Trước cửa có người bước ra, đi về phía bên này:
“Anh Bắc, Tụng n nhận tội rồi.”
Trần Trạm Bắc lập tức đứng dậy, bước bước lớn đi
lên lầu, anh nhanh bước đi đến phòng thẩm vấn, người ở bên trong nằm cuộn tròn
trên đất, không ngừng co giật, đội trưởng Triệu đem ghi chép thẩm vấn đưa cho
anh.
Tong Chai, chân mày Trần Trạm Bắc nhíu chặt thành
một khối, anh đối với người này mới nghe lần đầu, càng đừng nói đến là hiểu.
Anh chỉ đành đem thông tin giao cho Ngư Phu, bảo
người của anh ta đi điều tra.
Chuyện phía sau giao cho đội trưởng Triệu xử lý,
còn về việc Tụng n còn có thể khai ra thêm gì không, chỉ đành xem hắn ta có thật
sự biết rõ càng nhiều nội tình hay không.
Từ cuộc thẩm vấn Hoàng Bình, mấy năm nay hắn ta vẫn
luôn hợp tác cùng Tái Lạp, sau đó chính là Bạc Lạp, hai người này một người bị
bắt về quy án, một người bị bắn chết, manh mối này của hắn ta coi như có thể kết
án.
Hoàng Bình đã kết án, tiếp đến chẳng còn việc của
hắn ta nữa, Trần Trạm Bắc cùng đám người quay về đến nhà khách trực tiếp đến
căn tin trên lầu ăn cơm.
Trước đây Mạnh Nguy nói nhiều nhất, lúc này trên cả
bàn cơm, không một ai lên tiếng.
Tốc độ ăn cơm của Trần Trạm Bắc như mây trôi bão
lũ, Nam Nhứ đã quen với tốc độ của anh, những người khác cảm nhận được khắp người
anh ngập tràn ý lạnh, tuy nói chuyện của Hoàng Bình đã kết án, nhưng những việc
phía sau có dính líu bị lôi ra đang đứt đoạn giữa chừng, trong lòng anh cứ như
bị nghẹn một cục tức, lên không được xuống cũng chẳng xong, trong lòng vô cùng
phiền bực.
Anh ăn xong ngụm cơm cuối cùng, gác đũa xuống ngẩng
đầu lên, thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn anh chằm chằm, “Các người không đói
à?”
Hồng Phi muốn nói nhưng lại thôi, Trần Trạm Bắc cầm
lấy chai nước bên cạnh vặn nắp ra, một hơi nốc cạn hết nửa bình, “Có những chuyện,
mọi người vẫn là nên làm như không biết thì tốt hơn.”
Hồng Phi gật đầu, đúng, nội gián, đặc biệt là kiểu
nội gián như Trần Trạm Bắc đây, nếu như thân phận của anh bị lộ tẩy khẳng định
là nguy hiểm vạn phần, tất nhiên nên giữ kín thân phận, “Mọi người đều hiểu, sẽ
không nói linh tinh.”
“Tôi ăn xong rồi, về phòng ngủ trước đây.” Trần Trạm
Bắc quả thực rất muốn nghỉ ngơi, liên tiếp thức khuya mấy hôm, lúc này cơn mệt
mỏi ập đến, chỉ muốn đi ngủ.
Anh đứng dậy đi về, Nam Nhứ cũng ăn cơm xong, nói
với mọi người quay về nghỉ ngơi trước, rồi đi lên lầu.
Nam Nhứ quay về phòng của bản thân, vừa đến trước
cửa, cửa phòng liền mở ra, Trần Trạm Bắc ở bên trong, duỗi tay kéo lấy cô đi
vào, ở trước huyền quan, hai người trao đổi một nụ hôn.
Hôm nay hai người quả thực đều mệt mỏi rồi, tắm rửa
một lượt, ngã lên giường ôm nhau mà ngủ.
Một giấc này, ngủ vô cùng sâu, sáng sớm ngày hôm sau,
Trần Trạm Bắc tỉnh lại trước, anh xuống giường mở điện thoại lên gửi tin nhắn
cho Ngư Phu: Có tin tức chưa?
Ngư Phu: Tạm thời chưa có, Hoàng Bình đã kết án, mọi
người quay về đi.
Trần Trạm Bắc: Chuyến bay buổi trưa.
Ngư Phu: Chúc mừng cậu lại xử thêm một vụ án lớn.
Trần Trạm Bắc: Lão Dương, anh là thấy gần đây tôi
nhàn rỗi hơn nửa năm, nên vụ án này cũng gọi là án lớn ư?
Ngư Phu: Cậu tưởng Ninh Hải là Tam Giác Vàng à?
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười: Hy vọng lãnh thổ
bên ta sớm ngày hết m4 túy, đó mới là thắng lợi cuối cùng của toàn thể đội viên
phòng chống m4 túy chúng ta.
Ngư Phu hiểu Trần Trạm Bắc, cơn đau hận của anh đối
với m4 túy đến từ các chiến hữu bị giày vò đến chết, đến từ cảnh tượng máu tanh
mà anh đã nhìn thấy trong suốt những năm làm nội gián, những thứ này đều khiến
cơn hận của anh đối với m4 túy ăn sâu vào tận đáy lòng, mọc rễ nảy mầm, một
ngày không diệt gọn một ngày khó an nhiên.
Nhưng phòng chống m4 túy là một chiến trường lâu
dài, không phải một sớm một chiều liền có thể triệt để diệt gọn, bọn họ đều vì
trận chiến dịch này, lăn xả cả đời.
Buổi trưa, đám người Hồng Phi lái xe quay về, Trần
Trạm Bắc và Nam Nhứ ngồi máy bay quay về Ninh Hải.
Trên máy bay, Nam Nhứ lại ngủ thêm một giấc nhỏ,
sau khi đến sân bay Ninh Hải, so với Vân Nam Ninh Hải của lúc này, không khí tản
phát ra sự ẩm ướt âm u lạnh lẽo trực tiếp chui vào trong xương cốt, hai người đều
vô thức siết chặt quần áo.
Trần Trạm Bắc đem cô ôm vào trong lòng, không ai
quay về đơn vị, mà trực tiếp bắt xe về nhà.
Kim Cương thấy hai người quay lại, hưng phấn đến mức
ở trong lồng quạc quạc kêu ầm, Tiểu Quai an tĩnh rụt vào trong góc, không la tiếng
nào.
Trần Trạm Bắc đem balo của Nam Nhứ đặt lên ghế sô
pha, đi đến trước cái lồng, dùng cây gậy nhỏ chọc Kim Cương, Kim Cương dùng cái
mỏ mổ cây gậy nhỏ, lại mổ từng phát từng phát chơi đùa cùng anh, tiểu gia hỏa
là nhớ bọn họ rồi.
Tâm tình của Trần Trạm Bắc không tồi, anh đem Kim
Cương từ trong lồng thả ra ngoài, Kim Cương nhận được sủng ái, hưng phấn đến mức
vỗ cánh phành phạch, đôi mắt đen láy như hạt đậu nhìn chằm chằm về phía Tiểu
Quai, vô cùng đắc ý.
Tiểu Quai bị dọa cho vội vã rụt vào một góc, sợ là
tên đồng loại này lại mổ lông của nó.
Nam Nhứ tìm hai bộ quần áo để thay ném cho anh:
“Anh đi tắm trước đi, đừng chọc Kim Cương và Tiểu Quai, để em xem trong phòng bếp
còn gì không, chúng ta nấu chút gì đó ăn lót dạ.”
Trần Trạm Bắc bỏ Kim Cương xuống, đi đến trước mặt
cô không cầm lấy quần áo cô đưa, mà là nắm lấy cổ tay của cô, đem cô kéo vào
nhà vệ sinh, “Cùng nhau tắm.”
Nam Nhứ cười cười, “Được rồi, đừng quậy, anh tắm
trước đi.”
“Cùng nhau tắm.” Trần Trạm Bắc thích giở trò lưu
manh, anh nắm lấy cổ tay cô không buông.
“Mau đi đi, em xem xem còn có gì ăn không, nếu
không có em sẽ đặt đồ ăn ngoài.”
Nam Nhứ đẩy Trần Trạm Bắc vào nhà vệ sinh, trở tay
đóng cửa lại, “Mau tắm đi.”
Nam Nhứ ở trong tủ lạnh lục tìm ra được rau cải mấy
hôm trước vừa mua, có vài loại đã không còn tươi mới nữa rồi, nhặt hết mấy cái
lá sâu đi, còn dư lại một chút đủ cho bọn họ ăn một bữa.
Lúc này điện thoại của Trần Trạm Bắc vang lên, cô
nhìn qua một cái, trên đó viết Lão Dương.
Cô đem điện thoại cầm đến trước cửa nhà vệ sinh:
“Lão Dương gọi cho anh này.”
“Em nghe đi.”
Nam Nhứ nghe máy, Ngư Phu ở bên kia nói bảo hai
người bọn họ đến nhà ăn bữa cơm, tối tìm Trần Trạm Bắc trò chuyện.
Sau khi Trần Trạm Bắc trở ra, Nam Nhứ đi vào tắm,
cô mặc đồ ngủ bước ra, đem quần áo hai người vừa thay ra nhét vào trong máy giặt,
vừa nhấn nút, người ở phía sau liền ôm lấy eo cô, đem cô nhấn vào trong lòng
hôn xuống.
Đôi tay Nam Nhứ toàn là nước, giơ giữa không
trung, sợ làm bẩn đến áo sạch của anh.
Trần Trạm Bắc làm chuyện này đến nghiện, chỉ cần đầu
óc vừa rảnh rỗi, anh liền muốn đem cô ăn sạch sẽ, phải đem cô làm đến toàn thân
mềm nhũn mới chịu buông tha.
Cho đến khi quần áo giặt xong, Trần Trạm Bắc hôn một
cái lên chóp mũi của cô, đứng dậy đi sấy quần áo.
Nam Nhứ nhìn bóng lưng của anh tức đến vung nắm đấm,
Trần Trạm Bắc như thể mọc mắt ở sau đầu vậy, anh quay đầu lại nhìn cô gửi một nụ
hôn gió.
Ngư Phu tìm Trần Trạm Bắc là để nói về vụ án của
Hoàng Bình, cái người tên Tong Chai này vẫn chưa tra được manh mối, Trần Trạm Bắc
phán đoán, chắc hẳn là một nhân vật nhỏ nào đó trong nội bộ các thế lực, nếu
không anh không thể nào không chút ấn tượng.
Ngư Phu biết anh lo lắng về chuyện này, nhưng nếu
người đã từ đó trở ra, thì hãy cố gắng hết sức khiến bản thân sống một cuộc sống
an ổn hơn chút, anh đã đem bảy năm trân quý nhất của cuộc sống đều dâng hiến
cho sự nghiệp phòng chống m4 túy.
“Có cần tôi quay về một chuyến không?”
Bàn tay Nam Nhứ cầm đũa khẽ đình trệ, cô nhìn ra
được Trần Trạm Bắc trước đó đã có ý này, chuyên án được anh biết đến không hoàn
toàn kết án, không phải tính cách của anh.
Nhưng khi anh chính miệng nói ra, trong lòng cô vẫn
sẽ bất an, sợ rằng anh thật sự quay về lại cái nơi ma quỷ ăn thịt người không
nhả xương kia.
Ngư Phu lắc lắc đầu: “Thật không dễ gì cậu mới
thoát ly khỏi cái thân phận ấy, trừ phi nhiệm vụ bắt buộc, nếu không tôi sẽ
không để cậu quay trở về đó.” Nếu như Trần Trạm Bắc quay trở về nơi đó, ắt hẳn
sẽ dấy lên gió tanh mưa máu, quay về thì dễ, muốn an toàn thoát thân lần nữa,
thế thì khó rồi.
Trần Trạm Bắc hiểu suy nghĩ của Ngư Phu, “Vậy thì
giao cho mọi người đấy.”
“Có chỗ nào cần đến cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu
nhàn hạ.”
Trần Trạm Bắc cười cười, “Đợi lệnh mọi giây mọi
phút.”
Ngày hôm sau, Trần Trạm Bắc đi làm, toàn tổ đội
viên đại đội phòng chống m4 túy đều có mặt, Hồng Phi đang làm phân tích chuyên
án.
Anh vừa bước vào, mọi người lần lượt đem ánh mắt dời
qua đấy, người không tham dự vào hành động lần này không biết cụ thể đã xảy ra
chuyện gì, nhưng biết một điểm, chuyên án này, là Trần Trạm Bắc một tay phá giải.
“Anh Bắc buổi sáng tốt lành.” Có người mở miệng,
sau đó mọi người bật cười lên, nụ cười này, là thân thiết, bội phục, tôn trọng.
Trần Trạm Bắc khẽ cong khóe môi: “Tôi đến muộn rồi
à?”
Hồng Phi cũng cười rồi, mở miệng nói: “Nào có, là
bọn tôi đến sớm thôi.
Không đợi cậu đã tổng kết trước, tưởng rằng hôm
nay cậu có thể nghỉ ngơi một ngày.”
“Cũng đâu có mệt nhọc cần gì nghỉ ngơi, mọi người
tiếp tục, đừng nhìn tôi nha.” Trần Trạm Bắc căn bản không tham gia vào hội nghị
của bọn họ, mà Hồng Phi không đợi anh mở họp vốn không phải không tôn trọng Trần
Trạm Bắc, mà là bởi vì chuyên án lần này là anh một tay phá giải, bọn họ mở họp,
chỉ là thông qua chuyên án này tổng kết cộng thêm học tập.
Hồng Phi thấy Trần Trạm Bắc kéo cái ghế qua ngồi
bên cạnh cửa sổ, ánh mắt đón ánh mặt trời, tựa như đang suy nghĩ gì đó, hoặc
là, anh lúc này chẳng nghĩ gì cả, chẳng qua là thật sự muốn tắm nắng mặt trời.
Trần Trạm Bắc thích ánh mặt trời, sự cố chấp với
ánh mắt trời, đứng sau sự cố chấp dành cho Nam Nhứ.
Hồng Phi muốn nói lại thôi, mọi người cũng đều
không nói gì, ánh mắt giao lưu giữa Hồng Phi và Trần Trạm Bắc, sau chốc lát, vẫn
là Hồng Phi mở miệng: “Trạm Bắc, có muốn nói vài câu không.”
Trần Trạm Bắc xua xua tay, chẳng nói gì.
Cuộc họp sáng nói về những phân tích và tổng kết của
chuyên án lần này, lúc trưa, cục trưởng Tăng đến.
Cục trưởng Tăng vô cùng cao hứng, phá án và bắt
giam được tội phạm buôn m4 túy trong nội thành Ninh Hải, còn một lượt tóm được
tội phạm buôn bán m4 túy của tại Tam Giác Vàng, quả thực khiến người ta phấn khởi.
Cục trưởng Tăng vừa đến liền tìm Trần Trạm Bắc, Trần
Trạm Bắc lười biếng gác chân bên cửa sổ, ôm cánh tay tựa vào ghế chợp mắt.
Nghe thấy cục trưởng Tăng nói chuyện, anh mới mở mắt
ra, trong đôi mắt hẹp dài, con ngươi lạnh lẽo dần dần lui đi đón lấy ánh mắt
tươi cười hân hoan của cục trưởng Tăng.
Sau khi cục trưởng Tăng đến liền tiến hành một buổi
đại hội toàn viên, nói về sứ mệnh của đại đội phòng chống m4 túy, nói về sự
hung tàn của tội phạm buôn bán m4 túy.
Nói về lần này phá án m4 túy thật hả lòng hả dạ,
khiến người ta phấn khởi, cục trưởng Tăng không chút keo kiệt tiến hành một
phen khen thưởng đối với công thần dẫn đầu lần này Trần Trạm Bắc.
Cổ vũ sĩ khí, nâng cao ý chí chiến đấu, có công kể
công, có tội phạt tội.
Lần này phá án m4 túy, bởi vì lôi ra được tội phạm
buôn bán m4 túy ở Tam Giác Vàng, lại một phát tóm gọn, trao tặng cho công thần
Trần Trạm Bắc ba công lao lớn.
Cục trưởng Tăng từ đại đội phòng chống m4 túy đi
ra, gọi một cuộc điện thoại, “Lão Dương, cậu thật sự đã dẫn dắt ra một đồ đệ tốt.”
Ngư Phu vui mừng nói: “Đây là không phải là tôi dẫn
dắt, tôi chỉ là nhặt được một món hời, có được một người lính tốt như thế, tặng
cho đại đội phòng chống m4 túy các ông như hổ mọc thêm cánh, hời cho ông rồi.”
Cục trưởng Tăng sảng khoái bật cười, “Sáng sớm đã
nhận được điện thoại của Vân Nam bên đó, muốn tìm tôi đòi người đấy.”
“Cậu ấy trước kia từng hợp tác với bên đó, lần này
xuất hiện, đại đội phòng chống m4 túy Vân Nam khẳng định nhìn trúng cậu ấy rồi,
bên đó cũng chỉ thăm hỏi thăm hỏi, thật sự muốn từ chỗ ông đòi người, cấp trên
phê chuẩn điều lệnh, ông không thả cũng phải thả.” Với thực lực của Trần Trạm Bắc,
ở biên giới có thể bộc lộ năng lực của anh, “Trạm Bắc là người Đế Đô, cậu ấy đến
Ninh Hải là bởi vì lựa chọn của riêng bản thân cậu ấy, không phải ai đòi cậu ấy
liền đi, bọn tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy, ông yên tâm đi.”
“Cậu nói như thế thì tôi yên tâm rồi, hiện tại ai
đòi tôi cũng không thả người, muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói đi.”
Ngư Phu đột nhiên than thở một tiếng, “Năng lực của
bản thân cậu ấy là từ các trận chiến đấu thực tế tích lũy ra được, nội gián là
nghề khó nhất, chúng ta đều hiểu, có thể giữ vững giới hạn, bảo toàn tính mạng,
chúng ta càng nên tôn trọng cậu ấy hơn.”
Sau khi cục trưởng Tăng đi, trên lễ đường vang lên
tiếng vỗ tay như sấm rền, khích lệ, phấn khởi, chúc mừng, trong đội có một vị
anh hùng phòng chống m4 túy tài giỏi như thế này, bọn họ đều ngưỡng mộ, khâm phục,
đồng thời cũng cảm thấy may mắn có thể cùng anh trở thành đồng đội, nói ra đều
nở mày nở mặt.
Ăn xong cơm trưa từ căn tin trở ra, bản thân Trần
Trạm Bắc ở trong sân của đại đội đung đưa, anh đang hưởng thụ khoảng thời quang
nhàn nhã trân quý lại hiếm có này, Mạnh Nguy từ bên ngoài quay lại, lúc ánh mắt
giao nhau, Trần Trạm Bắc không nói gì, anh ngẩng đầu, đón ánh nắng mặt trời.
Mạnh Nguy từ bên trái đi qua đó, anh ta đi được
vài bước, lại quay trở lại.
“Anh Bắc.” Anh ta gọi một tiếng, đây là lần đầu
tiên Mạnh Nguy gọi Trần Trạm Bắc như thế này, trước đây nói anh là gà mờ, xem
thường anh “nhảy dù”, lúc này anh ta là thật sự bội phục Trần Trạm Bắc, chỉ
trong vài ngày, anh ta đối với anh đã ngập tràn sự kính phục và tôn trọng.
Vị anh hùng làm tan rã các đại thế lực ở Tam Giác
Vàng, đang ở ngay bên cạnh anh ta, nhưng anh ta có mắt không tròng, lúc này
trên mặt khỏi nói cũng biết có bao nhiêu buồn phiền hoảng loạn.
“Có chuyện gì?” Trần Trạm Bắc vẫn nhìn trời như
cũ, ánh nắng vốn không gay gắt, chỉ có một chút từ trên đám mây xuyên rọi xuống,
nhưng một tia ánh nắng này cũng đủ khiến anh tâm trí hướng về.
Mạnh Nguy tuy rằng thứ dữ, nhưng kính phục nhất là
anh hùng, được biết anh chính là nội gián trong truyền thần, Mạnh Nguy hận
không thể lập tức bái anh làm thầy, nhưng lại có chút không tiện mở lời, tuy rằng
mặt mũi không quan trọng, nhưng thân là một thằng đàn ông, cũng sẽ có chút mất
thể diện.
Mạnh Nguy chưa kịp mở miệng, bên ngoài có một chiếc
xe lái vào, chiếc xe dừng lại ở nơi cách bọn họ không xa, một người bước xuống,
là Hoàng Di Hân.
Hoàng Di Hân mặc cảnh phục, bước bước lớn đi về
phía bên này.
Cô ta đã nghe nói phá được án, hơn nữa chi tiết lớn
nhỏ cũng đã hiểu rõ, Trần Trạm Bắc quả thực khiến cô ta mở rộng tầm mắt.
Cô ta đứng ở trước mặt bọn họ, cô ta có chút gượng
gạo mà cười cười, Trần Trạm Bắc mặc thường phục, đôi tay nhét vào túi, không
nhìn cô ta lấy một cái.
Hoàng Di Hân bị dáng vẻ bơ đẹp của anh, làm cho tức
đến không giữ được mặt mũi.
Cô ta nở nụ cười bước qua, nhưng bị bơ cho một vố,
“Người gì vậy chí, kiêu ngạo cái gì.”
Mạnh Nguy vội vã đem Hoàng Di Hân lôi sang một
bên, “Bà cô ơi, ngài dừng lại đi.”
“Tôi thế nào chứ, vốn dĩ là thế, phá án là rất lợi
hại, nhưng kiêu ngạo cái gì chứ, bày mặt ra đó cho ai xem.”
Tuy rằng Mạnh Nguy cảm thấy lời Hoàng Di Hân nói
là đúng, tiểu cô nương người ta cười tươi nghênh đón, nhưng Trần Trạm Bắc lại lạnh
mặt đến một ánh mắt cũng không thèm cho, quả thực khiến tiểu cô nương người ta
không giữ được thể diện, nhưng anh ta lại cảm thấy, Trần Trạm Bắc cũng không
sai nha, không cần thiết với ai cũng phải nở nụ cười, huống hồ, anh ta cảm thấy
Trần Trạm Bắc có tư bản ngầu lòi.
Mạnh Nguy nhất thời cứng họng, không biết nên đứng
về phe ai mà nói, anh ta trước đây rất thuận theo Hoàng Di Hân, chưa bao giờ
nghịch ý cô ta, hiện tại, anh ta lại muốn nói giúp Trần Trạm Bắc.
“Anh Bắc tính cách có hơi lạnh nhạt không có ác ý,
có lẽ là quá mệt thôi.”
Hoàng Di Hân trừng mắt nhìn Mạnh Nguy, nhớ đến trước
đó Trần Trạm Bắc nói cô ta thêm loạn: “Các người đều xem thường phụ nữ?”
Mạnh Nguy lập tức lắc đầu: “Ai nói tôi xem thường
phụ nữ, phụ nữ khiến Mạnh Nguy tôi bội phục cũng không phải không có, cô không
phải vẫn luôn muốn làm đồ đệ của Nam Nhứ sao, cô ấy thật sự là nữ thần, chẳng
những kỹ thuật cao siêu, đến thân thủ cũng khiến người ta khâm phục, cô gái như
thế này, ai dám nói một chữ không, Mạnh Nguy tôi là người đầu tiên không đồng
ý.”
Hoàng Di Hân nghe thấy Mạnh Nguy khen Nam Nhứ, đôi
mắt tức giận trợn trừng lập tức cười cười, “Lời này tôi thích nghe, ai dám nói
sư phụ tôi một từ không tốt, tôi với anh ta không xong.”
Trần Trạm Bắc ôm cánh tay nhìn hai người họ trò
chuyện, trên gương mặt không chút cảm xúc dần dần ngập tràn ý cười, ý cười rất
sâu, Hoàng Di Hân bị nụ cười bất ngờ của anh làm cho ngây ngẩn, cô ta tưởng rằng
anh đang cười cô ta, cô ta phẫn nộ nói: “Cười cái gì mà cười, tôi khen sư phụ
tôi đấy, có phải khen anh đâu.”
“Nam Nhứ thu nhận cô làm đồ đệ rồi chưa, một tiếng
sư phụ hai tiếng sư phụ, gọi cũng đủ thân đấy.”
“Sớm muộn cũng sẽ nhận, đợi tôi phá giải được mật
mã chị ấy thiết lập chị ấy sẽ liền thu nhận tôi.” Cô ta hừ một tiếng, “Thế nào,
anh có biết chị ấy không?”
Trần Trạm Bắc nhướng mày, trên khuôn mặt lạnh nhạt
mang theo một nụ cười như có như không, “Chậc, tôi ấy à, cũng thật là có quen
biết cô ấy.”.