Sí Dã

Chương 62: 62: Phiên Ngoại 6





Về đến Ninh Hải, Nam Nhứ liền đâm đầu vào công việc, mọi người phát hiện, trạng thái của Nam Nhứ sau kỳ nghỉ phép này so với trước kia khác biệt rất lớn, trên mặt có ý cười, đi đường phơi phới, hăng hái hăm hở.

Bảy ngày nghỉ phép, rốt cuộc Nam Nhứ đã xảy ra chuyện gì, sao chuyển biến lớn đến thế.

Tâm tình của Nam Nhứ vô cùng tốt, tuy rằng ly biệt một khoảng thời gian ngắn với Trần Trạm Bắc, anh ở lại Đế Đô, cô quay về Ninh Hải, nhưng anh bình an quay về khiến trái tim của cô được lấp đầy, vui mừng, hưng phấn, thậm chí có lúc nhớ đến anh còn phấn khởi.

Ngày bình thường Nam Nhứ là một người phụ nữ thỉnh thoảng vui đùa, nhưng tính cách lại lạnh nhạt, sau khi nghỉ phép quay trở lại, cô phóng khoáng rồi, đúng, chính là phóng khoáng.

Mọi người tụ tập cùng đi ăn cô cũng đi, trước kia tụ tập đi ăn muốn tìm cô, phải do toàn viên ra tay đi “mời”, vì muốn chọc cô vui vẻ, nhưng cô lại thần sắc bất mãn, không làm cái gì cả, phàm là chuyện gì cũng không vực dậy được tinh thần.

Hiện tại không cần tìm, cô xung phong tuyên bố sẽ đến, uống rượu cũng được, trò chuyện tán dóc cũng được, tuyệt đối không hề kém cỏi.

Lúc chiến đấu, cô là người đầu tiên xông lên trước, khiêu khích các nam đội viên, trên gương mặt nhỏ lạnh lùng ấy, viết đầy chữ hưng phấn rực rỡ rạng ngời.

Trịnh Lỗi ở căn cứ huấn luyện, ôm cánh tay nhìn các đồng đội luyện võ thuật, 1 đấu 1, 2 đấu 2, 3 đấu 3 các tổ nhỏ đối kháng, đội phó Chu Khải ở bên cạnh thấy anh như có suy nghĩ, “Anh Lỗi, nghĩ cái gì thế?”
“Cậu có phát hiện không, Nam Nhứ mấy ngày gần đây có chút, khác khác.”
“Nào chỉ là khác khác, sắp bay lên trời luôn rồi, đè lại chút đi, chị ấy quá hưng phấn rồi, chậc, có chuyện gì tốt hả ta? Anh không biết sao?”
Trịnh Lỗi chậc lưỡi, đầu lưỡi chống ở sau răng hàm, lắc lắc đầu.

Chu Khải dư quang liếc nhìn thần sắc của Trịnh Lỗi, cố ý nói, “Không phải là yêu đương rồi đó chứ.”
Trịnh Lỗi ngẩn người, không nói chuyện.

“Thích thì cứ chủ động, cũng đâu có mất lớp da nào, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng anh có ưu thế thiên thời địa lợi lại để cho người khác hớt tay trên trước, anh Lỗi, chẳng trách các anh em xem thường anh.”
Trịnh Lỗi thích Nam Nhứ, trước kia thích nhưng không có rõ ràng đến thế, từ sau khi cô bị bọn buôn m4 túy ở Tam Giác Vàng bắt đi vào hai năm trước, trái tim của anh ta vẫn luôn không buông xuống được.

Lúc này anh ta biết, sự yêu thích của bản thân dành cho Nam Nhứ, không muốn dừng lại ở ngoài mặt nữa, anh ta đã từng tỏ tình, nhưng Nam Nhứ vốn không để tâm đến, hoặc là, lần đó cô say rồi, căn bản không nghe thấy anh ta nói cái gì.

Nam Nhứ ở quân khu rất có tiếng tăm, IQ cao, EQ cao, kỹ thuật IT siêu cao, bề ngoài xinh đẹp, người thì rất thành thục trầm ổn, chỉ những người không thân quen mới cảm thấy tính cách của cô quá đỗi lạnh nhạt.

Những điều này vốn không hoàn toàn là nguyên nhân khiến mọi người chần chừ do dự, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là kỹ thuật đánh đấu của cô, quá mạnh mẽ rồi.

Nói trắng ra là, chẳng ai có lòng tin có thể hạ gục được Nam Nhứ mà thôi.


Trịnh Lỗi có chút buồn bực mà chậc lưỡi, vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng xe lái đến, bọn họ cùng lúc xoay đầu, trên xe có một cô gái mặc quân trang bước xuống, Nam Nhứ.

Chu Khải hi hi cười cười: “Dô, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.” Cậu ta chạy qua đó, “Hôm nay sao lại có thời gian đến đây thế, không mân mê mấy cái tiểu phát minh của cô nữa à.”
Nam Nhứ từ trên xe cầm lấy một cái túi, ném cho Chu Khải, “Làm xong rồi, mọi người xem thử đi.”
“Nhanh vậy ư, hiệu suất làm việc của cô gần đây rõ ràng tăng cao nha, sao thế, có hỉ sự à?” Chu Khải nửa đùa cợt nửa trêu chọc cô.

Nam Nhứ nhướng mày, “Không nói cho cậu biết.”
Trịnh Lỗi đứng đó không động đậy, gắt gao nhìn chằm chằm Nam Nhứ, Nam Nhứ cùng Chu Khải nghiên cứu con dao găm quân đội có con chip hệ thống định vị tối tân kia, Nam Nhứ cảm nhận được ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn qua đó, giương khóe môi, “Anh Lỗi, qua đây xem thử đi chứ.”
“Anh Lỗi của chúng ta đang giả vờ tiết chế đấy.” Chu Khải tiến lên trước vài bước, đem con dao găm ném qua kia, Trịnh Khải giơ tay chụp lấy, không nói gì.

“Anh Lỗi, cái này phát ra cho các đội viên của chúng ta, nếu như anh cảm thấy không có vấn đề gì, thì hãy phân phối cho các đội khác.”
“Trong đội có kỹ thuật viên quả là điều tốt, có đồ tốt đều được ưu tiên.” Trịnh Lỗi vẫn đang nghĩ đến lời Chu Khải nói vừa nãy, anh ta cười có chút gượng gạo.

Ánh mắt Nam Nhứ cảnh cáo, “Biểu cảm gì vậy, đội trưởng Trịnh là nói tôi lấy quyền làm việc riêng ư.”
“Khen cô đó.” Trịnh Lỗi lần này thật sự cười rồi, ý cười rất sâu.

“Để ở chỗ anh nhé, mọi người từ từ mà thử, có vấn đề có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nam Nhứ ở căn cứ huấn luyện nấn ná vài phút liền rời đi, một cú đấm của Chu Khải rơi trên vai của Trịnh Lỗi, “Anh Lỗi, sợ à.”
Trịnh Lỗi hung hăng trừng mắt nhìn Chu Khải một cái, “Đừng có chọc điên tôi.”
Chu Khải rũ vai, “Sợ còn không cho nói.” Trịnh Lỗi trong việc lớn tuyệt đối không sợ, lần trọng thương vào hai năm trước, hôn mê thật lâu xém chút nữa không tỉnh lại được, sau khi tỉnh lại dưỡng thương xong, tiếp tục đâm đầu vào tác chiến, chỉ khi gặp phải chuyện trong tình cảm, gặp phải Nam Nhứ, mới sợ.

……….

Trần Trạm Bắc ở lại Đế Đô, cùng người nhà, cùng các anh em tiệc lớn tiệc nhỏ không ngừng, mẹ anh mỗi ngày đi làm, anh đều lái xe đưa mẹ đến trường học, sau khi tan làm sẽ đi đón, mẹ anh vui đến phấn khởi, gặp người liền nói, đây là con trai tôi, vui mừng khôn tả xiết.

Trần Trạm Bắc nhìn thấy nụ cười thoải mái của mẹ mình, anh cũng vui vẻ, dùng hết sức có thể bù đắp lại những thiếu hụt trong suốt những năm qua, nhưng anh cũng hiểu rõ, khoảng thời gian bảy năm này, không phải bù đắp liền có thể xí xóa cho qua.

Ngư Phu gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có chắc chắn ở lại Ninh Hải không? Ngư Phu biết anh về đến nhà, cũng biết rõ Nam Nhứ ở Ninh Hải, hai lựa chọn gian khó như thế này, Ngư Phu cũng thay anh nhọc tâm.

Trần Trạm Bắc nói khoan đã, bận rộn biết bao nhiêu năm rồi, nên nghỉ ngơi đôi chút, hiện tại việc hàng đầu chính là ở bên người nhà.

Ngư Phu nói đại đội phòng chống m4 túy Ninh Hải, hoan nghênh anh bất cứ lúc nào.


Trần Trạm Bắc nói cảm ơn.

…………
Lúc gần tan học, Trần Trạm Bắc đậu xe trước cổng trường chờ đợi, anh cầm lấy điện thoại gọi cho Nam Nhứ.

Nam Nhứ nghe thấy điện thoại reo, cô nhìn Giang Ly hét một câu: “Giúp tôi nhìn xem là ai thế?”
Giang Ly liếc nhìn điện thoại đặt trên bàn sách một cái, “Anh Bắc của cô.”
Nam Nhứ vừa nghe đến tên, cô vội vã ném đi việc ở trong tay, nhanh bước chạy đến nghe điện thoại, khóe môi Giang Ly giật giật, trạng thái này của Nam Nhứ rõ ràng có vấn đề.

Sau khi nghỉ phép, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, khóe môi Nam Nhứ một mực giương lên cao, ánh mắt ngập tràn ý cười, hơn nữa còn rất sâu.

Có vấn đề, nhất định có vấn đề.

Giang Ly đẩy đẩy mắt kính không gọng, mưu đồ tính toán muốn thăm dò nội tình của vị bạn cũ này.

Nam Nhứ nghe điện thoại, “Rảnh rỗi gọi điện thoại cho em à.”
“Ở cổng trường học đợi mẹ anh hết tiết, em bận không?”
“Vẫn ổn, cùng Giang Ly nghiên cứu chút đồ, sau khi tan làm Giang Ly muốn mời em đi ăn cơm, ăn bữa lớn đấy.” Nam Nhứ dùng bả vai và má để kẹp điện thoại lại, mở vòi nước rửa tay.

Cô đã từng cùng Trần Trạm Bắc nhắc về Giang Ly, tuy rằng chưa gặp qua, nhưng cái tên này anh không xa lạ.

“Mẹ anh gần đây trạng thái không tệ, cuối tuần anh chuẩn bị lái xe đưa bà ấy ra ngoài đi dạo, để bà ấy vui vẻ thoải mái.”
“Ở cùng bọn họ cho tốt nhé, đừng lo lắng cho em, em hết thảy đều ổn, nếu như cuối tuần nào rảnh rỗi, em sẽ đến đó thăm anh.”
Trần Trạm Bắc châm một điếu thuốc, hút một hơi, lảm nhảm nói, “Nhớ anh rồi à?”
“Tặng anh hai chữ, hơ hơ.”
Trần Trạm Bắc thấp giọng cười cười, “Vậy anh nhớ em, chắc cũng được nhỉ.”
“Vẫn là hai chứ, hơ hơ.” Nam Nhứ lau khô tay bước ra, Giang Ly một thân tây trang, ôm cánh tay dựa vào bên cạnh sa bàn nhìn cô chằm chằm, dùng khẩu hình nói, không mời.

Nam Nhứ liếc anh ta một cái, tiếp tục cùng Trần Trạm Bắc nấu cháo điện thoại, ngữ khí ngọt ngào khôn tả xiết.


Qua một lúc sau, Trần Trạm Bắc nhìn thấy mẹ mình từ trong tòa nhà đi ra, mới ngắt điện thoại.

Giang Ly nhướng mày, “Là bạn thân à? Hay là huynh đệ? Thẳng thắn được khoan hồng, cô vẫn còn cơ hội để cải chính.”
Nam Nhứ nhướng mày thanh tú, “Đợi anh ấy quay lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm, giới thiệu cho mọi người làm quen.”
“Chậc, không đúng nha Nam Nhứ, bảy ngày nghỉ phép, cô đã quen một người đàn ông, còn nhanh chóng tiến vào thời kỳ yêu đương, không phải tính cách của cô.” Giang Ly và Nam Nhứ hợp tác nhiều năm, quen thuộc tính cách của đối phương, là tình bạn cách mạng thuần khiết chân chân chính chính.

“Đến lúc đó anh sẽ biết thôi, hiện tại không được hỏi nhiều, dù sao thì chị đây cũng có tâm trạng tốt, gọi cả An An, anh mời khách.”
Giang Ly gọi điện thoại cho Dư An An, nói với cô ấy Nam Nhứ yêu đương rồi, Dư An An hưng phấn xoay vòng vòng, nhưng rất nhanh lại nảy sinh nghi hoặc giống như Giang Ly, Nam Nhứ đột ngột yêu đương, trước kỳ nghỉ phép còn gặp mặt qua, lúc đó thần sắc cô rầu rĩ, chỉ một kỳ nghỉ phép, không đúng, quá trái ngược với tính cách của Nam Nhứ.

Quả nhiên là hai vợ chồng, không, sự khác thường của Nam Nhứ, tất cả mọi người đều nghi hoặc.

Trần Trạm Bắc xuống xe, khoác lấy vai của mẹ dẫn bà lên xe, lại chu đáo thắt dây an toàn cho bà, “Mẹ, cuối tuần này mẹ muốn đi đâu không, chúng ta một nhà ba người ra ngoài dạo chơi đi, đi quanh quanh cũng được, đi xa chút cũng được.”
“Mẹ chẳng muốn đi đâu cả, nghỉ ngơi thì cứ ở nhà, mẹ nhìn con là đủ rồi.” Mẹ Trần thật sự quá vui mừng vì sự trở về của Trần Trạm Bắc, mấy ngày trước lão Trần nhà bà còn nói với bà, mấy năm nay Trạm Bắc đi làm nội gián, rất gian khổ rất nguy hiểm, cho nên không thể liên lạc với người nhà, anh không có làm chuyện xấu, không làm lính đào ngũ, bọn họ nên vì anh cảm thấy tự hào.

Khi đó bà bị dọa ngốc luôn, ba Trần vốn không nhắc đến Tam Giác Vàng, nếu như nhắc đến, có lẽ mẹ Trần lập tức có thể ngất đi mất, tất cả vinh quang, đối với ba mẹ mà nói, đều không sánh bằng anh bình bình an an.

“Mẹ, người tùy ý nhìn đi, muốn nhìn gì thì cứ nhìn, ngày nào con cũng sẽ ở dưới mi mắt của người vòng tới vòng lui, sớm muộn gì người cũng sẽ chán con thôi.” Lúc còn niên thiếu, chàng trai tính cách nghịch ngợm, Trần Trạm Bắc lại là một tiểu bá vương vô cùng nghịch ngợm ầm ĩ, lúc mẹ Trần cảm thấy bất lực với anh, bà sẽ bảo anh chỗ nào thoải mái cứ tới chỗ đó ở yên đó.

“Trạm Bắc, hứa với mẹ, sau này đừng làm những công việc nguy hiểm nữa.”
“Ừm, con hứa với người, sau này sẽ không khiến người lo lắng nữa.” Lời an ủi thì phải nói, còn về công việc sau này, không làm nội gián, quay về bộ đội cũng tốt, đội phòng chống m4 túy cũng chả sao, đều sẽ có hệ số nguy hiểm nhất định, xác suất nhiều hay ít cũng thế thôi.

“Con đừng quay về đội nữa, tìm một công việc nhẹ nhàng, không cần kiếm nhiều tiền, an ổn sống qua ngày là được rồi, mẹ tuổi đã lớn, ngày tháng sống trong nơm nớp lo sợ, mẹ chịu không nổi nữa rồi.”
“Mẹ, năm đó làm lính là người tán thành, hiện tại nuốt lời à? Muộn rồi nhé!”
Trần Trạm Bắc đi làm lính, hoàn toàn bởi vì cái tính vô lại của anh, cậu của anh trong bộ đội, mẹ Trần muốn để anh đến bộ đội tôi luyện một phen, sửa đổi tính nết, sau này anh từ bộ đội chạy trốn đi, tất cả mọi người đều nói anh là một tên lính đào ngũ, nào có ngờ rằng, anh không phải lính đào ngũ, anh chỉ là đi làm nội gián, làm công việc nguy hiểm mà người bình thường không muốn dính vào nhất.

“Cậu hai của con hiện tại vẫn chưa biết, có cần nói với cậu ấy không?”
“Sau này có cơ hội con sẽ tự mình nói thẳng với cậu ấy, không vội, dù sao thì bị bêu danh đã bảy năm rồi, không tránh khỏi giây phút này.”
“Cuối tuần này, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
“Cũng được.”
Trần Trạm Bắc ở lại Đế Đô một tháng rồi, chưa từng gặp mặt Nam Nhứ, sau đó lại thêm một tháng nữa, liền đến tháng 12, mẹ Trần ở trong nhà ngày nào cũng nhìn Trần Trạm Bắc chằm chằm mấy tháng trời, anh không có một chút ý định rời đi, bà cũng yên tâm rồi, con trai sẽ không đột ngột biến mất lần nữa, nhưng mà, bà cũng có chút băn khoăn.

Trần Trạm Bắc đang hẹn hò với Nam Nhứ, hai đứa nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, sau khi anh quay về liền về nhà, tình cảm giữa cặp tình nhân nhỏ này, không thể cứ mãi biệt ly thế này.

Trung tuần tháng 12, Trần Trạm Bắc bị một nhóm anh em gọi ra ngoài, uống không ít rượu mới quay về, sau khi anh trở về, nằm trên ghế trong phòng khách lầu ba cùng Nam Nhứ gọi video.

Nam Nhứ nhìn ra được anh uống rượu rồi, cô vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách lau tóc.

Nam Nhứ cọ loạn mái tóc rối tung của mình, đầu tóc loạn cào cào, vẫn rất dễ thương.


Trần Trạm Bắc ngắm nhìn cô, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, “Bên chỗ em thời tiết đang lạnh lắm đấy, mặc nhiều vào đừng để cảm lạnh.”
“Mở máy điều hòa rồi, không lạnh.” Cô ném khăn lông xuống, cào cào lại mái tóc rối loạn, liền ngồi thẳng tư thế lên, chống cằm ngắm nhìn người bên kia video.

Trần Trạm Bắc cho cô một nụ hôn gió, “Muốn ăn em.”
“Hoan nghênh mọi lúc.” Cô nhướng mày, anh hiện tại chỉ có thể lảm nhảm nói xàm, cho anh đắc ý này.

Anh từ trong hộp thuốc rút ra một điếu châm lửa, “Hôm nay cùng bọn họ uống rượu, ai cũng dẫn theo vợ, làm cho lão tử đây bị ngược như chó vậy, gia cũng là người có vợ, nhưng chỉ có thể tự mình ngủ trên chiếc giường lớn.”
“Anh có thể đổi thành một chiếc giường đơn nha.”
Khóe môi Trần Trạm Bắc giật giật: “…..gia không ở bên cạnh em, cánh cứng rồi phải không, cô bé người hầu này muốn thất nghiệp à?”
“Kim Cương.” Nam Nhứ gọi nó, bên kia video liền nghe thấy âm thành phành phạch, rất nhanh Kim Cương đậu ở bên cạnh tay Nam Nhứ, cô điều chỉnh camera, để Kim Cương lọt vào màn hình, đầu ngón tay câu lấy cánh của Kim Cương, “Đôi cánh này, cũng khá cứng đó chứ.”
“Nam Nam, Nam Nam, ba ba….” Kim Cương gọi.

Trần Trạm Bắc đột nhiên nói: “Nam Nam là để mày gọi à, gọi mẹ đi.”
Nam Nhứ xém chút nữa mắc sặc nước bọt của chính mình, hai má lập tức nóng bừng, “Đừng dạy bậy cho Kim Cương.”
“Kim Cương, gọi mẹ đi.

Có biết không, sau này gọi Nam Nam là mẹ.”
“Nam Nam, Nam Nam, ba ba, ba ba, quạc quạc….” Kim Cương mới không biết gọi mẹ gì gì đó, nghe thấy Nam Nam liền gọi Nam Nam, mẹ là cái quỷ gì thế.

“Kim Cương, nghe lời ba ba, gọi mẹ đi, ngoan, nếu không đem này hầm canh uống đấy, mau, gọi mẹ, đừng mãi kêu loạn quạc quạc.”
Trần Trạm Bắc kiên trì nhẫn nại dạy Kim Cương gọi mẹ, lúc mẹ Trần lên lầu, liền nghe thấy Trần Trạm Bắc đang dạy ai đó gọi mẹ, đối diện quả thực truyền đến âm thanh, giọng nói nghe ra rất giòn giã, phát âm khá tiêu chuẩn, bà căn bản không ngờ đến đó là chim anh vũ.

“Được rồi, đừng trách mắng Kim Cương, em đi làm chút đồ ăn cho Kim Cương, anh nghỉ sớm chút đi.”
“Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Mẹ Trần lạch bạch lạch bạch, nhanh chóng chạy lên lầu, nhưng không đuổi kịp đoạn kết video, “Con trai, con có con rồi à?”
Trần Trạm Bắc ngẩn người.

“Con đã có con luôn rồi? Nam Nam sinh cho con à? Trời ạ, chuyện này con giấu bọn ta làm gì chứ.”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.

Bọn con nào có con đâu.”
“Con không phải đang dạy con gọi mẹ đó sao? Nào là mẹ nào là ba, Trạm Bắc, điều kiện nhà chúng ta không kém đâu nhỉ, Nam Nam cùng con thật lòng yêu nhau, có con rồi thì kết hôn đi, mẹ là người khai sáng mà, có con trước cũng chẳng sao cả, cái tên tiểu tử nhà ngươi, tuyệt đối không được bạc đãi Nam Nam nha.”
Trần Trạm Bắc vội vã đứng dậy, dẫn mẹ mình đến trước ghế ngồi xuống, “Mẹ, mẹ, mẹ, người nghe con nói, không có con, là chim anh vũ, hai năm trước con mang đến cho Nam Nam giải tỏa buồn rầu.”
Trên mặt mẹ Trần tất cả biểu cảm đều ngưng đọng, qua một hồi lâu, một bạt tai đánh lên giữa eo Trần Trạm Bắc, “Dạy anh vũ gọi ba gọi mẹ, sao con không tự sinh một đứa con đi, phục con luôn, huyết áp của mẹ, lúc lên lúc xuống, chịu không nổi con luôn.”
Mẹ Trần đứng dậy định rời đi, Trần Trạm Bắc đuổi theo, cười cười nói, “Mẹ, người đừng thật sự tức giận mà, sinh con cũng không phải một ngày hai ngày là sinh ra được, con cùng Nam Nam ly biệt một năm, cũng vừa mới gặp lại nhau, nào có sinh con nhanh như thế, người đừng giận, sau này nhất định sẽ sinh mà.”
“Chỗ nào thoải mái đến chỗ đó ở yên đi.” Mẹ Trần liếc anh một cái, Trần Trạm Bắc nào có thể đi đến chỗ thoải mái, anh cung kính dẫn mẫu thượng đại nhân của mình về phòng, còn vui sướng rót thêm một ly nước ấm đặt trên tủ đầu giường, lại cùng mẫu thượng đại nhân thỉnh tiếng ngủ ngon, mới rời đi..