thẩm Kính Tùng rất thích tiếp xúc cơ thể thân mật. Hồi đầu lúc bị Ngọc Trần Phi mơn trớn hôn lên ngực và sống lưng, y nhíu chặt mày, gồng cứng cả người, tựa như hết sức khó chịu và kháng cự. Nhưng sau khi được kiên nhẫn dịu dàng âu yếm, thái độ lạnh băng của y đã tan chảy, đuôi mắt hiện lên lưu luyến không rời. Có lúc Ngọc Trần Phi làm mạnh tay, y cũng tự động phản kháng, chỉ cần Ngọc Trần Phi ôm hôn, y sẽ an tĩnh lại giống như đã có được hứa hẹn gì đó, tâm tình dịu dàng mà say mê.

Vừa hay Ngọc Trần Phi cũng thích tiếp xúc để xác nhận chủ quyền và thể hiện tình cảm.

Mỗi ngày hắn đều chải lông cho chú ngựa Tam Xích Tuyết của mình, mười năm nay chưa hề nhờ vả ai.

Tối nay hắn nằm nghịch dái tai của Thẩm Kính Tùng. Hắn gặm dái tay trong miệng, thích thú mân mê liếm láp, làm nó đỏ ửng, nóng hổi.

Đầu óc Thẩm Kính Tùng giống như ngâm trong nước ấm, mơ màng thư thả, từng dòng điện ngứa ngáy truyền đến làm thắt lưng y mềm nhũn.

Y vô thức đưa tay ôm lấy ót Ngọc Trần Phi, để lồng ngực trần trụi ấm áp của họ sát vào nhau hơn, như thế sẽ càng cảm thấy an tâm và thỏa mãn.

Thật mong cả đời được kề cận bên nhau như thế này.

Y nghĩ ngợi buồn bã, mở to mắt, nhìn lên nóc lều nỉ trắng trên đầu.

Từ từ y cảm thấy có gì đó khác lạ, vẻ mặt lập tức lạnh lùng cảnh giác.

Ngọc Trần Phi thấy Thẩm Kính Tùng dùng tay ôm mạnh lấy đầu mình. Trong một khắc đó, thích khách bỗng ập xuống, chớp mắt đã nhảy đến giường, giơ cao lưỡi dao sắt bén trong tay, giống như định đâm mạnh vào ót Ngọc Trần Phi.

Một tiếng cọ sát làm người ta thấy rùng mình, lưỡi dao không biết bị vật gì cản lại, thích khách đứng đơ tại chỗ.

Thẩm Kính Tùng lúc này trong tay không một tấc sắt, giơ chân móc ngã cột đèn bằng đồng đen cao gần bằng người bên giường. Thích khách chỉ lo hai người trên giường, không để ý phía sau người, lúc này bị ngọn đèn như răng sói đổ ập vào đầu.

Một con sóng chưa lặng lại có thêm một cơn sóng nhào tới, từ lỗ hổng trên nóc lều lại có nhiều hắc y nhân nhảy xuống. Thẩm Kính Tùng ôm lấy Ngọc Trần Phi trở người, bảo vệ hắn dưới thân mình, rồi lại rút kiếm bên người tên thích khách vừa rồi, cổ tay xoay chuyển, kiếm vung ngang dọc, giống như thiên quan giật lùi, chỉ một lúc đã không ai có thể đến gần hai người họ.

Ngọc Trần Phi đưa tay đẩy ngực Thẩm Kính Tùng, ý bảo mình đã tỉnh táo lại rồi. Thẩm Kính Tùng thuận thế đứng bật dậy, thậm chí còn có thời gian khoác đại bào đen huyền của Ngọc Trần Phi, rồi mới tiêu sái phất tay nâng kiếm giết hết bọn chúng. Trong lúc đó y không hề nhìn Ngọc Trần Phi, nhưng lại cực kì an tâm về hắn.

Ngọc Trần Phi bên này xòe năm ngón tay, sắc như móc câu, chụp lấy đầu tên thích khách nhào tới vặn mạnh, trực tiếp bẻ gãy cổ, rồi đoạt lấy kiếm của hắn.

Thích khách ập tới liên tục, hai người chia ra chiến đấu.

Ngọc Trần Phi vung kiếm nhẹ nhàng, oai hùng như du long, mạnh mẽ tàn bạo, một tay kia vẫn sử dụng công phu móng vuốt, lướt qua là đầu người rơi trên đất, như tế phẩm cho mĩ nhân Tu La thời nay.

Công phu móng vuốt mà Ngọc Trần Phi sử dụng có tên là "Hoa Dục Nhiên", là võ công bí truyền của vương tộc Tây U. Chiêu thức này tàn bạo ác độc, dùng nhiều sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma, sau khi tẩu hỏa nhập ma thì khóe mắt sẽ đỏ ngầu như hoa đào rực rỡ, nên mới có cái tên này.

Ngọc Trần Phi thường hoài nghi không biết có phải nhà mình sản sinh ra nhiều bạo quân đoản mệnh thích giết chóc, là nhờ chiêu thức này ban tặng không. Ngọc Trần Phi tất nhiên không phải tên ngốc, cũng không muốn làm kẻ điên, chiêu thức này tổn hại tâm tính, bình thường không cần dùng thì sẽ không dùng. Bây giờ dùng đến chỉ vì tình thế nguy cấp khó lường, tốc chiến tốc thắng là trên hết.

Hắn làm mấy việc cùng một lúc, đầu tiên là thu dọn chiến cục, sau đó mới đi xem Thẩm Kính Tùng thì cũng đã đến lúc kết thúc.

Thẩm Kính Tùng lướt qua mặt đầt trải đầy xác chết, kiếm thức giống như chỉ có vài chiêu, nhưng lại hùng hồn đoan chính, không có một kẽ hở. Đúng với câu nói "Kiếm nhanh thì không chừa kẽ hở, làm việc khéo thì đỡ tốn công". Có điều ba người vây quanh y cũng không phải là hạng thường, có thể gọi là cao thủ số một giang hồ. Ba người họ tựa như phối hợp chặt chẽ, vây Thẩm Kính Tùng ở giữa. Ngọc Trần Phi tất nhiên nhìn được rõ là Thẩm Kính Tùng đang một mình trói chân ba tên đó.

Ngọc Trần Phi tức thời hiểu được Thẩm Kính Tùng đã chọn ra đối thủ khó nhằn nhất, vừa cảm thấy xúc động vì được y bảo vệ, vừa thấy hờn dỗi vì bị y xem thường.

Ngọc Trần Phi vung kiếm như kinh hồng*, kề vai sát cánh cùng Thẩm Kính Tùng chiến đấu với ba tên kia. Trong bóng đao ánh gươm, hắn nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kính Tùng như dung nham, sáng rực khiếp người, giống như tướng quân hùng mạnh, kiếm gầm Tây phong trong thoại bản. Hắn không khỏi cực kì ngưỡng mộ, chỉ muốn được sát cánh cùng y thế này mãi mãi.

[*Kinh hồng: như chim hồng hạc hoảng sợ (mà bay vụt đi).]

Tiếc là kẻ địch quá tệ, không chống chọi được với hai người liên thủ đã vội chết hết, làm Ngọc Trần Phi vô cùng tuột hứng.

Thẩm Kính Tùng nhìn Ngọc Trần Phi một cái, giống như nóng lòng muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu.

"Có phải ngươi muốn nói, thích khách không phải là người Cảnh Triêu?" Ngọc Trần Phi cười nói.

Thẩm Kính Tùng sững sờ, không ngờ Ngọc Trần Phi hiểu ý của y như thế, không cần tốn công giải thích, y cảm thấy cực kì mừng rỡ, tâm trạng thả lỏng, cả người chao đảo, nhắm chặt mắt lại.

Ngọc Trần Phi hốt hoảng chạy đến đỡ y, vừa kịp ôm vào lòng, bàn tay vừa đỡ lấy dính đầy máu tươi, không cầm lại được. Vén áo choàng lên nhìn, mặt hắn tái mét. Trên cánh tay trái của Thẩm Kính Tùng có một vết thương, máu tuôn như suối, sâu thấu tận xương.

Hóa ra khi nãy lúc thích khách nhảy xuống, Thẩm Kính Tùng ôm lấy đầu Ngọc Trần Phi, chính là đưa tay ra đỡ cho hắn một đao.


Ngọc Trần Phi nghĩ, tiếng cọ xát khi nãy hóa ra chính là tiếng dao cứa vào xương.

Vừa nghĩ tới đây, đuôi mắt hắn đã ửng đỏ như son.

***

Quân y Lư Lăng bị cướp từ Cảnh Triêu về nửa đêm đang ngon giấc, bỗng bị thân binh nguyên soái vội vã gọi dậy, vượt qua gió tuyết mà dẫn vào lều chính.

Vừa vén rèm da dê lên, một mùi máu tanh ập tới làm chân lão mềm nhũn, lại thấy mặt thiếu soái tuy mất hồn, nhưng tay chân vẫn còn đầy đủ, không có thương tổn gì, lúc này mới nhặt lại cái mạng già về.

Sự chú ý chuyển đến người hắn ôm chặt trong lòng, người kia bất động, mặt chôn trong lòng thiếu soái, không nhìn rõ dáng vẻ trông thế nào. Thiếu soái chậm rãi xoa tóc người kia mãi, tay run rẩy không ngừng.

Lư Lăng nhất thời cảm thấy chuyện không hề đơn giản như thế, âm thầm kêu trời. Thành thật đến bắt mạch, vị kia trong lòng hầu gia bị dao chém vào tay trái, đã được băng bó xộc xệch cầm lại được máu. Gã cẩn thận kiểm tra xong kê một đơn thuốc phòng vết thương thối rữa, tránh tà khí xâm nhập vào cơ thể, rồi lại nói nếu như có thể chịu được cơn sốt qua mấy ngày sau, hẳn là không có lo ngại gì về tính mạng.

"Chỉ là gân tay đã đứt, e rằng sau này không dùng lực được nữa. Vị này..." Lư Lăng không biết nên gọi thế nào, mập mờ lướt qua, "Trông có vẻ là thuận tay phải. Cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt lắm."

Nguyên soái nghe thế im lặng một lúc lâu, rồi mới lạnh nhạt nói: "Tiếc là không thể giương cung bắn tên nữa."

Lư Lăng quỳ sụp xuống đất, nơm nớp lo sợ. Bạch Long Hầu tính cách ương bướng kiêu căng, thường ngày xem trọng gầy dựng uy phong, người hầu hạ bên cạnh hắn, không ai là không làm việc e dè cẩn thận. Nay Lư Lăng thấy rõ đã chạm vảy ngược của rồng, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng đợi một lúc lâu, Bạch Long Hầu cũng không nói gì. Lư Lăng lại không dám suy đoán thiên nhan, chỉ đành tiếp tục quỳ ở đó, mồ hôi thấm ướt nặng đồ.

Ngọc Trần Phi đúng thật là có chút thẫn thờ.

Hắn không ngừng suy nghĩ, tay trái của Thẩm Kính Tùng đã phế, không thể bắn cung được nữa.

Nghĩ mà muốn phát điên.

Y bắn cung giỏi như thế.

Tướng quân tam tiễn bình thiên sơn, tráng sĩ hân hoan về ải Ngọc.

Năm đó trên thành Ngọc Dao, Thẩm Kính Tùng y sam phất phơ, giương cung lớn tam thạch như trăng tròn, phóng tên đến lá cờ sau lưng Bạch Long Hầu dưới thành, làm cho ba quân xôn xao.

Thủ quân trên thành hoan hô như sấm, Thẩm Kính Tùng vốn không phải là người tự cao, vẫn giữ thần sắc lạnh lùng như tuyết dưới bầu trời rộng lớn trên mặt sông.

Cảnh xuân ải Bắc nhạt nhòa, gió thổi khắp thành, quân kì Đại Cảnh phần phật hắt bóng trên mặt Thẩm Kính Tùng, Ngọc Trần Phi dần không nhìn rõ được thần sắc của y.

Mũi tên này của Thẩm Kính Tùng là để dập tắt nhuệ khí của hắn, vậy mà trái lại cũng kích thích ý chí của hắn.

Cứ đợi mà xem, ta cũng sẽ bắn tên được tốt như thế.

Sau này quả nhiên Ngọc Trần Phi đã có thể giương cung lớn tam thạch, có thể bắn ra mũi tên như sao băng rơi, có thể bắn hạ lá cờ trên tòa thành cao ngất.

Nhưng tiếc là không có cơ hội so tài cùng y.

Lư Lăng quỳ một lúc lâu, nhưng không phải hứng chịu cơn giận lôi đình, mà chỉ nghe thấy Bạch Long Hầu mệt mỏi đáp: "Ngươi lui xuống đi. Tìm người khác đến, người có thể trị khỏi tay cho y ấy."