Si Hán Nhật Thường

Chương 5




Edit: Mr.Downer

Gần đây, Chung Khởi phải bay ra nước ngoài. Cậu thực ưu sầu: Còn chưa kịp làm cái gì cùng An Vũ mà, troll nhau à.

Có điều, muốn tìm bất mãn thì trở về rồi hẵng tìm bất mãn. Trong công việc, Chung Khởi vẫn vô cùng chuyên nghiệp. Cũng không biết ông trời nghe được tiếng lòng của cậu hay là muốn thưởng cho sự cần cù của cậu. Ngày hôm nay, khi Chung Khởi đang chụp ảnh bìa cùng một tấm hình bên trong cho tạp chí V, cậu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cái người mà mình luôn nhớ thương kia. Mới đầu, Chung Khởi còn tưởng rằng do mình nhớ quá dẫn đến xuất hiện ảo giác. Nhìn một hồi lâu, đối phương vẫn không biến mất, cậu mới vui mừng nhảy nhót như chim.

Sau khi Chung Khởi rời đi khoảng mấy ngày, An Vũ quả thật xuất ngoại, nhưng nguyên nhân là do anh phải đi công tác.

Mới vừa giải quyết mọi chuyện thoả đáng, An Vũ muốn đi tới nhìn tiến độ quay chụp của Chung Khởi một chút, nên bây giờ mới xuất hiện ở đây.

Chung Khởi rất thích hợp đứng dưới ánh đèn flash, hay nói là, cậu đã tập thành thói quen. Trước ánh đèn, cậu thích làm gì thì làm rồi tạo nên phong thái tự nhiên của mình. Buổi chụp này, mặc kệ là phối hợp bất cứ áo quần gì, Chung Khởi vẫn rất đẹp, quần bò Versace cùng bốt đinh tán, áo sơ mi Alexander Wang bên trong tôn lên jacket Jean Paul Gaultier.

Dù kính râm che đi hơn một nửa khuôn mặt của Chung Khởi, nhưng An Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương. Cảm giác rất kỳ lạ. An Vũ khẽ câu khoé môi, anh tựa hồ có tâm sự. Mãi cho đến khi bên tai có tiếng người nói chuyện, sự chú ý của An Vũ mới một lần nữa tập trung.

“Có cảm thấy chỗ này có hơi nóng không?” Người nói chuyện là Tô Nguyên, nhiếp ảnh gia ngự dụng của tạp chí V. Tô Nguyên và An Vũ là bạn cũ, cũng rất quen biết với Chung Khởi. Anh ta cười nói: “Cách một cái kính râm, tôi cũng có thể cảm giác được điện lực mười phần của cậu ta, đối với cậu đủ nhiệt tình ha.”

An Vũ chỉ cười, không để ý tới đối phương chọc ghẹo.

Tô Nguyên hỏi: “Đặc biệt đến thăm cậu ấy?”

An Vũ lắc đầu một cái: “Chủ yếu xử lý chút chuyện bên này. Trước khi về nước đến nhìn cậu ấy.”

Để trợ thủ tiếp tục tiến trình chụp ảnh, Tô Nguyên đứng tán gẫu cùng An Vũ: “Lá thư cậu ta đưa cho cậu, cậu đã xem chưa?”

An Vũ sững sờ, đường não hiếm thấy có chút không theo kịp: “Thư gì?”

“Xem ra là chưa đọc.” Tô Nguyên nói, “Năm ngoái, cậu ta thần thần bí bí hỏi tôi hòm thư của cậu, bảo là muốn viết thư, có chuyện cần nói với cậu. Tôi cũng không hiểu nổi Chung Khởi làm gì không trực tiếp gọi điện thoại cho cậu. Tôi sợ hòm thư của cậu mỗi ngày nhiều tin nhắn, nên bèn cho cậu ấy tài khoản italk của cậu. Sau đó hỏi lại thì cậu ấy bảo hình như cậu bỏ cái tài khoản đấy rồi?”

“Lá thư… Năm ngoái?” An Vũ nhíu mày, “Tôi chỉ nhận được một lá thư, vào ngày một tháng tư năm ngoái.”

“Đúng đúng đúng!” Tô Nguyên nói rằng, “Chính là ngày đó, ngày cá tháng tư đấy.”

An Vũ nói: “Tôi tưởng là trò đùa nào đó, với lại không có ký tên.”

“… Ngày đó quả thực tương đối dễ dàng gợi ra hiểu lầm.” Tô Nguyên hỏi, “Lá thư đấy? Cậu xem chưa?”

An Vũ thẳng thắn nói: “Tôi xoá rồi.”

“… Xoá… Xoá rồi…” Tô Nguyên 囧囧: Chung Khởi, anh rất tiếc cho chú.

Sau đó, An Vũ cũng không nói lời nào, chỉ có Tô Nguyên lải nhải liên tục: “Cũng không biết cậu ta rốt cuộc muốn nói cái gì với cậu, nhưng mà cậu ta lúc đó nhìn buồn cười sao ấy, tôi vẫn luôn đoán có phải cậu ta tính gửi thư tình không đây, ha ha…”

Tô Nguyên không biết, nhưng An Vũ rất rõ ràng ——

Đó đúng là một lá thư tình.

Không có ký tên, chỉ có một câu.

“Em biết rõ anh sẽ đến, cho nên em sẽ đợi.”

Đây là câu đầu tiên trong tác phẩm “Sau cơn mưa” của Thẩm Tòng Văn. Đơn giản là sự nhiệt tình và dũng cảm chờ đợi tình yêu mà thôi.

An Vũ thích đọc tác phẩm của Thẩm Tòng Văn. Chỉ là sau này, anh có nhiều trách nhiệm phải làm, đặt tâm vào sự nghiệp và lợi ích. Mặc dù sách trong nhà không hoàn toàn phủ bụi, nhưng anh cũng ít lật lại để xem.

Người viết câu này nhất định là người quen của anh, biết anh có thể hiểu.

Bây giờ nghĩ lại —— trực tiếp thông báo như thế không cần ký tên, anh chỉ cần dựa theo địa chỉ đến đó là được.

Nhưng mà anh không làm thế, khi đó anh quá bận, cho rằng đây chỉ là một trò đùa dai nặc danh.

Vì lẽ đó nên anh không biết, có một người đã đợi anh một ngày.

Đợi từ bình minh đến hoàng hôn, đợi đến khi bóng đêm loang lổ, đợi đến lúc ánh đèn dần tắt, đợi tới khi cái bóng đều trở nên rầu rĩ, cuối cùng ảm đạm biến mất trong không khí.

Người kia không nhắc tới, vì vậy anh từ trước đến giờ cũng không biết.

“An Vũ?” Tô Nguyên quơ tay trước mặt anh, “Tự nhiên đờ ra thế? Mấy câu tôi vừa nói, cậu đừng nói với tôi một chữ cũng không nghe lọt tai nhé.”

Trên mặt An Vũ không có nhiều biểu tình, nhiều năm đã thành thói quen, coi như trong lòng có việc, anh cũng sẽ không thể hiện ra ngoài. Anh nói: “Nói với Chung Khởi một tiếng, tôi đi trước.”

“Này? Cậu ta chụp xong rồi, thay quần áo là có thể đi, chờ ——” Tô Nguyên còn chưa nói hết, chỉ thấy An Vũ trực tiếp nhấc chân bỏ đi.

Đi ra khỏi cao ốc không bao lâu, vừa băng qua đường lớn, An Vũ nghe thấy phía sau có người vội vàng hô tên mình.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Chung Khởi đứng bên kia đường.

Cậu đã thay đổi quần áo lúc chụp, mặc một chiếc áo khoác có mũ kiểu học sinh, quàng một chiếc khăn len dầy quanh cổ. Mái tóc mềm mại run lên theo những bước chạy của cậu. Thở ra hơi khí trắng trong làn sương mù mông lung. Vẻ mặt cậu có chút nôn nóng, nhưng sau khi nhìn thấy An Vũ quay đầu, lại biến thành một nụ cười yên tâm.

Trong thoáng chốc, An Vũ giống như nhìn thấy Chung Khởi của bốn năm trước.

Khi đó Chung Khởi cũng vội vàng đuổi theo anh như thế này. “An Vũ,” người kia cố chấp lại bất lực nói trong cái lạnh của một ngày tuyết rơi, “Anh có thể đừng bỏ em lại được không?”

Vào giờ phút này, An Vũ nhìn Chung Khởi, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Chung Khởi cũng thở hổn hển nhìn về phía anh, kế đó huơ tay múa chân: “Sếp ơi! Anh đi nhanh vậy! Chờ em với!”

“…” An Vũ lại muốn vê giữa lông mày, “Hi vọng không có người nào chụp được dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu ấy.”

Nhìn thấy An Vũ thật sự chờ mình, Chung Khởi rất vui vẻ, cậu muốn băng qua đường tìm người kia, nhưng đường lớn khá rộng, cậu có điểm như gặp đại địch. Nhìn xung quanh mấy lần, nhưng không thể nào dám băng qua.

Chung Khởi sợ băng qua đường.

Đối với điểm này, An Vũ cũng không nói gì. Cũng đã lâu rồi, một mực cũng không sửa được. Mỗi lần qua đường, Chung Khởi giống như sắp bị dao đâm, run run rẩy rẩy.

An Vũ không nhìn nổi động tác chậm chạp như ốc sên của cậu, trực tiếp đi tới dắt tay Chung Khởi, nói: “Sau khi về nước, tôi muốn em mỗi ngày tập băng qua đường vào buổi sáng.”

Chung Khởi run lên. Trong chốc lát cũng không quên ca ngợi: “Sếp thật tốt, từ bên kia đường qua đây cứu người như anh hùng cứu hoả! Em thật cảm động!” Lại say mê nói, “Còn nắm tay em nữa, hì hì.”

An Vũ rốt cuộc quay đầu nhìn cậu, thuận tiện lộ ra một nụ cười “dịu dàng”.

Chung Khởi một mặt si hán nghĩ, “Bầu không khí không tồi nha ——”.

Lúc này, An Vũ mở miệng chuẩn bị nói chuyện.

Chung Khởi nghĩ: “Anh ấy nhất định sẽ nói ‘Đừng sợ’, hoặc là ‘Có anh đây’… Ai nha, ngượng quá …”

Sau đó, An Vũ nói: “Bình thường chút đi.”

“…” Trên đầu Chung Khởi xuất hiện một đạo sấm sét. Cậu nói: “Em cảm thấy có sét đánh trúng em, trái tim thật đau đớn…”

An Vũ liền nói: “Còn nói nhảm nữa tôi vứt em ở giữa đường đấy.”

Chung Khởi: “… Ô ô.”

Qua hết đường lớn, An Vũ buông tay Chung Khởi ra.

Chung Khởi nói thầm: “Phải dắt thêm một lúc nữa chứ.”

An Vũ nói: “Ngày mai tôi sẽ về nước.”

“A?” Chung Khởi phản ứng vài giây, thất vọng nói, “Nhanh như vậy.”

“Chuyện trong nước cũng nhiều.” An Vũ hỏi cậu, “Buổi tối đưa em về khách sạn?”

Chung Khởi nói: “Nếu như không về, anh sẽ thu lưu em sao?”

“Nếu như không về khách sạn, thì cùng tôi về nhà.”

Chung Khởi mặt mày hớn hở: “Ừm, cùng anh về nhà!”

Buổi tối, An Vũ ngồi trên sofa xem tạp chí kinh tế. Chung Khởi tắm xong, ngồi bên cạnh anh, cùng anh xem. Kỳ thực Chung Khởi cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn thích ở sát bên An Vũ.

An Vũ lật sang một trang, hỏi: “Mạc Thu nói ngày hôm qua em thấy không thoải mái trong người?”

Chung Khởi nói: “Vì vậy anh mới đến nhìn em hả?” Cậu cong khoé môi, “Không sao rồi.”

“Công việc mặc dù quan trọng, nhưng phải chú ý đến thân thể.” An Vũ để tạp chí trong tay xuống, “Nghề người mẫu này không thể làm cả đời. Thêm một năm nữa, tôi sẽ an bài cho em học bổ túc thêm một khoá diễn xuất, thử thay đổi xem sao.”

“Được.” Chung Khởi đáp ứng đầy miệng. Tất cả kế hoạch An Vũ lập cho cậu từ xưa tới nay đều rất tốt, chính mình cứ như vậy trôi chảy suông sẻ. Nghề người mẫu này rất tàn khốc, cạnh tranh cũng rất lớn, nhưng Chung Khởi rất hạnh phúc đi trên con đường này. Có người kia ở cạnh, cái gì cũng đều suy nghĩ thoả đáng vì cậu, cho cậu tên tuổi, cho cậu lợi ích, cho cậu vô số người hâm mộ và yêu thích. Vì vậy cậu rất cảm kích, mỗi việc đều nỗ lực như ban đầu, muốn để cho chính mình xứng đáng với tất cả điều này. Cũng không biết bây giờ đã làm được hay chưa.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lau tóc của Chung Khởi, ánh mắt của An Vũ không động đậy, đen trầm như miệng giếng. Anh hỏi cậu: “Em có gì muốn làm không? Sau đó lên một ít kế hoạch.”

“Có, nhưng mà chỉ mới nghĩ sơ qua, còn chưa thành hình.” Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt An Vũ, cười nói, “Em nghĩ mở một cửa hàng, làm chủ một nhãn hiệu quần áo của chính mình.” Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, huống hồ cũng ở trong giới thời trang bấy lâu, không nhất định phải thiết kế những bộ quần áo quá phức tạp, đơn giản thoải mái cũng tốt, hơn nữa bản thân cũng có một số ý tưởng, nói không chừng có thể làm được. Đương nhiên mở cửa hàng không thể ẩu tả, nhất định phải chu đáo. Cậu tưởng An Vũ sẽ cho rằng ý nghĩ của cậu hơi trên trời, không ngờ tới anh lại gật đầu, nói: “Không tệ.”

Một khi được tán thành, Chung Khởi lập tức tỉnh táo tinh thần: “Định vị thương hiệu em cũng đã nghĩ qua, tất cả người trẻ tuổi đều có thể mặc. Em thích cảm giác như Alexander Wang.”

An Vũ nói: “Mặt giá cả em cũng nên suy tính một chút.”

“Sẽ không đắt đến thế,” Chung Khởi bày tỏ, “Mọi người đều có quyền hưởng thụ.”

An Vũ thích ý nghĩ này của Chung Khởi, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ liên quan đến phương diện này, có thể sẽ mời một chuyên gia trong ngành đến giúp cậu.

Chung Khởi nói: “Chờ em tiếp tục hoàn thiện những điểm quan trọng, rồi sau đó sẽ bàn bạc lại với anh.”

An Vũ cũng đồng ý: “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chung Khởi đáp lời: “Anh cũng nghỉ sớm một chút đi sếp, ngày mai anh còn phải về nước.”

Nhìn thấy bóng lưng Chung Khởi triệt để bị cánh cửa ngăn cách, An Vũ đăm chiêu đến thất thần. Nói thật, quyển tạp chí kia, một chữ anh cũng không xem lọt.

Từ sau khi biết được đầu đuôi chuyện lá thư tình kia, anh có hơi mất tập trung, chỉ suy nghĩ một chuyện: Chung Khởi đã nói rằng tài khoản kia bị bỏ hoang, Tô Nguyên cũng nói Chung Khởi cho rằng anh không còn dùng cái tài khoản đấy.

Vì lẽ đó, trong một năm nay, An Vũ chỉ cho rằng freak có sở thích xấu nào đó, thích ở trước mặt người lạ làm chuyện kia. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như đối phương vẫn luôn biết mình là ai?

Kỳ thực vẫn luôn rõ ràng người bên kia màn hình là ai, chỉ sai ở chỗ nghĩ rằng cái tài khoản này không còn ai dùng.

Freak, quái thai. Từ này khiến An Vũ có chút trầm mặc, anh không cho rằng Chung Khởi là quái thai, anh cũng không hy vọng Chung Khởi có ý nghĩ như thế.

Như vậy, Chung Khởi đối với anh mà nói, rốt cuộc là dạng gì tồn tại?

An Vũ không có cách nào nói rõ ràng. Anh chỉ biết là, Chung Khởi sẽ mang đến lợi ích cho anh. Thế nhưng, anh cũng đã quen chu toàn mọi thứ chỉ vì cậu.

Nói anh bảo vệ cũng tốt, nói anh lợi dụng cũng được, anh chỉ đơn giản là đã quen như thế.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Chung Khởi thức dậy liền phát hiện An Vũ đã đi rồi.

An Vũ chạy đi không kinh động chính mình, Chung Khởi có chút mất mát. Dù có bị đánh thức từ trong mộng đẹp, cậu vẫn muốn nói với An Vũ đừng đi.

Thở dài, một lần nữa trở về trong phòng, Chung Khởi dự định nằm chết thêm một lúc, nhưng một cái hộp trên tủ đầu giường đã hấp dẫn ánh mắt của cậu. Sau khi cầm lên, cậu mới phát hiện bên dưới hộp còn một mảnh giấy, trên đó viết: Tôi đi trước. Chờ sau khi em về gặp lại.

Mười chữ như vậy, Chung Khởi nhìn liên tục nhiều lần, như có thể nhìn ra hoa. Rốt cuộc, cậu nhịn không nổi mà hưng phấn lăn hai vòng trên giường. Làm tóc tai lộn xộn, rồi mở hộp ra nhìn, hoá ra là một chiếc đồng hồ.

An Vũ đến sân bay không bao lâu thì nhận được điện thoại của Chung Khởi. Anh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Chung Khởi liến thoắng: “Sếp ơi! Anh để lại giấy nhắn cho em! Còn tặng quà cho em nữa!”

“…” Qua hai giây An Vũ mới lên tiếng, “Đó là em làm đại diện, vì thế người ta mới tặng em một chiếc.”

Chung Khởi cười hô hố: “Em làm đại diện cho Piaget, còn đây là Chaumet! 26 chữ cái em đọc hiểu mà!”

Lúc này, thời gian An Vũ không lên tiếng càng dài, sau đó “tít tít” cúp điện thoại.

Chung Khởi cầm di động, nói với đầu dây vừa ngắt bên kia: “Ngạo kiều ——”