Nhìn thấy người bên cạnh toàn bộ đều gục xuống, Bạc
Lạp biết bản thân mình vận mệnh đã tận, bị bắt cửu tử nhất sinh, không chết
nhưng ngồi tù cả đời cũng chẳng có gì khác nhau.
Sự ngang tàn hung độc của Tề Kiêu ông ta sớm đã
nghe qua, lúc này tận mắt chứng kiến, triệt để hiểu ra tại sao bao nhiêu năm
qua, các đại thế lực tranh đấu không ngừng, nhưng lại không có ai dám khiêu
khích anh, đó là tự tìm đường chết.
Bạc Lạp nhân lúc loạn bỏ chạy, khóe môi Trần Trạm
Bắc ngậm một tia cười lạnh lẽo, tay anh cọ lên áo chùi hết đi những vết máu
dính trên tay, mà người bên cạnh đã đuổi theo, Bạc Lạp bị người quật ngã, ông
ta nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy khẩu súng ở dưới đất xoay đầu nổ súng.
Đội viên phòng chống m4 túy lách mình tránh đi,
súng của ông ta lại lần nữa nhắm vào Trần Trạm Bắc bắn đến, Trần Trạm Bắc nấp ở
phía sau gốc cây, lúc này từ phía xa xa có viên đạn bắn đến, Bạc Lạp lảo đảo
ngã gục xuống đất.
Trần Trạm Bắc tiến lên trước, mắt nhìn chằm chằm
người dưới đất, “Giữ lại cái mạng không tốt sao?”
Trong miệng Bạc Lạp trào ra ngụm máu, dáng vẻ toét
miệng cười giễu thập phần dọa người, “Rơi vào tay mày, còn có mạng sao? Cậu
Kiêu, hóa ra hết thảy mọi việc, đều là mày……”
“Hàng ở trong tay ông từ đâu mà ra?” Trần Trạm Bắc
không nghe ông ta nói nhảm, Bạc Lạp gần như cắt đứt hết liên lạc với thế lực
ban đầu, Iwakichi không chứa nổi ông ta, ông ta chỉ đành rời đi, cho nên khoảng
thời gian đó ông ta vốn không nghe thấy tin tức liên quan đến anh, lúc này nguồn
hàng của ông ta, số lượng tuyệt đối không phải con số nhỏ lẻ, người cung cấp
hàng sẽ là ai đây?
“Cậu Kiêu, mày muốn biết, sao lại không tự mình đi
điều tra.”
“Ông phối hợp, tôi giữ lại cái mạng cho ông.”
“Thế có phải tôi nên cảm ơn ân giữ mạng của cậu
Kiêu không?” Bạc Lạp chậm rãi rút cánh tay bị đè ở dưới thân ra, súng ở trong
tay ông ta lộ ra họng súng, vừa định nhắm thẳng vào Trần Trạm Bắc, đột nhiên một
tiếng súng vang lên, viên đạn của tay bắn tia từ xa bay đến, vừa hay trúng lên
người Bạc Lạp, cánh tay cầm súng của ông ta tức khắc rũ xuống, biểu tình trên mặt
vẫn còn duy trì nụ cười khát máu đáng sợ.
“Đm.” Trần Trạm Bắc bực dọc đá vào thân cây bên cạnh
một cái, Bạc Lạp bị thương nặng, đối với anh căn bản không có đe dọa, cho dù họng
súng nhắm thẳng vào anh, anh cũng sẽ không cho ông ta cơ hội giết bản thân, Bạc
Lạp rõ ràng chính là đang tìm cái chết.
Nam Nhứ đứng sau lưng Trần Trạm Bắc, cô biết anh
muốn tra đến cùng, tra rõ nguồn cung cấp hàng cho Bạc Lạp, đã có một chút manh
mối rồi, tất nhiên không muốn bỏ mặc không quản cứ thế kết thúc án tại đây, đây
không phải tính cách của anh.
Phía sau đại đội nhân mã ồ ạt xông đến đây: “Trần
huynh, cậu không sao chứ.”
Trần Trạm Bắc sầm mặt, anh cũng không thể nói gì,
dù gì thì tay bắn tỉa là bảo vệ anh nên mới nổ súng, đây cũng là một bước đường
tự tìm cái chết của Bạc Lạp mà thôi.
Bạc Lạp bị bắn chết tại chỗ, còn có mấy người thủ
hạ của ông ta vẫn còn thở, đem mấy người đó giải lên xe, chiếc xe gào thét quay
trở về đại đội phòng chống m4 túy, đưa mấy người bị thương đi cứu chữa, đội trưởng
Triệu phái người ở bệnh viện canh giữ.
Đám người Hồng Phi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim,
không ai mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm trọng này, thông tin Trần Trạm Bắc
chính là Tề Kiêu đã khiến bọn họ chấn kinh đến không nói nên lời.
Lúc này Trần Trạm Bắc sắc mặt âm u, manh mối bị đứt
đoạn, muốn tiếp tục điều tra, chỉ đành xuống tay từ Tụng n.
Trần Trạm Bắc không có tâm trạng để ý đến sự khác
thường của đám người Hồng Phi, anh quay về đến đại đội phòng chống m4 túy, trực
tiếp cho người lôi Tụng n ra để thẩm vấn.
“Bạc Lạp bị bắn chết, anh vẫn còn muốn ngoan cố chống
lại? Lão đại của anh là ai?”
Tụng n nghe thấy tin tức Bạc Lạp bị bắn chết, thần
sắc đình trệ, sau cùng nói: “Màn kịch này của các người không lừa được tôi đâu.”
“Phongsaly.” Trần Trạm Bắc trực tiếp nói ra mấy chữ
này, cái địa chỉ này là cứ điểm ẩn trốn của bọn họ, Tụng n nhất định sẽ hiểu, nếu
như không có bắn chết Bạc Lạp, Tụng n của lúc này đối với bọn họ đã mất đi giá
trị thẩm vấn.
Tụng n vừa nghe tức khắc nổi khùng lên, đôi tay
kéo giật còng tay vang tiếng leng keng, đôi mắt nổi hỏa kia hung hăng nhìn Trần
Trạm Bắc chằm chằm, nhắm vào cánh tay của anh đang chống trên bàn thẩm vấn tựa
như phát điên mà cắn lên đó.
Đôi mắt của Trần Trạm Bắc lúc này đã lạnh lẽo đến
cực hạn, anh vung nắm đấm nhắm vào khuôn mặt của Tụng n đập vào đó, chỉ một cú
tâm, khóe miệng Tụng n đã thấy máu, anh tiếp tục đánh thêm một cú nữa: “Lão đại
của anh là ai? Nguồn hàng từ đâu mà ra? Anh còn đồng bọn nào nữa?”
Tụng n giãy giụa còng tay, không quan tâm sự đau đớn
cũng giống như không nghe thấy câu hỏi của anh, hắn ta như phát điên mà dùng
cái đầu húc vào anh, há miệng ra cắn anh, Trần Trạm Bắc đánh hết cú này đến cú
khác, Tụng n bị nắm đấm như sắt đá của anh đánh đến đầu óc choáng váng, chống đỡ
thân thể đang lung lay muốn ngã, say cùng đùng một biết, cái ghế ở phía sau ngã
ngửa, người quỳ gục xuống đất.
Trong miệng hắn ta lầm bần nói gì đó, Trần Trạm Bắc
nghe ra một cây, là người muốn giết hắn ta, hắn ta cười lạnh, người muốn giết hắn
ta quá nhiều, hắn ta đã không còn nhớ có những ai đã từng nói qua câu nói như
thế này.
“Lão đại của anh là ai? Hàng từ đâu mà ra?”
Đôi mắt của Trần Trạm Bắc sâu xa như hố đen của họng
súng, “Tụng n, anh đi theo bên cạnh Tái Lạp nhiều năm, những thủ đoạn đối phó
người kia, anh tất nhiên hiểu rõ, anh tưởng rằng tôi không biết dùng à?”
Bên ngoài phòng thẩm vấn có mười mấy người đội
viên phòng chống m4 túy, có người nghe thấy lời này, vô thức rùng mình một cái,
bọn họ quá hiểu rõ về nội gián, người cung cấp tình báo, cảnh sát phòng chống m4
túy bị bọn họ bắt đi, chịu đựng giày vò tàn nhẫn như thế nào, trong lòng bọn họ
lúc này đã phẫn nộ đến đỉnh điểm, nhẫn nhịn, hy vọng Trần Trạm Bắc có thể từ
trong miệng Tụng n cạy ra được chút gì đó ở phía sau.
“Số 5, nguyên chất đấy, tiêm một mũi này vào, anh
không sống nổi 1 phút.”
Thân thể của Tụng n rõ ràng đang run rẩy, Trần Trạm
Bắc kéo lấy quần áo của hắn ta, xách hắn ta lên, đến gần hắn ta nhỏ giọng nói:
“Hay là, anh muốn số 4? Bột? Nước? Viên nén?”
Trần Trạm Bắc suy đoán Tụng n có nghiện m4 túy, bọn
buôn m4 túy xuất thân từ Tam Giác Vàng có mấy ai không dính vào thứ này, bị bắt
ba ngày anh vốn chưa thấy gì bất thường, anh đang khích tướng hắn ta kích thích
hắn ta, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, thân thể của Tụng n bắt đầu khe
khẽ run rẩy, rất nhanh sắc mặt trắng bệch như người chết, khắp người đã bắt đầu
run lẩy bẩy, tay bấu mặt mặt bàn rạch ra tiếng lét két chói tai, khiến người
nghe khắp người nổi lên một tầng da gà óc ác.
Trần Trạm Bắc tiếp tục kích thích hắn ta: “Có muốn
không? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”
Tụng n bắt đầu cắn chặt răng không nói chuyện, chẳng
mấy chốc, cơn nghiện dâng lên như thể ngàn vạn con kiến chui vào trong tim của
hắn ta, “Cho tôi, cho tôi.”
Người lên cơn nghiện đồng nghĩa với phế vật, không
có cái miệng nào không cạy ra được.
Trần Trạm Bắc kéo cái ghế qua, nhìn Tụng n chịu đựng
giày vò sống không bằng chết, m4 túy, dễ nhiễm khó cai, đụng vào rồi, chính là
cả đời.
Có những người muốn tìm kích thích, đi nếm thử, kết
quả cuối đời bị cơn nghiện giày vò, biểu ngữ nghiêm cấm m4 túy tràn ngập khắp
các trang mạng thành phố đâu đâu cũng có, nhưng vẫn là bị những phần tử phạm
pháp nhân kẽ hở tuồn vào biên giới nước ta âm thần mua bán m4 túy.
M4 túy một ngày không mất, trái tim anh một ngày bất
an, phòng chống m4 túy là chiến trường lâu dài, có người cảm thấy không thấy
máu, nhưng đối với đội viên phòng chống m4 túy, nội gián mà nói, bọn họ lại
dùng cả sinh mệnh để gánh vác, máu, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, đã đổ xuống.
Trần Trạm Bắc nhìn người bên ngoài phòng thẩm vấn
hất hất cằm, đội trưởng Triệu nhìn hiểu ý của anh, lập tức phái người lên lầu,
rất nhanh người nọ quay lại, đem đồ vật cầm ở trong tay đặt vào trong tay của
Trần Trạm Bắc.
Anh cầm một cái túi nhựa trong suốt chứa đựng phần
bột mịn, ở trước mặt Tụng n lắc tới lắc lui, sau đó lại đem đồ vật nọ đặt vào
lòng bàn tay áng chừng, nhìn vào người ở trước mặt đôi mắt nhìn thẳng không
chút thần trí, khóe môi anh ngậm một tia cười lạnh.
Tụng n đã khắc chế đến cực hạn, toàn thân run rẩy
càng lợi hại, hắn ta duỗi mười ngón tay về phía anh, “Cho tôi, cho tôi, xin
anh, cho tôi……”
Trần Trạm Bắc đứng dậy, sải bước đi đến trước bàn
thẩm vấn, đem gói đồ kia lắc lắc ở trước mặt hắn ta, “Cho anh, được thôi.
Vậy anh cũng phải cho tôi thứ tôi muốn, hàng của
các anh, từ đâu mà ra, lão đại của anh là ai?”
“Cho tôi, cho tôi…..” Tụng n duỗi tay, không ngừng
muốn bắt lấy thứ đang ở ngay trước mắt nhưng lại không chạm vào được, thứ đó
chính là mạng của hắn ta, mất đi thứ này, còn khó chịu hơn cả chết.
Trần Trạm Bắc đưa đến trước mặt hắn ta, khoảng
cách chỉ kém 1mm, anh nhìn sự khát khao của Tụng n đối với m4 túy, ý hận trong
lòng càng nồng đậm hơn, càng mãnh liệt, càng bực dọc, anh giơ chân đá Tùng n một
cái, đã hắn ta ngã ra đất, nhìn người nằm ở dưới đất không ngừng run rẩy, nhưng
vẫn duỗi tay, muốn lấy món đồ trong tay anh.
Anh mở miệng, gần như từ trong kẻ răng nặn ra vài
chữ đầy sự tức giận và tàn độc: “Các người dùng m4 túy hại người, lúc này lại
gieo gió gặt bão, vì cái thứ này hại mà chết tính mạng của biết bao người, Tụng
n, bây giờ anh nói cho tôi biết, tôi cũng không muốn nghe nữa.”
Trần Trạm Bắc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, phía sau
truyền đến tiếng la thảm thiết như mổ heo, anh đem món đồ kia ném cho người bên
cạnh, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong trời đêm trầm trọng, Trần Trạm Bắc ngồi cạnh
góc tường của đại đội phòng chống m4 túy, trong tay kẹp điếu thuốc, khói lửa
lóe lên ánh sáng lúc sáng lúc tối, Nam Nhứ đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô biết ý hận trong lòng anh nồng liệt đến cỡ nào,
anh làm nội gián bảy năm, thấy qua quá nhiều chiến hữu của anh bởi vì m4 túy mà
dẫn đến tự sát và mất mạng, anh ngập tràn nộ hỏa, ngập tràn đau đớn, không tìm
được cách giải tỏa, chỉ đành tự mình chịu đựng.
Trái tim cô xoắn chặt, thương cho nỗi đau trong
lòng anh, thương cô không thể giúp anh gánh chịu, thương cho khoảng thời gian u
tối mà anh làm nội gián.
Cô duỗi tay nhẹ nhàng xoa vuốt mu bàn tay của anh,
lúc giải quyết Bạc Lạp anh không nổ phát súng nào, chỉ dùng mỗi hai bàn tay tàn
độc nhanh gọn giải quyết đám người kia, anh có ý chí cứng rắn như sắt thép,
nhưng anh cũng có thân thể bằng máu thịt.
Vết thương trên mu bàn tay của anh, đã kết vảy, cô
từng chút từng chút xoa vuốt lên nơi vết thương của anh, lại dùng lòng bàn tay ấm
áp của bản thân, giúp anh xoa dịu thân thể ngập tràn sự lạnh lẽo.
Cô không có nói bất cứ câu nào an ủi anh, bởi vì
cô hiểu anh, anh sẽ nhanh chóng điều chỉnh được trạng thái của bản thân, từ
trong cơn đau hận thoát ra ngoài, tiếp tục chiến đấu.
Hai người ngồi một lúc lâu, ánh đèn ở phía xa xa dần
dần tối lại, Trần Trạm Bắc mới nặng nề than thở một hơi, “Đói rồi nhỉ, em vẫn
chưa có ăn gì.”
Nam Nhứ biết anh đã điều chỉnh xong cảm xúc, cô
nhìn anh cười cười: “Đói thì không nói, chỉ có chút muốn ngủ.”
Trần Trạm Bắc nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan
xen lại với nhau, bụng ngón tay thô sần ma sát lên mu bàn tay non mịn của cô,
vô lại nói: “Ngã vào lòng gia nào, anh ôm em ngủ.”
Ánh mắt Nam Nhứ nhướng lên, từ trong túi móc ra một
tấm thẻ phòng nhét vào tay anh.
“Nam Nam đây là đang mời gọi anh, tối nay cùng
chung chăn gối?”
Nam Nhứ cắn răng, tay nhéo lỗ tai anh: “Em thật sự
rất thích cái dáng vẻ được hời còn khoe mẽ này của anh.”.