Edit + Beta: meomeoemlameo.
Hứa Trích Tinh cũng không phải chưa từng được con trai theo đuổi.
Ví dụ như Chu Minh Dục đấy thôi, theo đuổi cô suốt cả thời cấp 3, những
món quà đắt hơn thế này cô đều nhận được rồi, nhưng chỉ khiến cô thấy
phiền, muốn đá văng đi.
Nhưng đặt trên
người idol, nghe thấy anh nói “Anh đang theo đuổi em”, Hứa Trích Tinh
lại thấy mình tựa như đang lơ lửng trên mây, vui sướng lăn lộn giữa
những đám mây mềm mại trải khắp. Chỉ thêm chút nữa thôi là cô đã không
kìm lòng được hét lên với anh: “Không cần theo đuổi đâu em vốn dĩ là của anh mà!”
Ngượng ngùng và rụt rè làm cô kìm lại.
Cô cảm thấy nóng bừng, đá chân mấy cái hất chăn ra, giọng nói cũng trong
trẻo lên, mang theo một tia ngọt ngào chính cô cũng không phát hiện ra:
“Anh ơi, thật ra không cần thế này……”
Anh ra vẻ nghi hoặc: “Vậy phải thế nào?”
Hứa Trích Tinh im lặng một chút.
Đầu bên kia cười rộ lên: “Được rồi, ngoan.”
Hứa Trích Tinh bị câu ‘ngoan’ của anh làm cho xương cốt tê dại cả.
A a a a a a thế này ai cmn đỡ được chứ cô nghĩ mình không cần suy nghĩ cẩn thận bốn tháng đâu!!!
Những ngày tháng sau, mỗi ngày nhận quà liền trở thành việc cô chờ mong nhất. Sau khi nhận được một khoảng thời gian, idol dù bận bịu đến đâu, tối
nào cũng video call với cô trước khi đi ngủ.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai tuyệt thế 360 độ không góc chết trên màn hình đang
cười chúc cô ngủ ngon mộng đẹp, Hứa Trích Tinh cảm thấy mình cách ngày
thăng thiên không còn xa nữa.
Sao đột nhiên idol lại ngọt xớt vậy chứ???
Hứa Trích Tinh cảm thấy sai sai thế nào ấy.
Kịch bản này có chút quen mắt, dường như đã thấy qua ở đâu rồi.
Cô cố gắng nhớ lại một chút, nhớ tới lần trước lúc anh up cái bài “Cảm ơn mọi người” kia trên Weibo, Top comment số ba là: 【 Link: Bạn đã biết chưa: 10 kỹ xảo trong theo đuổi con gái 】
Lúc ấy cô còn click vào xem.
Cô mở Weibo idol ra, chọc vào cái link kia, giao diện chuyển xong, rất nhanh xuất hiện dòng chữ:
―― tán gái là một kỹ năng sống, trong đó có bao nhiêu phương thức xoắn
vặn, vừa tinh thâm vừa uyên bác. Dưới đây chỉ là 10 phương pháp đơn giản và tinh túy nhất:
1: Điên cuồng tặng
quà. Không có cô gái nào có thể ngăn cản được quà cáp liên tiếp! Không
có!!! Hoa hồng bánh kem son môi túi xách tặng hết đi! Đừng ngần ngại
tiêu tiền! Con gái không chỉ có muốn được nuôi kiểu giàu có, còn muốn
được theo đuổi kiểu giàu có đó!
2: Dùng
quà đánh bại trái tim cô ấy là bạn đã thành công một nửa! Bước tiếp theo là cọ cảm giác tồn tại, mỗi ngày đều phải chúc buổi sáng chào buổi tối
mơ đẹp nhé chụt chụt hôn em!!! Phải khiến cô ấy cảm thấy bạn luôn ở cạnh cô ấy!
…………
……
Hứa Trích Tinh:???
Cái quỷ gì đây!!! Hóa ra idol tán mình theo chiến lược này đấy à???!!!
Đây mẹ nó là chị Phong Tranh chết tiệt nào đã gieo ý tưởng này cho anh thế!!!
Nhưng mà idol làm theo chiến lược để tán gái cũng kute quá QAQ
A a a a con mẹ nó chịu không nổi, bây giờ cô muốn lên máy bay phi thẳng
đến nói với anh, Không cần theo đuổi nữa! Em là của anh, vẫn luôn là của anh mà!
Hứa Trích Tinh xoắn xít gọi cho Vưu Đào, dò hỏi tiến độ quay phim.
Vưu Đào nói: “Cảnh bên này quay sắp xong rồi, cuối tuần sẽ tới thành phố S.”
Phần diễn ở trấn nhỏ ven biển của 《 Cánh đồng hoang vu 》 là cốt truyện thời nam chính còn niên thiếu, Sầm Phong lúc này sắm vai
một thiếu niên mười sáu tuổi, cốt truyện này sẽ xuất hiện dưới dạng kí
ức của anh.
Lúc tới thành phố S, anh sẽ quay cốt truyện lúc đã trưởng thành.
Đến trấn nhỏ ven biển thăm ban thì sẽ dễ gây chú ý, bây giờ vừa hay anh sắp tới thành phố S, cô có thể về nhà trước chờ anh, đến lúc đó tới đoàn
phim là cực kì danh chính ngôn thuận rồi!
Hơn nữa chẳng bao lâu sẽ phải về quê ăn tết, cô còn có thể ăn bữa cơm tất niên với anh!
Hứa Trích Tinh hân hoan hớn hở quyết định xong, tạm thời áp xuống xúc động
muốn bay tới gặp anh ngay. Cô tăng ca mấy ngày trên công ty, xử lý tất
cả công việc và hạng mục hiện tại, sau đó dọn dẹp một chút, xách theo
vali về thành phố S.
Bà Hứa lần này cũng
không hỏi cô “Sao con lại về” nữa, rốt cuộc trước đó không lâu có tin
con gái mình bị tống tiền, thực sự làm cho bọn họ lo lắng một thời gian, bây giờ nhìn thấy cô bà mới thấy yên tâm hẳn.
Ông Hứa nghe tin con gái đã về, đầu giờ chiều đã chạy về tới nhà, nhìn thấy Hứa Trích Tinh một cái lại bảo đi ăn ngay, Hứa Trích Tinh vẻ mặt ghét
bỏ nạt ông: “Lần này không được gạt con đi xem mắt nữa!”
Ông Hứa: “Được được được, không gạt con không gạt con, lần này ba nhất định thương lượng với con trước.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Ông vui tươi hớn hở móc di động ra click mở album, thần thần bí bí mà đưa tới trước mặt cô: “Con chọn thử xem, thích cậu nào?”
Album lưu một đám ảnh chụp của các cậu thanh niên.
Hứa Trích Tinh quả thực vừa tức vừa buồn cười: “Con đang tuyển phi đấy à?!”
Ông Hứa sờ sờ cái bụng bia của mình: “Lần này thấy ba tôn trọng ý kiến của
con chưa? Con cứ chọn đi, nếu chẳng thích đứa nào ba lại đổi một đám
khác cho con.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Thật là khiến người ta đau đầu.
Về nhà xong Hứa Trích Tinh liền từ một người phụ nữ độc lập biến thành
bệnh nhân ung thư lười giai đoạn cuối, cơm tới há mồm áo tới duỗi tay,
trở thành đại tiểu thư thực thụ. Gần tới cuối năm, khắp nơi đều mang
hương vị năm mới, cô còn cùng làm vằn thắn với bảo mẫu, tính toán đến
lúc tới đoàn làm phim thăm ban thì mang cho idol một hộp sủi cảo cô tự
làm!
Đoàn phim 《 Cánh đồng hoang vu 》 rất nhanh đã chuyển địa điểm quay từ trấn nhỏ ven biển tới căn cứ quay ở thành phố S.
Chờ đoàn phim ổn định xong, quay hai ngày để đi vào quỹ đạo, Hứa Trích Tinh nhờ Vưu Đào sắp xếp thời gian thăm ban. Sáng sớm, cô đem cặp lồng sủi
cảo hấp tối qua vui vẻ tới đoàn làm phim.
Lúc tới cửa, Vưu Đào đã đứng chờ cô sẵn.
Sau khi nhận lấy mấy túi trái cây cô mua trên đường, chị vừa đi vừa nói: “Hôm nay diễn cảnh trong nhà, đang quay rồi đấy.”
Hứa Trích Tinh trước nay chưa từng thấy idol đóng phim, trái tim nhỏ bùm
bùm hưng phấn vô cùng, hỏi chị: “Trạng thái của anh ấy thế nào ạ?”
Vưu Đào dựng ngón tay cái: “Xịn lắm, kỹ thuật diễn tuyệt vời.”
Vẻ mặt Hứa Trích Tinh kiêu ngạo, như thể chị đang khen chính mình vậy.
Họ vào thang máy lên thẳng tầng trên, địa điểm quay lần này là một căn hộ
ba phòng ngủ đã hoàn thiện nội thất. Trong phim, đây chính là nhà nam
chính Giang Dã.
Trong và ngoài cửa đều có nhân viên công tác đứng, mọi người đều biết hôm nay chủ tịch của Thần
Tinh sẽ tới thăm ban, nhìn thấy Hứa Trích Tinh lại đây, đều nhỏ giọng
chào hỏi cô.
Phòng khách đang quay phim,
mọi người không dám nói quá to. Vưu Đào để trái cây và hộp sủi cảo vào
khu công tác cách vách, sau đó đưa Hứa Trích Tinh tới hiện trường quay.
Xung quanh dựng đầy máy móc, đạo diễn Đằng Văn vẫn đội cái mũ săn hươu của ông, cầm bộ đàm ngồi trước màn hình.
Tấm rèm trong phòng khách được kéo lên, để lộ bóng tối buồn tẻ, trong phòng trống rỗng, có vẻ hơi quạnh quẽ, trên bàn trà bày một đống đồ ăn thượng vàng hạ cám, còn có một lon bia.
TV đang phát bản tin quốc tế.
Sầm Phong dựa vào sofa ngồi dưới đất, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù, đáy mắt có một quầng thâm rõ ràng, dường như cả đêm không ngủ, cả người đều có vẻ trống rỗng chán đời.
Hứa Trích Tinh chỉ liếc mắt một cái mà tim đã thắt lại.
Vưu Đào nhẹ nhàng cầm tay cô nhéo nhéo, ý bảo cô không sao đâu.
Hứa Trích Tinh mím môi, đôi mắt hơi mở lớn, im ắng nhìn idol còn đang nhập vai.
Anh chống một chân ngồi hồi lâu, tròng mắt hơi chậm chạp xoay chuyển,
chuyển tầm mắt từ TV tới trên bàn trà, liếc hai cái xong, lại cầm lấy di động, mở phần mềm gọi đồ ăn ra.
Cảnh
tiếp theo chuyển tiếp ngay, diễn viên đóng vai shipper đã cầm túi đồ ăn
đợi sẵn, gõ cửa lộc cộc. Anh đứng dậy đi tới, lớp quần áo ở nhà mỏng
dính lủng lẳng trên cơ thể, xương bướm hằn rõ trên lưng.
Chắc là do yêu cầu của bộ phim, anh gầy đi rất nhiều.
Bóng dáng càng thêm gầy yếu.
Anh shipper gọi ầm lên: “Chào quý khách, đồ ăn của anh đây ạ!”
Anh lịch sự cười với đối phương một chút: “Cảm ơn.”
Cửa đóng lại, anh cầm túi đồ ăn đến cạnh bàn trà. Bên trong là một cái hamburger, mấy miếng gà rán, còn có một cốc Coca lạnh.
Vẻ mặt anh rất thản nhiên, tựa như đang ăn một bữa trưa bình thường, cầm
lấy hamburger cắn một miếng. Sắc mặt anh chợt có chút thống khổ, bổ nhào vào thùng rác bên cạnh nôn hết ra.
Đạo diễn kêu: “Cut!”
Sầm Phong nhổ hết hamburger trong miệng ra, nhận lấy nước súc miệng, đạo
diễn nói: “Không được, không có cảm giác buồn nôn tự nhiên, diễn lại
cảnh ăn đi, quay lại cảnh nôn này.”
Trên bàn đổi một chiếc hamburger mới.
Anh ngồi xuống, tiếp tục động tác vừa rồi.
Cắn một miếng, nhai hai cái, sắc mặt bắt đầu khó coi, nhào về phía thùng rác.
Đạo diễn lại hô cut, “Vẫn chưa được, thử lại lần nữa, phải có cảm giác buồn nôn sinh lý ấy.”
Vì thế thử lại một lần, kết quả vẫn không qua được.
Thử rất nhiều lần Đằng Văn vẫn chưa hài lòng, nhưng ông cũng chẳng vội gì, vui tươi hớn hở nói: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
Sầm Phong gật gật đầu, khi xoay người lại, mới nhìn thấy Hứa Trích Tinh.
Hơi thở nản lòng trống rỗng vừa rồi thoáng cái mất tiêu, anh cười rộ
lên, ánh mắt dịu dàng, đi nhanh đến cạnh cô.
Trong lòng Hứa Trích Tinh tức khắc mềm đến kỳ cục, ngoan ngoãn gọi anh: “Anh ơi ~!”
Anh giơ tay xoa xoa đầu cô: “Đến đây lúc nào em?”
Cô cười nói: “Vừa tới không lâu! Anh ơi, em mang sủi cảo cho anh đó, em tự tay gói đó nha!” Lại xoay người nói với Vưu Đào: “Chị chia trái cây mới nãy cho mọi người đi ạ.”
Đoàn phim làm gì có ai chưa hóng được drama Sầm Phong X Hứa Trích Tinh, đều cười toe toét gọi: “Cảm ơn bà chủ Hứa!”
Hứa Trích Tinh bị gọi đỏ nhừ cả mặt.
Sầm Phong có phòng nghỉ riêng, sủi cảo đặt ở bên trong, lúc ở cửa anh gọi
Ba Quốc tới, thì thầm dặn dò anh ta hai câu. Lúc anh đi vào, Hứa Trích
Tinh đã bày sủi cảo ra rồi.
Còn có đĩa nước chấm, mùi thơm tỏa lên.
Mặt mày cô hưng phấn: “Anh ơi, mau nếm thử!”
Sầm Phong cầm đũa gắp một cái, Hứa Trích Tinh lo lắng nhìn anh: “Ăn ngon không ạ?”
Anh gật gật đầu, “Ăn ngon, nhân nấm hương.”
Đôi mắt cô cười cong vút: “Vậy anh nhiều một chút đi!”
Sầm Phong im lặng một chút, dịu giọng nói: “Tí nữa anh còn phải diễn cảnh nôn, cứ để đây đi tối anh ăn tiếp.”
Hứa Trích Tinh vội vàng gật đầu: “Dạ dạ! Được!” Cô nhìn anh, mặt mày đều
đau lòng: “Anh ơi, anh gầy đi nhiều quá, cằm nhọn hết cả đây này, còn để râu nữa.”
Anh cười hỏi: “Để râu xấu trai à?”
Hứa Trích Tinh: “Đẹp! Thế nào cũng đẹp! Đẹp kiểu suy sụp ý!”
Anh cười rộ lên, thấp giọng giải thích với cô: “Dạo này đang quay cảnh nam
chính bị trầm cảm, hình tượng phải sát với thực tế, phải giữ trạng thái
này một thời gian.”
Hứa Trích Tinh đánh
giá anh tỉ mỉ, nghiêm túc dặn dò: “Nhưng anh nhé, đóng phim là đóng
phim, hiện thực là hiện thực, ngàn vạn lần đừng để vì nhập vai mà bị ảnh hưởng đấy.”
“Không đâu.” Giọng anh dịu dàng: “Hiện thực có em mà.”
Trái tim Hứa Trích Tinh lại bắt đầu kinh hoàng.
Cũng may rất nhanh liền có nhân viên công tác tới gọi: “Giang Dã chuẩn bị lên diễn.”
Ở đoàn phim mọi người đều quen gọi nhau bằng tên nhân vật.
Hứa Trích Tinh giơ nắm tay nhỏ với anh: “Anh ơi cố lên! Lần này nhất định có thể một lần qua luôn!”
Anh cười gật gật đầu.
Lúc đi tới, Đằng Văn lại giảng cho anh trạng thái diễn một lần, vẻ mặt Sầm
Phong rất bình tĩnh nghe xong, ngẩng đầu hỏi Ba Quốc: “Mua được chưa?”
Ba Quốc móc trong túi ra một cái túi hồng nhạt: “Mua được ạ, vị cà phê anh muốn đây!”
Mọi người đều hơi tò mò đi qua nhìn.
Trong túi đựng kẹo cứng vị cà phê.
Sầm Phong xé mở vỏ túi, kẹp mấy viên kẹo vào trong hamburger.