Sí Dã

Chương 39: Chương 39





Tề Kiêu không còn nhiều thời gian suy nghĩ, anh trực tiếp dùng bộ đàm chuyển lời, “Hành động có biến, con gái của chuyên gia hóa học vẫn còn trong đó, trước tiên đừng rút.”
Anh vội vã hỏi: “Con gái của ông bị nhốt trong căn phòng nào?”
Chuyên gia hóa học nói, “Đếm từ dưới lên, căn phòng đàn emi trên lầu hai, nơi đó có người canh giữ.

Mọi người nhất định phải cứu được con gái tôi, con bé chỉ mới 8 tuổi, cầu xin mọi người đấy, tôi có chết hay không không sao cả, con bé vẫn còn là trẻ con, cầu xin mọi người.”
Nam Nhứ nghe từ câu nói ngắn gọn của chuyên gia hóa học ra được tình cảm của người làm cha dành cho con gái, cô nghĩ, nếu như không phải bọn họ đã bắt con gái của ông ấy, có lẽ ông ấy thà rằng bản thân chết đi, cũng sẽ không giúp đỡ bọn buôn m4 túy ấy chế tạo m4 túy.

Chuyên gia hóa học xoay người chạy đi, ông ấy hôn mê vừa tỉnh, hai chân mềm nhũn, vừa chạy được vài bước đã loạng choạng ngã xuống đất, Tề Kiêu tiến đến, “Bọn tôi giúp ông đi cứu cô bé, đầu tiên ông nhất định phải trốn kỹ đảm bảo sự an toàn của bản thân.”
Tề Kiêu nói vào bộ đàm, “Căn phòng đàn emi ở dãy sau, trên lầu hai, một bé gái nhỏ 8 tuổi, tay bắn tỉa vào vị trí.”
Tay bắn tỉa trả lời: “Đã vào vị trí, giúp anh quét sạch ‘vật cản đường’.”
Sắc mặt của chuyên gia hóa học hoảng loạn, không ngừng lắc đầu: “Tôi đi cùng mọi người.”
“Ông đi sẽ chỉ liên lụy hành động, làm lộ tẩy thì ai cũng không thoát được.” Anh chỉ vào góc kín đáo ở trước mặt, “Đi về phía trước, nấp kỹ vào, bọn tôi đi cứu con gái của ông.”
Tề Kiêu nhìn vào ánh mắt của chuyên gia hóa học, trịnh trọng nói: “Tin tưởng chúng tôi.”
Chuyên gia hóa học biết bản thân đi theo sẽ liên lụy bọn họ, trong lòng dù có cấp bách cũng không thể cản trở liên lụy tất cả mọi người, ông ấy gật gật đầu, “Cầu xin mọi người, nhất định hãy cứu con bé ra.”
Tề Kiêu gật đầu, nhìn chuyên gia hóa học hất hất cằm, tỏ ý ông ấy đi qua đó, chuyên gia hóa học đi về phía góc tối, anh và Nam Nhứ chạy đến sân sau, nhanh chóng nhảy lên bức tường.

Bên ngoài cãi nhau vẫn còn rất náo nhiệt, Hoàng Oanh phân tán lực chú ý của những người này, lúc này hoàn toàn không có ai biết bên trong đã xảy ra chuyện, đều một lòng xem náo nhiệt, xem mỹ nữ khóc lóc um sùm.

Tề Kiêu và Nam Nhứ dán vào tường nhanh chóng chạy đến dãy phía sau, tay bắn tỉa vào vị trí, mọi lúc đều trông chừng động tĩnh ở bên ngoài.

Trước đó lúc thăm dò, trong tòa nhà có mấy chục phần tử vũ trang cầm súng, bọn họ bắt buộc phải cứu được cô bé ra khỏi đó trong vòng 10 phút, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ tẩy.

Lúc này đi trên khu vực rộng rãi dễ lộ tẩy, thời gian cấp bách, không thể nào trốn được nữa, Tề Kiêu nhanh chóng chạy về phía trước, anh duỗi tay đỡ lấy người bị tay bắn tỉa giải quyết, nhanh chóng ném vào trong góc tối, cho đến khi hai người xuất hiện tại dãy đàn emi đếm ngược, bên ngoài căn phòng nhốt con tin.

Trước cửa có người canh giữ, Nam Nhứ đi qua đó, người nọ vừa định mở cửa, cô đã nhanh chóng giơ tay đánh một phát vào gáy của người nọ, thân thể của người đàn ông trước mặt mềm nhũn được cô đón lấy kéo vào bên trong.

Tề Kiêu từ sau lưng cô tiến vào, nhẹ nhàng sải bước, giẫm lên ván gỗ đặt trên cầu thang, dù có khẽ khàng đến cỡ nào đi nữa, cũng sẽ sinh ra một chút tiếng động, hai người nín thở, không biết trên lầu có mấy người canh giữ.

Tề Kiêu cẩn thận sải bước, sắp đến lầu hai, đúng lúc nhìn thấy có người đi đến, anh trực tiếp giải quyết người nọ, mà sau lưng cũng đột ngột xông đến, vừa định nói chuyện đã bị Tề Kiêu tức khắc giải quyết.


Anh quan sát xung quanh, lầu hai chỉ có hai hai người bảo vệ, anh bèn nâng chân chạy qua đó, đẩy cửa gian phòng đàn emi ra.

Bên trong có một bé gái nhỏ tóc ngắn ngồi trên giường lắp ván gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm người vừa vào cửa.

Ánh mắt của cô bé ngập tràn cảnh giác, theo bản năng siết chặt đôi tay, Tề Kiêu vội vã dùng tay làm tư thế suỵt với cô bé, Nam Nhứ ở bên ngoài canh chừng, Tề Kiêu đi qua đó, “Bọn chú là đến cứu cháu đấy, ba cháu đã ở bên ngoài rồi, đi với chú.”
Bé gái nhỏ mặc áo khoác màu hồng phấn, màu hồng nhạt ban đầu đã dính thêm một lớp bụi, cô bé kéo lại quần áo, “Chú là cảnh sát sao?”
Tề Kiêu nghĩ ngợi, rồi gật gật đầu, nhìn cô bé nở nụ cười, anh duỗi tay ra, “Mau đi với chú.”
Bé gái nhỏ tin tưởng anh, đặt bàn tay nhỏ vào trong bàn tay lớn của người trước mặt, Tề Kiêu kéo tay cô bé chạy ra ngoài, Nam Nhứ thấy bọn họ trở ra, lập tức dùng bộ đàm nói: “Tìm thấy bé gái rồi, bây giờ bọn tôi ra ngoài, bên ngoài cảnh giác.”
Hai người dẫn bé gái đi xuống lầu, vừa đến lầu dưới liền nhìn thấy có người đi đến, bọn cô nấp vào góc kín, người đó vào cửa phát hiện có điều không đúng, vừa định gọi người, Nam Nhứ nổ phát súng giải quyết người nọ.

Tề Kiêu kéo bé gái nhỏ ra ngoài, Nam Nhứ đứng xoay lưng với anh, cảnh giác từ phía sau, bọn cô nhanh chóng đi đến bên vách tường, Nam Nhứ nhảy lên tường trước, Tề Kiêu giơ cao bé gái lên đưa cho cô, Nam Nhứ đỡ lấy bé gái, sau đó nhảy xuống vách tường, giơ tay về phía bé gái nhỏ.

Cô bé có chút nhát gan, Tề Kiêu nhanh chóng trèo lên nhảy ra bên ngoài vách tường, nhỏ giọng nói: “Nào, đừng sợ, chú đỡ cháu.”
Chính vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có người hét lớn lên, tức khắc tiếng chuông cảnh báo trong sân vang lên, bọn cô bị lộ tẩy rồi, bé gái nhỏ bị dọa sợ trực tiếp nhảy xuống, Tề Kiêu đỡ lấy cô bé, còn chưa kịp đặt xuống, anh đã ôm cô bé chạy về phía chỗ kín đáo.

Chuông cảnh báo vừa vang lên, người bên ngoài viện vừa định giơ súng thì Hoàng Oanh và môt vị chiến hữu khác đã nhanh chóng động thủ, bốn người canh giữ ngoài viện, và hai người trong viện ra đây xem náo nhiệt, lúc còn chưa kịp trở tay đã ngã gục trên đất mất rồi.

Tề Kiêu dùng bộ đàm nói chuyện: “Bé gái đã được cứu ra, tay bắn tỉa giải quyết người ở bên trong, sau đó nhanh chóng rút lui.”
Trong viện còn có mấy chục phần tử vũ trang cầm súng, nghe thấy tiếng chuông cảnh báo í e liền từ bên trong chạy ra, người càng lúc càng đông, trước mắt tầm sáu bảy chục người.

Còn phía cô tổng cộng có 6 người, hai người đi cứu người, hai người đánh lạc hướng, còn có hai người bắn tỉa đã vào vị trí.

Tầm mắt nhìn về phía sáu bảy chục người kia, hai khẩu súng khó đấu lại kẻ địch, người bắt đầu bắn trả, bọn họ đuổi theo ra ngoài.

Hoàng Oanh và một vị chiến hữu khác trốn trong góc tối bắn lén những phần tử vũ trang đang đuổi theo ra ngoài, lúc này có người vác súng liên thanh lên bắn qua, Hoàng Oanh và vị chiến hữu khác không thể không tránh đi những viên đạn bắn tới, bọn họ không cách nào bắn trả.

Liên tiếp vài phát súng liên thanh bắt đầu điên cuồng bắn loạn, trong đó có một người đàn ông mang hỏa lực dũng mãnh, Tề Kiêu quay đầu, anh nhận ra đó là vệ sĩ bên mình của ông Liêu, là một nhân vật tàn nhẫn.

Không biết từ khi nào gã ta lại bị sắp xếp đến nơi này rồi.


Tề Kiêu lo lắng bản thân bị lộ tẩy, anh không thể xông ra ngoài, anh ôm bé gái nhỏ chạy về phía trước, vừa chạy tránh né lửa đạn bắn đến, Nam Nhứ đứng xoay lưng yểm hộ anh rời đi.

Tề Kiêu xoay người, trực tiếp đem bé gái nhét vào trong tay Nam Nhứ, “Em ôm cô bé, để anh yểm hộ.”
Nam Nhứ biết anh lo cho mình, lúc này không còn thời gian nói nhiều, cô ôm bé gái chạy đến góc kín đáo.

Phía sau lửa đạn càng lúc càng nhiều, bé gái đã 8 tuổi, cân nặng không còn nhẹ nữa, Nam Nhứ ôm cô bé chạy có chút mất sức, bé gái nói: “Dì ơi, cháu có thể tự mình chạy.”
“Không sao đâu, cháu ở trong lòng dì, sẽ không bị thương.”
Bé gái nhỏ nhẫn nhịn nước mắt sắp chảy ra, tâm hồn nhỏ bé cũng cảm thấy bọn họ thật vĩ đại, trong lòng cô bé cảm kích vô cùng tận.

Tề Kiêu theo sát ở sau lưng cô, vừa yểm hộ cô, vừa nổ súng, “Tay bắn tỉa, bên ngoài có thể giải quyết không?”
Tay bắn tỉa trả lời: “Không có điều kiện có lợi, chỉ có thể giải quyết bên trong thôi.

Tôi lập tức rút khỏi điểm bắn dời ra bên ngoài.”
Bốn người ôm theo một bé gái nhỏ, đối kháng mấy chục tên vũ trang, cho dù bọn chúng có thân thủ cực kém, nhưng lửa đạn không có mắt, đạn của súng liên thanh bắn đến tựa như mưa bão vồ vập kéo đến.

Tề Kiêu hét nói: “Tay bắn tỉa, nhanh chóng giải quyết mấy tên có hỏa lực mạnh nhất.”
“Lập tức vào vị trí.” Anh ta vừa chạy vừa thở hồng hộc, “Tôi không có cánh, không bay được.”
Thực ra mọi người đều biết, nhưng tình huống khẩn cấp, hơn nữa Hoàng Oanh nhìn thấy hai người bọn cô ôm theo đứa nhỏ nên vội xông ra ngoài tiếp ứng.

Cô ấy vừa chạy đến bên này, đang định chia sớt gánh nặng của cô bé trong lòng Nam Nhứ thì đột nhiên một phát súng ghim lên vai, cô ấy rên hừ một tiếng, xém chút nữa té ngã.

“Cố lên, để tôi.” Nam Nhứ ôm lấy đứa nhỏ, Hoàng Oanh nhịn xuống cơn đau ở trên vai, hợp lực cùng Tề Kiêu cùng nhau bắn trả.

Chuyên gia hóa học nấp trong góc tối, nghe thấy tiếng chuông cảnh báo và tiếng súng, con gái của ông ấy vẫn còn ở bên trong, có khi nào xảy ra chuyện không.

Trong lòng ông ấy sốt ruột như thể bị bàn ủi ủi qua, lục phủ ngũ tạng đều sắp bị xé tan, lúc này ông ấy nhìn thấy có mấy người ôm theo đứa bé chạy đến, một người trong số đó đã bị thương, ông ấy chịu không nổi cái cảnh giày vò này, liền chạy ra ngoài.

Tề Kiêu bắn rỗng băng đạn, anh vội vã thay băng đạn, giơ tay, một phát súng trực tiếp quật ngã người giơ súng liên thanh, sau khi người đó gục xuống, lại bò lên lại, giơ súng bắn qua, Tề Kiêu lại cho hắn thêm một phát súng.

Tất cả mọi người vừa bắn trả vừa rút lui, lửa đạn của đối phương chằn chịt bay đến, Tề Kiêu hét lớn với Nam Nhứ: “Băng đạn.”
Nam Nhứ rút ra một băng đạn ném cho Tề Kiêu, anh nâng tay chụp lấy băng đạn trên không trung, động tác trôi chảy thành thục như gió thổi mây trôi, nhưng vào lúc này chuyên gia hóa học mặc áo khoác mau đen lại chạy qua bên này.

Nam Nhứ vội vã hét nói: “Ông mau trốn đi.”
“Mọi người có người bị thương rồi, để tôi ôm con bé.” Chuyên gia hóa học đón lấy đứa nhỏ từ trong tay Nam Nhứ.

Bé gái nhỏ nhìn thấy ba mình, nước mắt cứ luôn nhịn xuống cuối cùng cũng chảy ra, “Ba ơi.”
“Đừng khóc cục cưng, cục cưng đừng khóc nhé.” Chuyên gia hóa học ôm đứa nhỏ trong lòng, Nam Nhứ đỡ lấy đôi chân của cô bé, chạy đến chỗ đậu xe.

Chuyên gia hóa học bảo vệ con gái, vừa chạy đến bên chiếc xe, đột nhiên sau lưng có một viên đạn bắn đến, ông ấy lảo đảo, nhưng vẫn ôm chặt đứa nhỏ không buông, ông ấy đặt con gái vào trong xe, Nam Nhứ khẽ hé cánh môi, nói với Tề Kiêu, “Rút mau, chuyên gia trúng đạn rồi.”
Tề Kiêu lên xe tăng tốc lái ra ngoài, một chiếc xe bọc thép khác đi theo phía sau, tay bắn tỉa ở trên xe đem khẩu súng đặt ra phía sau, bắn trả những phần tử vũ trang ở sau xe.

Tề Kiêu lái xe, anh mím chặt đôi môi, đôi tay nắm lấy vô lăng siết chặt, Nam Nhứ kiểm tra bộ phận bị thương của chuyên gia hóa học, từ sau lưng xuyên đến trước ngực, máu chảy không ngừng.

Chuyên gia hóa học ngồi trên hàng ghế sau, nắm lấy tay cô con gái: “Cục cưng, đừng khóc, ba có thể sống sót nhìn thấy con trở ra, ba có chết cũng nhắm mắt được rồi.”
“Ba, ba…”Bé gái chẳng nói được gì cả, chỉ không ngừng lắc đầu, không ngừng gọi ba.

Nam Nhứ xé vạt áo của bản thân, đè trên vết thương của người đàn ông, cô cũng khẩn trương, cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại an ủi người bị thương, “Chúng ta đi bệnh viện, kiên trì nhé, ông nhất định phải kiên trì đấy.”
Chiếc xe của Tề Kiêu lái nhanh như bay, trên gương mặt trắng xám của chuyên gia hóa học lộ ra ý cười, “Cảm ơn mọi người, tôi cũng muốn nói một tiếng xin lỗi, tôi không thể phản kháng lại được, giúp bọn họ chế tạo m4 túy, bọn họ bắt, bắt con gái tôi, uy, uy hiếp tôi, tôi, tôi không sợ chết, tin tưởng tôi, tôi không sợ chết, nhưng con bé chỉ mới 8 tuổi, những người thân khác đều bị giết rồi…”
Nam Nhứ mím chặt đôi môi, cô cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nhưng từng câu, từng chữ ấy đều như đục khoét vào máu thịt trong trái tim của người khác, giọt nước mắt đã tràn ra nơi đáy mắt nhưng cô phải ép ngược nó vào lại…
Bé gái sờ khuôn mặt của ba mình, bàn tay nhỏ sờ đến vết máu trên lồng ngực của ba mình, cả người cô bé đều đang run lẩy bẩy, “Ba, ba ơi, không, sẽ không chết, con chỉ còn mỗi ba thôi ba ơi.”
“M4 túy không chế tạo thành công chính là niềm vui lớn nhất của tôi, bọn họ bắt ép tôi, một tuần, tôi, tôi nói không hoàn thành được, cầu…” Ông ấy duỗi tay về phía Nam Nhứ, Nam Nhứ vội vã nắm lấy tay ông ấy, ông ấy nói, “Cầu, cầu xin mọi người, giúp, giúp tôi chăm sóc Tiểu Vũ, cầu, cầu xin cô.”
Nam Nhứ gật đầu, nặng nề gật đầu.

“Cảm…” Chữ ơn còn chưa thốt ra, trong miệng của chuyên gia hóa học đã trào ra một ngụm máu tươi.

“Ba ơi…” Cô bé dùng tay mình lau đi, cô bé muốn ngăn lại dòng máu đang trào ra từ miệng ba mình, nhưng có làm thế nào cũng không ngăn được, máu vẫn trào ra từng ngụm từng ngụm, “Ba ơi, ba, đừng bỏ lại con mà, ba ơi…”
Tốc độ lái xe của Tề Kiêu đã nhanh như bão tố, bảng điều khiển sắp sửa chịu không nổi nữa, chuyên gia hóa học dùng tay sờ lên gương mặt của cô bé, “Tiểu Vũ, ba, vĩnh viễn yêu…”
Chữ con còn chưa thốt ra khỏi miệng, bàn tay của ông ấy từ trên gương mặt của con gái rơi xuống, đập lên bàn tay của Nam Nhứ, bé gái gào thét một tiếng xé ruột xé gan: “Ba ơi…”
Nam Nhứ ôm chặt lấy cô bé, ánh mắt của cô dời ra bên ngoài cửa sổ, nước mắt từ trong hốc mắt ào ào rơi xuống, cô mím chặt môi, không để bản thân phát ra âm thanh, tiếng khóc của cô bé bên tai nghe sao bi thương, tuyệt vọng, xé gan thấu ruột đến thế.

Chiếc xe đột nhiên dừng lại ở bên đường, Tề Kiêu xuống xe, nhắm vào chiếc xe liên tiếp đá vài phát, anh đá mạnh đến mức thân xe không ngừng dao động, đôi tay anh chống lên thân xe, đấm từng cú từng cú lên đó, cứ mỗi một cú đấm, trên thân xe lại nhiều thêm một cái lỗ móp to bằng nắm đấm.


Chiếc xe ở phía sau theo sát dừng lại bên này, tay bắn tỉa trên ghế phó lái thò đầu ra hỏi, “Sao dừng lại rồi?”
Đợi Hoàng Oanh xuống xe, chạy đến thì nhìn thấy tình cảnh trong xe nên cũng trầm mặc theo.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có tiếng khóc của một cô bé, bi thương đến ông trời cũng muốn rơi nước mắt.

Trên vai Hoàng Oanh bị thương, cô ấy đỡ cánh tay, tựa như không cảm nhận được sự đau đớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, đây là kết quả tất cả mọi người không muốn nhìn thấy nhất, người cứu được rồi, nhưng không thể sống sót rời đi.

Tề Kiêu gọi điện thoại cho Ngư Phu, kể rõ sự tình, sau đó anh nói nhiệm vụ thất bại.

Ngư Phu bên kia điện thoại cũng im lặng, sau cùng truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.

Không có bất kỳ tin tình báo nào truyền đến, con gái của chuyên gia hóa học cũng bị bắt vào ổ m4 túy, tổ ứng cứu trước đó không có chuẩn bị, dưới tình huống vô cùng cấp bách cứu được người ra đã không dễ dàng gì rồi, chẳng qua là kết quả sau cùng không ai ngờ đến.

Bọn họ đi đến, đặt thi thể của chuyên gia hóa học lên chiếc xe bọc thép kia của bọn họ, tiếng khóc của cô bé nhỏ đã ngừng rồi, nhưng không còn nói gì nữa, cô bé chỉ không ngừng sờ lên bàn tay của ba, gương mặt của ba, một đôi tay nhỏ nhuốm đầy máu đỏ, không ngừng lau đi vết máu trên mặt ông ấy, ai muốn duỗi tay đến cũng không cho phép.

Tất cả mọi người đều nhìn đứa nhỏ này, một khoảng thời gian ngắn ngủi mà phải chứng kiến cả nhà mất mạng.

Sự tàn độc của bọn buôn m4 túy khiến bọn họ hận đến mức nghiến răng ken két, tay bắn tỉa chửi một câu, muốn quay lại đó đốt sạch sào huyệt của bọn chúng.

Tề Kiêu nói ai mà không muốn, người nào cũng muốn như thế, anh hận không thể người chết lúc này chính là bản thân, nhưng hiện tại phải đưa cô bé quay trở về, bên đó giao lệnh cho anh.

Nam Nhứ nói với Hoàng Oanh: “Chăm sóc Tiểu Vũ cho tốt, ba con bé trước khi chết đã phó thác cho tôi, tôi không có cách nào rời đi, nhờ cô nhất định hãy sắp xếp ở một nơi an toàn, sau đó gửi địa chỉ cho tôi.

Tâm hồn của đứa nhỏ này bị tổn thương nghiêm trọng, phải chú ý đến cảm xúc của con bé nhiều hơn.”
Hoàng Oanh gật đầu, “Yên tâm đi, tôi sẽ đưa con bé quay về giao cho Ngư Phu, Ngư Phu hành sự chu đáo ổn thỏa, nhất định sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt.”
Nam Nhứ nhìn cô bé, “Tiểu Vũ, cháu cùng dì này về nước trước, đợi đến thời cơ, dì sẽ đi thăm cháu.”
Cô bé tựa như không nghe thấy lời của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt của ba mình không bỏ lỡ phút nào…
Nam Nhứ và Tề Kiêu lái xe quay về khách sạn, trên đường cả hai người vẫn luôn trầm mặc, từ cửa sau chuồn về phòng, trên quần áo và cánh tay của Nam Nhứ toàn là vết máu, cô cởi quần áo xuống đem đi giặt, sau đó lúc trở ra thì thấy Tề Kiêu ngồi xếp bằng ở trên đất hút thuốc.

Cô đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh.

Tựa đầu lên vai anh, hai người cứ như thế chẳng ai nói gì, cứ như thế cho đến khi bầu trời hửng sáng, mặt trời lên cao….