Si Hán Nhật Thường

Chương 4




Edit: Mr.Downer

Mong em điên cuồng, rồi lại mong em như con bọ gậy không đơn độc

Muốn em lãnh diễm, rồi lại muốn em ngả ngớn hạ tiện

Muốn em rạng rỡ như ánh dương quang, rồi lại muốn em phong tình không lay động

Giễu cợt em khóc cười không thể tự chủ, rồi lại giễu cợt trái tim em như nhành cây khô

Ban cho em mộng cảnh, rồi lại ban cho em sự thức tỉnh chóng vánh

Cùng em ngủ say, rồi lại cùng em phí hoài không khoan dung

Yêu em đơn thuần, rồi lại yêu em trần trụi không suy đồi

Chúc em từ đây hạnh phúc, rồi lại chúc em nhanh chóng héo tàn

Lời bài hát Dịch nhiên dịch bạo tạc của Trần Lạp.

An Vũ có lúc nhìn thấy Chung Khởi, sẽ có một loại cảm giác dễ chịu. Anh nhìn người trước mắt, từ một cậu thiếu niên cái gì cũng mơ hồ trưởng thành thành một nam nhân có thể một mình chống đỡ một phương, thậm chí để cho anh, để cho Khải Duệ lấy làm kiêu ngạo.

Thế nhưng ——

An Vũ vê giữa lông mày, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào Chung Khởi lại có loại đam mê kỳ quái kia?

Sau dạ tiệc từ thiện, như cũ vẫn là phú thương chính khách tụ lại với nhau, trò chuyện không dứt. Lúc ăn uống, Chung Khởi đã giúp An Vũ cản rất nhiều rượu, cậu từ đầu đến cuối ứng phó như thường, nói lời khách sáo cũng không chê vào đâu được.

Uống đến cuối, An Vũ thấy Chung Khởi mơ hồ có men say, bèn tìm cái cớ, mang người rời đi.

Thời gian cũng không còn sớm, cửa hàng ven đường đều tối hù.

Chỉ còn dư lại ánh đèn đường cô quạnh ảm đạm.

Trên xe, Chung Khởi dựa lưng vào ghế, khép nửa con mắt như buồn ngủ, An Vũ đưa tay muốn tắt nhạc.

Chung Khởi đè tay anh lại, nói: “Em thích bài này.”

Người đang hát có giọng ca lạnh lùng, đọc từng chữ một cách quỷ diễm.

“Bài hát này,” Chung Khởi nói, “Em thường gọi là ‘Em rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?’”

Anh cho em mộng đẹp, lại không chịu để em thực hiện giấc mộng đến cuối cùng. Anh kề bên em thật gần như thế, nhưng lại một mực phí hoài thật nhiều thời gian.

Cậu giương mắt cười nhìn An Vũ, mơ hồ lầm bầm: “Vì thế, em nên làm cái gì bây giờ?”

Gò má An Vũ mờ ảo trong bóng tối, không rõ nét mặt. Nhưng ánh đèn tình cờ chợt hiện làm cho đôi mắt anh trở nên âm trầm thâm sâu.

“Sếp,” Chung Khởi chống nửa người dậy, nói: “Đến nhà anh được không?”

Vừa đến nhà An Vũ, Chung Khởi quả thực đầy máu hồi sinh trong một giây. Tay trái vịn cái đầu đang choáng váng, cũng không quên nhún nhảy hai vòng trong phòng, nói: “Hồ Hán Tam anh đây lại trở về!”

An Vũ cởi áo khoác, nói: “Đi tắm đi, nghỉ sớm một chút.”

Chung Khởi ngoan ngoãn vâng lời, đột nhiên chợt nhận ra, nói: “Làm sao bây giờ, sếp ơi, em không mang quần áo.”

“Trong phòng em ở trước đây ấy, tự mình đi lấy đi.” An Vũ ở bên cạnh nói, “Em vẫn ở phòng đó.”

Nghe được câu này, Chung Khởi rất kinh ngạc, nhưng mà phong cách bỗng đột biến sau một giây, hai mắt hiện ra nước mắt loé sáng, mười ngón chụm lại như cầu nguyện: “Sếp! Anh còn giữ đồ của em!”

“Quên ném thôi.” An Vũ nhìn Chung Khởi, nói: “Làm gì trông mặt em đần thế.”

Quần chúng nhân dân ơi, hơm nay thật vui! Chung Khởi cảm nhận được vui sướng của cả thế giới, không đúng, là của cả dải ngân hà! Không! Là của toàn bộ vũ trụ!

“Hí hí hí ——” Chung Khởi đắc ý múa may quay cuồng trong buồng tắm. Nhưng mà rất nhanh, cậu liền vui quá hoá buồn.

Bước chân tiếp theo bị hụt, sữa tắm góp một tay, khiến cậu hoa lệ ngã chổng vó, hơn nữa còn bị dập trán.

Cho dù An Vũ đang ở trong phòng, cũng nghe được tiếng động không thể không chú ý kia.

Gõ cửa phòng Chung Khởi, không ai trả lời. Anh vặn nắm cửa đi thẳng vào, thấy phòng tắm mở phân nửa. Chung Khởi không mặc gì hết, ngồi chồm hổm ở bên trong, tay ôm đầu không buông.

“Làm sao vậy?” An Vũ đi tới kéo người dậy, lại giật áo tắm phủ lên cho cậu.

“Sếp ơi…” Chung Khởi vô cùng đáng thương nói, “Em bị té.”

“…” An Vũ đẩy tay Chung Khởi ra, sau khi kiểm tra, phát hiện cũng may không chảy máu, cũng không rách da, chỉ có hơi đỏ lên một chút. Anh mới lên tiếng: “Chính mình phải cẩn thận chứ.”

Trong lòng Chung Khởi thấy ấm áp, đang định nói cái gì.

An Vũ lại nói tiếp: “Nếu thông minh sẽ không cao, đằng này lại dập đầu cho ngốc thêm, phỏng chừng chữa không được.”

Chung Khởi: “…”

Tuy rằng trí thông minh bị châm chọc, nhưng giờ phút này Chung Khởi ngồi ở bên giường, An Vũ nhẹ nhàng chầm chậm xoa xoa chỗ bị thương của cậu.

Trong lỗ mũi đều là khí tức của An Vũ, Chung Khởi si hán hít thật sâu “A —— thơm quá…” Cậu nhìn An Vũ đứng trước mặt mình, cảm xúc trong lòng trầm bổng. Nhiều năm trước đây, thời điểm mình vừa mới gặp An Vũ, đã từng ở trong căn phòng này một quãng thời gian. Chỉ là sau đó con đường làm người mẫu dần dần có nhân khí, vì thế không có cách nào tiếp tục ở lại chỗ này.

Thật hoài niệm, khoảng thời gian như vậy, khoảng cách như thế.

Chung Khởi nhìn nhằm chằm khuy áo sơ mi đếm ngược thứ ba của An Vũ, như hạ quyết tâm gì đó. Ngay lúc nguồn nhiệt trên trán biến mất, Chung Khởi sợ An Vũ đi khỏi, quyết định thật nhanh, duỗi tay một cái, ôm lấy thắt lưng của đối phương.

An Vũ dừng một chút, trong chốc lát nói: “Em bây giờ càng lúc càng lớn gan.”

“Bởi vì em lớn rồi.” Chung Khởi nói, “Em không thể mãi mãi mười tám tuổi.”

An Vũ không nói gì. Chỉ cúi đầu, đưa tay nắm lấy cằm Chung Khởi mà nâng lên, bốn mắt nhìn nhau.

Trong đôi mắt Chung Khởi chứa đựng một chút hình bóng mờ nhạt, nhưng rất nhanh tan biến thành tro bụi bởi vì một cái chớp mắt. Cậu lộ ra một nụ cười tà khí câu dẫn người. Chung Khởi kéo tay An Vũ đặt lên xương quai xanh của mình, sau đó chậm rãi đi xuống. Sau khi đến ngực, càng để tay An Vũ dán chặt vào thân thể của bản thân. Dù có cách một lớp áo tắm, Chung Khởi cảm giác đối phương cũng nhất định sẽ cảm nhận được trái tim của cậu giờ phút này đang muốn nhảy ra ngoài.

Chung Khởi quỳ ở trên giường, ngửa đầu muốn hôn An Vũ.

Thời điểm đôi môi sắp đụng vào nhau, An Vũ nói: “Đây là em mong muốn?”

Chung Khởi suýt chút nữa kích động muốn khóc trong nháy mắt, mau chóng gật đầu: “Phải, em muốn từ rất lâu rồi.”

An Vũ cong ngón tay gõ nhẹ cái trán trơn bóng của Chung Khởi.

Động tác đã lâu không thấy.

Chung Khởi ôm cổ An Vũ, nói: “Em thích anh đối với em như vậy, anh đối với em thế nào em cũng đều thích.”

An Vũ lại nói: “Ngày hôm nay không được.”

“…” Chung Khởi sửng sốt, “Cái gì?”

“Bởi vì trong nhà không có bao.” An Vũ trả lời như chuyện đương nhiên.

Cảm động của Chung Khởi bay lên, “Nhìn này, nhìn này! An Vũ thật tốt với mình! Cỡ nào suy nghĩ vì mình!” Cậu lắc đầu nói: “Không sao, không cần suy nghĩ vì em, em thích giữa em và anh không có bất kỳ ngăn cách nào.”

“Em nghĩ nhiều quá rồi.” An Vũ bình tĩnh nói, “Tôi chỉ muốn an toàn một chút mà thôi.”

Cảm động của Chung Khởi tiếp tục bay cao, bay xa “An Vũ thật lợi hại, suy nghĩ thật chu đáo! Đúng thôi, chuyện như vầy có thể kéo dài phát triển, đương nhiên là cần phải an toàn đầy đủ nha!” Cậu hỏi: “Ngày mai em liền đi mua! Anh thích kiểu nào? Hay là mua mỗi loại một hộp?”

An Vũ: “… Em có đi ngủ hay không, hay là muốn tôi dùng gối giúp em một chút?”

Sáng sớm hôm sau, An Vũ rời giường liền thấy có người đang bận rộn trong nhà bếp. Đương nhiên, ngoại trừ Chung Khởi, sẽ không có người thứ hai.

Trong phòng bật máy sưởi đầy đủ, vì vậy không lạnh.

Chung Khởi mặc một cái áo sơ mi rộng rinh, cái cổ thon dài cùng với nửa bờ vai lộ ra ngoài. Lúc khom người, quần bò cạp trễ đều không giấu được khe mông nửa ẩn nửa hiện. Đôi chân trần đứng trên sàn nhà bằng gỗ.

Vóc người của Chung Khởi không thể xoi mói. Dù là An Vũ, cũng không khỏi thưởng thức một hồi cảnh đẹp trước mắt.

Nghe được âm thanh An Vũ xuống lầu, vì vậy Chung Khởi quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói: “Sếp ơi, anh ngồi đi, em làm bữa sáng rồi.”

An Vũ rót một ly nước, tựa vào một bên cạnh bàn, vừa uống vừa nói: “Bánh mì nướng đừng phết…”

Chung Khởi nói: “Yên tâm, không phết mứt trái cây mà phết mật ong cho anh nè.”

Vừa lòng gật đầu, An Vũ lại nói: “Còn sữa bò…”

“Yên tâm ——” Chung Khởi nói, “Sữa bò bỏ một khối đường, nhưng chỉ bỏ một khối nhỏ, buổi sáng không thể ăn nhiều đồ ngọt.”

An Vũ nhún vai: “Rất tốt.”

Chung Khởi cười: “Em biết mà.”

An Vũ cũng cười, anh khoanh tay, cứ như vậy nhìn bóng lưng của Chung Khởi. Nghĩ lại bao lâu rồi đã không ai làm bữa sáng cho mình? Thật giống như từ lúc Chung Khởi đi khỏi, đã rất lâu.

Mặc dù bình thường bản thân cũng sẽ tự nấu, nhưng mình làm và người khác làm hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Có lẽ cảm thấy cảnh tượng vào giờ phút này rất ấm áp, vì lẽ đó nên An Vũ nhất thời không muốn nó trôi qua.

“Sếp.” Chung Khởi gọi anh.

An Vũ trầm thấp ừ một tiếng.

Chung Khởi nói: “Anh có cảm thấy như vầy kỳ thực không tồi không?”

An Vũ không rõ vì sao, không nói gì.

“Hai người cùng ở chung một chỗ,” Chung Khởi nói, “Ở chung sẽ không quá ồn ào, nhưng cũng sẽ không quá cô quạnh.”

An Vũ tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt trở nên không thể suy đoán.

“Như bây giờ, em làm bữa sáng, anh ở bên cạnh em. Khí trời rất tốt, ánh mặt trời cũng rất đẹp. Sau đó,” Chung Khởi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười với An Vũ, “Anh còn có thể đi tới chỗ em, ôm lấy em từ đằng sau.” Nói xong, rất khiêu khích vẫy vẫy eo. Nội tâm cậu thì đang hô hoán: “Em tưởng tượng cảnh này từ lâu lắm rồi! Sếp ơi mau nhào lên!”

An Vũ rốt cục hoàn hồn, nở nụ cười, nói: “Em là người mẫu, không phải diễn viên, đừng đùa nghịch cả ngày. Với lại, hôm nay trời âm u, tí nữa chắc sắp mưa.”

Chung Khởi nhất thời tan nát cõi lòng thành từng mảnh, ai oán nói: “Anh mỗi ngày cứ đả kích em, không có thiên lý. Em rõ ràng vừa đẹp trai vừa ôn nhu vừa có sự nghiệp thành công, lại còn làm cơm rất ngon nữa mà…”

“Đúng rồi, làm cơm ăn ngon lắm.” An Vũ tiến lên bưng cái đĩa, “Cái trứng chiên này ngoài cháy trong khét, còn hiện ra mấy chỗ đen xì không tả được.”

Chung Khởi trong nháy mắt phi thân lên đoạt lại cái đĩa.