Tiếng súng đùng đùng, tiếng lửa đạn, bỏ chạy, truy kích, dao, đạn, ồ ạt ập về phía anh, Nam Nhứ lớn tiếng kinh hô: “TỀ KIÊU………”
Trong cơn vùng vẫy cô tỉnh dậy, Nam Nhứ khắp người đổ đầy một tầng mồ hôi lạnh, cô hoảng loạn vội vàng đi tìm điện thoại, bàn tay run rẩy làm đổ ly nước đặt trên tủ đầu giường, điện thoại rơi xuống mặt đất.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong màn đêm yên tĩnh, Trần Trạm Bắc thình lình mở mắt ra, xoay đầu qua nhìn, là Nam Nam.
Anh vội vàng nhấc máy, còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Nam Nhứ liền truyền đến, hoảng loạn, bất an, mang theo sự run rẩy rõ ràng, “Tề Kiêu, Tề Kiêu…..”
Trần Trạm Bắc vừa nghe, liền biết cô nhất định là mơ thấy ác mộng rồi, “Nam Nam, anh đây, anh đây.”
Nam Nhứ nghe thấy anh trả lời, con ngươi vừa kinh hoảng thất thố, trào ra một dòng hơi nước, cô khẽ giọng gọi anh, “Trạm Bắc.”
“Anh đây, Nam Nam nằm mơ à?”
“Ừm.” Bàn tay Nam Nhứ chống đầu, nghe thấy giọng nói của anh, thân thể cứng nhắc dần dần thả lỏng trở lại.
“Em mơ thấy gì rồi?” Anh cố gắng hết sức thả nhẹ ngữ điệu, khiến cô an tâm.
Cô thở dài một hơi, “Sau khi anh quay lại em đã không còn mơ thấy loại giấc mơ như này nữa, không biết tại sao hôm nay lại mơ đến cảnh tượng ấy.”
Anh biết đó là gì, việc anh bị thương đối với cô mà nói là đả kích khắc sâu vào xương tủy, lúc này anh và cô lại phân ly hai hai nơi, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cô, “Đừng lo lắng, không sao nữa rồi, mọi việc đều đã qua.”
Cô biết, mọi việc đều đã qua rồi, những ngày tháng thấp thỏm kinh sợ bất an kia đều đã qua rồi, nhưng cảnh tượng trong mơ quá đỗi rõ ràng, tựa như ở trước mắt vậy, anh ở ngay trước mặt cô, trúng đạn, trúng dao, mỗi một nhát dao mỗi một viên đạn, khiến cô đau đớn như thể nó rơi lên trên người cô, không, còn đau hơn cả rơi lên trên người cô, “Trạm Bắc, em nhớ anh.”
Môi mỏng khẽ mím của Trần Trạm Bắc dần dần căng thành một đường, anh vừa mới quay lại, hai người ở cùng nhau năm ngày liền tách ra hơn hai tháng rưỡi, cô hiểu chuyện, chu đáo, dịu dàng, kiên cường, nhưng cô cũng đã từng là một cô gái chịu đủ dày vò, vừa nhìn thấy ánh sáng đã đem trái tim mình đặt lên trên người anh.
Trần Trạm Bắc đau lòng, “Anh cũng nhớ em, rất nhớ.”
Nam Nhứ khịt khịt cái mũi đau xót, có chút gượng gạo mà bật cười: “Aiya, thật đau xót.”
Trần Trạm Bắc nghe thế, trái tim treo trên cao dần dần thả xuống đôi chút, nhưng anh cũng có chút áy náy, “Còn ngủ nữa không?”
“Không muốn ngủ.”
“Vậy em đợi một chút.”
Trần Trạm Bắc xuống giường, kéo ngăn tủ ra lục lọi, sau khi không tìm thấy đồ, lại khẽ khàng mở cửa ra ngoài, trong khung đấu trong phòng khách ở lầu ba anh tìm thấy một quyển sổ trắng rỗng.
“Anh đang làm gì thế?”
“Tìm đồ, muốn gọi video không?”
“Ừm.”
Trần Trạm Bắc tắt đèn phòng khách quay trở về phòng, anh ngắt điện thoại gọi video.
Gương mặt của hai người hiển thị trên màn hình, thần sắc hiu quạnh của cô hết thảy lọt vào mắt anh, Trần Trạm Bắc nhìn cô cười cười, “Bảo bối, em đợi một lát.”
Nam Nhứ cứ chờ đợi, cũng không biết anh đang làm gì, anh cúi thấp đầu, có âm thanh của bút vẽ, qua một hồi sau, anh đứng dậy ra ngoài, ở bên ngoài lục lọi tìm đồ, qua một hồi lâu mới quay trở lại.
Đại khái nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Trần Trạm Bắc nói gửi đồ cho cô xem, hai người ngắt liên kết video.
Rất nhanh, liên tiếp mấy dòng tin nhắn gửi đến, Nam Nhứ mở bức ảnh trên tin nhắn ra.
Khúc khích bật cười thành tiếng, lần này Trần Trạm Bắc không có ức hiếp cô như lần trước, anh vẽ bốn hình tượng nhân vật của anh với phiên bản hoạt hình, còn tô cả màu.
Tấm thứ nhất, nhân vật hoạt hình nhỏ bé trong tay cầm súng, súng vẽ sơ lược nhưng có thể nhìn ra được, anh đang nhắm về đối diện.
Từ ngữ đính kèm: Lão tử thiên hạ vô địch.
Tấm thứ hai, nhân vật trúng đạn, trên miệng, trên người có máu, nhưng vẫn tỏ ra ngầu lòi tay chống vào thân cây.
Từ ngữ đính kèm: Lão tử bị thương cũng là người đẹp trai nhất thiên hạ.
Tấm thứ ba, nhân vật ngã gục, nhưng khuôn mặt được phóng to, nghịch ngợm nháy nháy đôi mắt.
Từ ngữ đính kèm: Lão tử giả vờ đấy, lão tử đánh không chết.
Tấm thứ tư, hai nhân vật nhỏ, chàng trai hoạt hình đứng trước mặt cô gái hoạt hình, trong tay cầm một thứ nhìn không ra đó là cây gì.
Từ ngữ đính kèm: Nam Nam, lão tử yêu em.
Đáy mắt Nam Nhứ toàn là ý cười, nhưng cô cảm động đến mức trong mắt cười tràn ra nước mắt.
Ngày hôm sau trên đường Trần Trạm Bắc đưa mẹ mình đi làm, mẹ hỏi anh: “Tối qua con đang tìm gì thế, mẹ nghe thấy con khẽ khàng lên lầu xuống lầu đấy.”
“Làm ồn đến người rồi.”
“Không có, lớn tuổi rồi, tỉnh sớm.
Nửa đêm nửa hôm con không ngủ, tìm gì thế?”
“Tìm bút màu.”
“Vẽ tranh à? Hiện tại con vẫn thích vẽ ư?” Bà đương nhiên biết Trần Trạm Bắc lúc nhỏ thích vẽ vời, không ngờ rằng biết bao năm trôi qua rồi, anh vẫn còn sở thích này.
“Vẽ cho Nam Nam ạ, nha đầu này mơ thấy ác mộng, con dỗ cô ấy.”
Mẹ Trần nghe thấy, đây là tình cảm của cặp tình nhân nhỏ, “Aiz, Trạm Bắc, con cùng Nam Nam phân ly như thế này cũng không phải cách, hay là, nghĩ cách bảo Nam Nam đem công việc điều đến chỗ của chúng ta đi, với năng lực của con bé, ở quân đội nào cũng xuất sắc như nhau thôi.”
Trần Trạm Bắc quay về hơn hai tháng, mẹ Trần phát hiện hai người tình nhân nhỏ này, ngày nào cũng chat video, Nam Nam thật sự là một cô gái không tồi, hiểu chuyện, lại chu đáo, theo lý mà nói, bọn họ tách nhau lâu thế rồi, các cô gái nhỏ bình thường sớm đã khóc lóc bảo anh đi tìm cô ấy, nhưng hơn hai tháng này, Trần Trạm Bắc vẫn ở lì trong nhà, trong video Nam Nam còn bảo anh yên tâm đi.
Mẹ Trần không phải cố ý nghe lén, là vài lần trong lúc vô ý nghe thấy bọn họ gọi điện thoại hoặc là chat video, Nam Nam bảo anh an tâm ở cùng ba mẹ không cần lo lắng cho cô, mẹ Trần nghe được vài lần, bà á, trong lòng vẫn có chút băn khoăn áy náy.
“Công việc đó của cô ấy đâu phải nói điều là điều được ạ, cấp trên của cô ấy không thể nào thả người đâu.”
“Đứa trẻ này mẹ thật sự rất thích, hai đứa con cứ tách biệt hai nơi thế này, cũng không phải là cách, cân nhắc cho sau này, kết hôn sinh con, chung quy vẫn phải sống cùng với nhau.” Trong lòng bà, đương nhiên không hy vọng con trai rời xa nhà, vừa mới quay về hơn hai tháng, bà vẫn chưa nhìn đủ.
“Mẹ, người yên tâm được rồi đó, tình cảm của bọn con vẫn tốt ra đấy, đừng nói là hai tháng, trước kia cũng một năm không gặp, khi đó……..” Lời đến bên miệng, anh vội vàng thu lại, thay đổi chủ đề, “Người yên tâm, con dâu của người không chạy được đâu.”
Mẹ Trần nghe ra anh nói đến một nửa, rõ ràng là cố ý che giấu, “Con đã quay về rồi, còn giấu mẹ làm gì?”
“Mẫu thượng đại nhân, con nào dám.” Trần Trạm Bắc vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, “Người an tâm đi.”
Qua vài ngày, trên đường Trần Trạm Bắc đón mẹ về nhà, nhận được điện thoại của Ngư Phu, hỏi anh khi nào quay về báo cáo, Trần Trạm Bắc nói qua một khoảng thời gian nữa rồi nói, ý tứ của Ngư Phu là thời gian anh nghỉ ngơi cũng không ít, nhưng mà không có trực tiếp hạ mệnh lệnh hối thúc anh.
Mẹ Trần nghe thấy đối thoại của bọn họ, ban đầu vẫn không nói gì, cho đến buổi tối lúc dùng cơm, cả nhà ba người ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày những món ăn tối tinh tế đẹp mắt, nhưng mẹ Trần có chút ăn không vô.
Ba Trần hỏi bà sao thế, bà nói không có gì, có thể là có chút mệt thôi.
Buổi tối lúc đi ngủ, bà cùng ba Trần bàn bạc về việc có liên quan đến Trần Trạm Bắc và Nam Nhứ, còn có công việc của anh.
Ba Trần nói, con cái lớn rồi, có sự nghiệp của riêng họ cũng cần có gia đình của riêng mình, bọn họ không thể cứ mãi nắm anh trong lòng bàn tay.
Mẹ Trần hiểu, nhưng cũng không nỡ.
…….
Tuy rằng hai người tách biệt hai nơi, nhưng tâm trạng của Nam Nhứ vẫn là rất tăng tiến, lúc làm việc cứ đâm đầu vào đó, bận rộn rồi cũng quên mất ngày đêm, từ sau khi cô xảy ra chuyện, cả năm nay không còn chấp hành nhiệm vụ nữa, có hai lần hành động, cô có từng xin chỉ thị, nhưng cấp trên không phê chuẩn, cấp bậc nhiệm vụ không đến cấp A, sẽ bảo những tổ viên khác tham dự, nhiệm vụ cấp bậc A, sẽ gọi Giang Ly đến.
Trong lòng Nam Nhứ không nói ra được là tư vị gì, thậm chí đối với năng lực làm việc của bản thân cô cũng bắt đầu sinh nghi ngờ, cô cùng Trần Trạm Bắc nói đến chuyện này, Trần Trạm Bắc bảo cô đừng nghĩ quá nhiều, cấp trên có sự sắp xếp của cấp trên, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được rồi.
Anh lại chọc cô vài câu, bảo cô nhớ là anh được, đừng nhớ đến những việc khác.
Trần Trạm Bắc không nhắc đến việc quay về, cô biết nhất định là không yên tâm người nhà, cô chỉ đành an tâm làm việc.
Cuối tháng 12, thời tiết càng lúc càng lạnh, Nam Nhứ ngày hôm qua cùng ba mình đi ăn cơm tối, cô uống chút rượu làm nóng thân thể, buổi tối về nhà không lái xe, sáng sớm gọi xe đi làm.
Bận cả một ngày, cuối cùng cũng đến giờ tan ca, cô thu dọn đồ đạc, tắt máy tính, đem áo khoác trùm lên người, lại thắt thêm khăn choàng cổ, từ tòa nhà quân bộ đi ra.
Gặp được người quen, cô đánh tiếng chào hỏi, rồi nhanh bước đi ra cửa.
Trời sập tối, bầu trời lất phất hoa tuyết, Nam Nhứ có chút hưng phấn, Ninh Hải một năm chẳng được mấy lần tuyết rơi, cô không bật dù, ngẩng đầu nhìn bầu trời lất phất tuyết, mạnh mẽ hít một hơi không khí tươi mới.
Cô bước bước lớn đi ra cửa, lúc đến bên cửa, nghe thấy tiếng xe phía sau, cô nhường đường, chiếc xe phía sau không có lướt qua, mà từ từ lái đến.
Cô xoay đầu, cửa sổ xe đạ hạ xuống, là Trịnh Lỗi.
“Không lái xe à?” Trịnh Lỗi nói.
“Không có.”
“Lên xe, tôi đưa em đi.” Trịnh Lỗi lái xe ra khỏi đại viện, dừng ở trước cổng, Nam Nhứ xua tay, “Không cần đâu, tôi muốn tự mình đi, ngồi trong xe lãng phía cảnh tuyết đẹp đẽ này.”
“Vậy em cũng phải che dù chứ, trên xe tôi không có.” Tuyết rơi ở trên vai, phút chốc tan thành bọt nước, trên vai Nam Nhứ đã ướt đẫm một mảng nhỏ, Trịnh Lỗi mở cửa xe ra, “Lên xe đi.”
“Anh Lỗi, thật sự không cần, tôi muốn tự mình đi, mấy ngày này khẳng định kẹt xe, anh mau đi đi.”
Trịnh Lỗi nói cô không nghe, chỉ đành mở cửa xuống xe, đi vòng qua đầu xe đi đến trước mặt cô, “Trời lạnh thế này, tôi mời em đi ăn cơm nhé.
Ăn gì nóng nóng chút, ăn lẩu thế nào?”
Xe của Trần Trạm Bắc đậu ở một nơi cách cổng lớn đại viện không xa, người đàn ông ngồi trên ghế lái, trong tay kẹp điếu thuốc, khẽ híp đôi mắt đen láy sáng rực, nhìn chằm chằm hai người bên kia.
Qua một lúc sau, anh chậc lưỡi, đầu lưỡi li3m qua răng hàm, cười thành iếng.
Anh nhấn kèn một tiếng, Nam Nhứ xoay đầu nhìn qua, cửa sổ xe Jeep hạ xuống, khuỷu tay của người bên trong chống lên khung cửa sổ, nhìn cô hất hất cằm.
Ánh mắt của Nam Nhứ xoạt một phát sáng bừng, “Anh Lỗi, tôi có việc đi trước đây.”
Cô nói xong, chạy bước lớn về phía chiếc xe Jeep, cô đứng ở ghế lái, niềm vui và sự hưng phấn nơi đáy mắt tràn lên vẻ ngọt ngào, “Anh quay về sao không nói trước với em một tiếng thế.”
“Cho em một bất ngờ đó.” Trần Trạm Bắc đẩy cửa xuống xe, anh giơ tay phủi đi những bông hoa tuyết rơi trên vai cô, ngăn chúng lại lần nữa làm ướt áo cô, “Bất ngờ không?”
Cô gật đầu, thật sự bất ngờ, ba tháng, “sinh ly tử biệt” một năm, vừa gặp mặt mấy ngày lại lần nữa tách biệt ba tháng, Nam Nhứ thật sự rất vui vẻ.
“Lên xe đi.” Anh khoác lấy vai cô, dẫn cô đến ghế lái phụ ngồi vào, còn tận tâm thắt dây an toàn cho cô, lúc lui ra, anh còn lén hôn một cái lên môi cô.
Nam Nhứ mím môi cười cười, Trần Trạm Bắc đi về hướng ghế lái, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia, đứng ở bên đó nhìn về bên này.
Anh lên xe, khởi động xe lái ra ngoài.
Trịnh Lỗi nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt, Nam Nhứ yêu đương rồi, ưu thế thiên thời địa lợi, tiếp xúc với nhau mấy năm, anh ta cảm thấy trái tim trong phút chốc rơi vào khoảng không.
Chiếc xe nhanh chóng lái về đến nhà Nam Nhứ, vừa vào cửa, Trần Trạm Bắc liền đem cô đè lên cánh cửa, hung hăng ăn sạch cô, sức mạnh đó, dường như muốn trong một chốc đem sự thiếu hụt trong ba tháng kia bù hết lại vậy.
Hai chân Nam Nhứ mềm nhũn, nếu không phải được anh giữ eo chống đỡ, cô sớm bị sức mạnh của anh làm cho nằm bẹp rồi.
Đôi tay cô chống lên cánh cửa, sống lưng dán vào lồng ngực anh, hơi thở thô nặng của anh phả ở bên tai cô, thân thể nhạy cảm khiến cô lúc này lâm vào trạng tháng thả lỏng.
Đột nhiên bên tai bị cắn một ngụm, cô hít một ngụm khí, anh chợt hung dữ nói: “Người đàn ông đó là ai thế.”
Nam Nhứ đang bụm tai cọ cọ vào vai anh, xoa dịu cảm giác đau đớn bị anh cắn lên, nghe thấy anh hỏi, “Trịnh Lỗi, đội trưởng của tổ bọn em.”
“Hắn thích em?”
“Cậu Kiêu, ghen tuông cũng nên phân thời điểm.
Anh không xem thử vừa rồi anh đã những làm gì.”
“Làm em.” Anh nói xong, giữa eo lại nhấp thêm vài cái.
“Ngô.” Cô thấp giọng rên một tiếng.
Khắp người Trần Trạm Bắc căng chặt, xoa dịu tinh lực mệt mỏi vừa rồi, anh dán vào bên tai cô, mở miệng thấp giọng dụ hoặc: “Làm lại lần nữa.”
Nam Nhứ: “…..tha cho em đi.”
Trần Trạm Bắc thấp giọng cười cười, thu dọn cho cô một chút rồi ôm cô đi vào nhà vệ sinh.
Nam Nhứ bị anh dày vò đến sức cùng lực kiệt, nhưng anh lại không biết mệt ra sức rong ruổi trên mảnh đất của anh, phủ đầy những con dấu thuộc về anh, xem tên nào không có mắt, dám nhớ nhung người phụ nữ của ông đây.
Nam Nhứ cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi để nhìn, nằm ở trên giường đến cả vung cánh tay cũng không muốn, cô chỉ dùng chút sức nhéo anh, tuy rằng cô hết sức, lực tay cũng không nhỏ, Trần Trạm Bắc bị cô nhéo đến thở hổn hển,
“Mấy con dấu này có chút nhiều, nhưng mà không làm mất đi tính hiệu quả của nó.” Trần Trạm Bắc tán thưởng kiệt tác của bản thân, trên cổ nếu như không phải Nam Nhứ gào thét nói không được, anh thật sự muốn phủ thêm mấy cái lên đó, tuy rằng chỉ một cái, cũng đã đủ dùng rồi.
Trên người ư, nhiều đến không đếm xuể, “Bảo bối, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, quá dễ nổi lửa rồi.”
Nam Nhứ nhắm mắt lại, giả chết.
Tâm tình Trần Trạm Bắc vô cùng tốt, bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của cô, kẽ hở ngón tay thỉnh thoảng kẹp lấy lọn tóc của cô, có vài lần kéo đến nổi da đầu cô phát đau, Nam Nhứ mở mắt ra, “Anh không thể nhẹ chút sao?”
“Nhẹ chút nào có thoải mái bằng mạnh chút.”
Nam Nhứ cảm thấy, vẫn là giả chết tốt hơn.
Trần Trạm Bắc trêu đùa cô một hồi, Nam Nhứ đem bản thân quấn chặt ở trong chăn, không để ý đến anh.
Anh xuống giường đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó vào phòng bếp mở tủ lạnh, tìm chút gì có thể ăn được.
Đón được Nam Nhứ là hơn 5 giờ, hiện tại đã 8 giờ rưỡi, hai người vẫn chưa ăn miếng gì vào bụng.
Trong tủ lạnh anh lục tìm được hai túi hoành thánh nhân tôm với bắp, bật bếp nấu nước, lại đem Nam Nhứ từ trên giường lôi ra ngoài, anh ôm cô lẫn chăn đi vào nhà vệ sinh.
Nam Nhứ tắm xong, mặc quần áo vào trở ra, Nam Nhứ đứng trước bếp gas, bàn tay cầm súng lúc này đang cầm cái muỗng khuấy đều hoành thánh ở trong nước, Nam Nhứ mím môi cười cười, sải bước tiến đến, từ sau lưng ôm lấy eo anh..