Edit + Beta: meomeoemlameo.
Xe lửa đi hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Rạng sáng vừa đến trạm, Sầm Kiến Trung đã vội vàng xuống tàu ngay. Hai người đi theo sau lão, thấy lão vừa đi vừa hỏi, cuối cùng lên một chiếc xe
taxi.
Chờ xe rời đi, họ mới điện cho đại tiểu thư, “Lão lên xe rồi, chắc sẽ đến thẳng công ty đấy ạ.”
Giọng đại tiểu thư rất bình tĩnh: “Tôi biết rồi, các anh rút đi, về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, mấy ngày này đừng lộ diện.”
Cúp điện thoại, Hứa Trích Tinh rời giường dọn dẹp một chút, chuẩn bị đến công ty.
Tuy rằng vạn sự đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đầu óc cô vẫn căng chặt.
Lúc cô ra cửa, di động để trên tủ giày đột nhiên vang lên, dọa cô hết
hồn.
Cuộc gọi từ “Con trai tui”.
Hứa Trích Tinh vừa ôm ngực vừa tiếp điện thoại, giọng nói vẫn vui vẻ như trước, “Anh ơi ~!”
Đầu bên kia tựa hồ hơi kinh ngạc là cô tiếp nhanh như vậy, dừng một chút mới nói: “Dậy rồi à em?”
Cô gật gật đầu: “Dạ vâng, sao thế ạ?”
Giọng Sầm Phong hơi trầm: “Gần đây…… Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong lòng Hứa Trích Tinh đã hơi chột dạ, nhưng giọng điệu vẫn bình thường:
“Không có mà, anh ơi anh sao vậy? Sao anh lại hỏi em thế?”
Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Không có gì, anh mơ mấy giấc mơ không tốt lắm, hơi lo cho em.”
Tim Hứa Trích Tinh tan chảy.
Cô dịu dàng an ủi anh: “Mơ tương phản với đời thực đó, anh ơi anh không
phải sợ! Có phải đóng phim mệt quá không anh? Buổi tối ngủ không ngon ạ? Em kêu chị Đào Tử mua hương xông an thần cho anh nhé? Anh muốn ăn gì
không? Em bảo bọn họ đi mua.”
Anh cười một chút: “Không cần đâu, anh ở đây tốt lắm.”
Hốc mắt Hứa Trích Tinh đột nhiên ê ẩm, muốn đến bên anh, nhẹ nhàng ôm anh
một cái, “Anh ơi đừng sợ nhé, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đừng lo
lắng.”
Giọng anh vừa thấp lại dịu dàng: “Được. Em ngoan một chút nhé, có chuyện gì phải nói cho anh.”
Hứa Trích Tinh đồng ý cực nhanh: “Dạ dạ dạ!”
Cúp điện thoại, cô ngây ra một lúc, sắc mặt dần dần lạnh băng.
Tên cặn bã kia, cô nhất định phải quyết đoán xử lý ngay. Để lão vĩnh viễn
vĩnh viễn không có cơ hội xuất hiện trước mặt anh của cô nữa.
Lúc Hứa Trích Tinh lái xe đến công ty, trời mới sáng hẳn. Cô tới văn phòng
xử lý một ít tài liệu, ước chừng sắp đến lúc, bèn đi đến phòng điều
khiển.
Phòng điều khiển của Thần Tinh có
cả trăm cái camera an ninh, hệ thống bảo an cực kì hoàn thiện. Thấy cô
tới, nhân viên công tác lập tức chỉ vào camera theo dõi ở cửa chính:
“Đại tiểu thư, cô nhìn xem có phải người này không ạ?”
Người theo dõi Sầm Kiến Trung đã sớm gửi ảnh chụp lén tới, nhân viên an ninh
đã có ảnh. Huống hồ mới sáng bảnh mắt, lão lại ngồi xổm ở ven đường đối
diện công ty gặm bánh bao, hành tung khả nghi như thế, nhìn một tí là
nhận ra ngay.
Hứa Trích Tinh mặt mày vô
cảm: “Ừ, đừng rút dây động rừng, hai ngày này cứ theo dõi lão chặt chẽ
vào, có động tĩnh gì phải báo ngay cho tôi.”
Nhân viên an ninh gật đầu nghe lệnh.
Bảo vệ tại cửa cũng đã sớm nhận được tin tức, nhìn thấy Sầm Kiến Trung lang thang ở cửa cũng làm bộ như không phát hiện.
Đến trưa, Hứa Trích Tinh dẫn mấy người ra khỏi cổng chính.
Sầm Kiến Trung đứng dưới gốc cây cách đó không xa đọc báo.
Hứa Trích Tinh mắt nhìn thẳng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, giọng điệu nghiêm khắc lại bất mãn: “Sao xe còn chưa tới?”
Trợ lý vội vàng chạy sang một bên gọi điện thoại.
Sầm Kiến Trung nghe thấy giọng nói thúc giục của anh ta: “Chú làm cái gì
thế?! Sao còn chưa đánh xe tới? Bà chủ Hứa sắp chờ hết nổi rồi đấy!”
Đôi mắt Sầm Kiến Trung sáng lên.
Canh mấy tiếng, cuối cùng lão cũng canh được người.
Lão lấy tờ báo che mặt, thầm đánh giá cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng
trong đám người. Trong đầu lại vọng lên đoạn đối thoại trên tàu.
―― mày đừng thấy cô ta còn trẻ lại là con gái, thủ đoạn lợi hại lắm.
Nhìn thế này, quả là rất lợi hại, người bên cạnh dường như đều sợ cô ta một nước.
Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz rất nhanh chạy từ gara đến, trợ lý kéo cửa xe giúp cô, đoàn người lên xe rời đi.
Sầm Kiến Trung ngồi xổm xuống, hớn hở bỏ đi.
Phòng bảo vệ gọi điện cho Hứa Trích Tinh: “Đại tiểu thư, người kia đi rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Sầm Kiến Trung lại tới.
Hứa Trích Tinh dựa theo thời gian được thông báo, cô cố tình lái chiếc xe
Coupe vàng của mình qua mặt lão. Cô mở cửa sổ xe, Sầm Kiến Trung có thể
nhìn rõ ràng, đứng lên nhìn chằm chằm biển số xe thật lâu.
Chiếc xe này thật xa hoa, nhìn đã biết là không hề rẻ.
Hơn nữa Công ty giải trí Thần Tinh trước mặt này, cả một tòa nhà lớn như vậy đều là của họ, quả là tráng lệ huy hoàng.
Trước khi tới đây Sầm Kiến Trung vốn chỉ định đòi 50 vạn.
Nhưng bây giờ lão đổi ý rồi.
Thần Tinh nhiều tiền như vậy, đòi thêm một chút thì đã sao.
Vì thế sau hai ngày canh me, buổi chiều ngày thứ ba, lúc Hứa Trích Tinh
chậm rãi lái xe ra khỏi cổng, Sầm Kiến Trung sải bước lên. Thừa dịp cần
gạt chắn xe còn chưa mở, lão gõ gõ lên cửa kính xe hạ một nửa của Hứa
Trích Tinh.
Cửa sổ xe hạ xuống, cô gái trẻ xinh đẹp bên trong khẽ cau mày, vừa cảnh giác vừa sốt ruột nhìn lão: “Ông làm gì đấy?”
Sầm Kiến Trung nhếch miệng cười, khoe hàm răng vàng khè: “Chào cô chào cô, cô là chủ tịch của Công ty giải trí Thần Tinh à?”
Hứa Trích Tinh càng cau mày hơn: “Ông là ai?”
Sầm Kiến Trung cúi xuống, ấn cả hai tay vào cửa xe: “Chủ tịch Hứa, tôi có chút việc muốn tán gẫu với cô một tí.”
Hứa Trích Tinh chẳng giấu sự cảnh giác chút nào, nghiêng đầu ra ngoài gọi: “Bảo vệ!”
Bảo vệ ở đằng xa đã đi tới.
Sầm Kiến Trung biến sắc, cũng không vòng vo nữa, hạ giọng nói thẳng: “Bà
chủ Hứa, đây là chuyện có liên quan đến Sầm Phong, thật sự không muốn
nghe à? Nếu cô không nghe, tôi sẽ đi tìm phóng viên.”
Quả nhiên, vừa nghe đến lời này của lão, vẻ mặt sốt ruột mới nãy của cô gái biến sắc hẳn, nhíu chặt mày liếc lão một cái, tựa như đang suy đoán xem lão nói thật hay giả.
Bảo vệ phía sau đã đi tới nơi: “Chủ tịch.”
Hứa Trích Tinh mím môi, dường như đang suy xét, mấy giây sau liền vẫy tay: “Không sao, anh về đi.”
Sầm Kiến Trung nhếch miệng cười.
Chờ bảo vệ đi xa lão mới hỏi: “Bà chủ Hứa, chúng ta đổi chỗ nói chuyện nhé?”
Hứa Trích Tinh cau mày nhìn lão: “Lên xe.”
Sầm Kiến Trung ngồi vào ghế phụ, Hứa Trích Tinh không nói một lời, lái xe
đến con đường rợp bóng cây cạnh cửa phụ công ty. Khu vực này vẫn nằm
trong màn hình giám sát của Thần Tinh, nhưng vì đây là đường một chiều,
xe ít người cũng ít, tương đối yên tĩnh.
Cô dừng xe, trong mắt đầy cảnh giác, giọng điệu lạnh như băng: “Bây giờ có thể nói được chưa? Tìm tôi có chuyện gì?”
Sầm Kiến Trung vươn tay cười: “Bà chủ Hứa, làm quen chút nhé, tôi là bố của Sầm Phong, Sầm Kiến Trung.”
Hứa Trích Tinh sửng sốt một chút, tựa như bị sốc, phớt lờ bàn tay của lão,
hồi lâu mới hỏi: “Bố của anh ta? Không phải anh ta lớn lên trong cô nhi
viện sao?”
Sầm Kiến Trung cười khà khà:
“Nói ra thật xấu hổ, tôi có phạm chút sai lầm lúc đầu đời, phải ở cục
cảnh sát mười mấy năm, vừa mới ra tù. À mà không, vừa mới ra ngoài đã đi tìm con trai ngay.”
Lời này của lão có một nửa uy hiếp, lão tin là vị bà chủ Hứa này có thể nghe ra ý lão ngay.
Quả nhiên, Hứa Trích Tinh tức giận nhìn lão: “Ông muốn gì?”
Sầm Kiến Trung cười ha hả nói: “Tôi còn biết sao được nữa, tôi chỉ muốn tìm con trai xin ít phí phụng dưỡng thôi. Con cái nuôi cha mẹ, có gì sai
đâu?”
Hứa Trích Tinh cười lạnh một tiếng: “Theo pháp luật thì ông và anh ta chẳng còn liên hệ gì nữa, anh ta
chẳng chịu bất kì nghĩa vụ nào phải phụng dưỡng ông, ông có đi hầu tòa
cũng vô dụng.”
Sầm Kiến Trung lại nhích gần tới, cười nói: “Hầu tòa làm gì, tôi không tìm tòa án đâu, có tìm cũng phải tìm phóng viên.”
Hứa Trích Tinh nổi sùng: “Ông!”
Sầm Kiến Trung cười tủm tỉm nhìn cô: “Bà chủ Hứa không định hỏi hồi trẻ tôi phải vào tù vì tội gì ư?”
Hứa Trích Tinh làm theo lời lão: “Tội gì?”
Lão nhăn nhở: “Giết người.”
Sắc mặt Hứa Trích Tinh trắng bệch, khẽ né tránh về phía cửa xe, giọng điệu không còn mạnh mẽ như vừa rồi nữa: “Ông tính làm gì?”
Sầm Kiến Trung rì rầm nói: “Làm gì có minh tinh nào muốn biết cha ruột nó
lại là kẻ giết người? Mặc kệ pháp luật nói sao, tôi vẫn là cha thân sinh của nó, đừng hòng chối! Con trai đã làm ngôi sao nhớn, cha thì vất
vưởng, như vậy sao được? Nghe nói bà chủ Hứa rất quan tâm đến con trai
tôi nhỉ, thế này đi, chuyện này tôi không tìm thằng con tôi nữa, cô giải quyết luôn cho tôi đi.”
Hứa Trích Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ông muốn sao?!”
Sầm Kiến Trung: “Cho tôi một trăm vạn, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì.”
Hứa Trích Tinh: “Không thể nào! Sao ông không đi ăn cướp đi?!”
Sầm Kiến Trung cười lạnh: “Một trăm vạn đối với bà chủ Hứa chỉ là chút lòng thành thôi mà? Nếu cô không chịu, giờ tôi sẽ đi tìm phóng viên bốc
phốt, làm cho nó thân bại danh liệt, huỷ hoại cây rụng tiền của cô.”
Lão còn không quên bổ sung một câu: “Tôi chính là tội phạm giết người, còn chuyện gì không dám làm cơ chứ.”
Hứa Trích Tinh như thể bị lão dọa, giọng nói đều phát run: “Tôi cho thì ông sẽ đi chứ? Không bao giờ trở về nữa?”
Sầm Kiến Trung: “Đương nhiên. Tiền tới tay tôi sẽ rời khỏi thành phố B
liền, cô cứ yên tâm, tôi là người giữ lời, sẽ không cầm tiền còn nói
bậy.”
Thật lâu sau, lão nghe thấy Hứa
Trích Tinh cắn răng nói: “Được, ông đưa tài khoản cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho ông ngay. Ông phải lập tức rời đi!”
Sầm Kiến Trung vui mừng ra mặt, lập tức đưa số tài khoản ngân hàng đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Hứa Trích Tinh chuyển khoản tại chỗ luôn.
Di động của Sầm Kiến Trung rất nhanh nhận được thông báo của ngân hàng đã có tiền chuyển tới.
Nhìn 100 vạn dôi ra trong thẻ, lão hưng phấn muốn ná thở, quay phắt đầu nhìn Hứa Trích Tinh bị lão dọa nằm ngây ra, cười khoe hàm răng vàng khè: “Bà chủ Hứa đúng là người hào phóng, vậy hẹn gặp lại nhé?”
Hứa Trích Tinh quay đầu đi, không để ý đến lão.
Sầm Kiến Trung đẩy cửa xe rời đi, bước chân vui sướng như muốn bay lên.
Qua một hồi lâu, điện thoại vang lên, là bảo vệ gọi tới: “Đại tiểu thư, lão gọi xe đi rồi.”
Trên mặt Hứa Trích Tinh đã không còn vẻ kinh sợ như vừa nãy, bình tĩnh hỏi: “Phái người đuổi theo chưa?”
“Đuổi kịp rồi ạ!”
“Ok, có gì nhớ báo cho tôi nhé.”
Cúp điện thoại xong, cô gỡ thẻ ghi âm trên xe xuống, sau đó xuống xe gọi cho trợ lý, yêu cầu anh ta tới lái xe tới tiệm rửa xe.
Lúc về công ty từ cửa hông, nhân viên an ninh lo lắng ra chào: “Đại tiểu
thư, cô có sao không? Sao cô lại tùy ý cho lão lên xe thế! Hù chết chúng tôi rồi!”
Hứa Trích Tinh thờ ơ vẫy tay: “Không sao, cứ tiếp tục theo dõi đi, chắc lão sẽ quay lại sớm thôi.”
Trở lại văn phòng, cô cắm thẻ nhớ vào máy tính.
Hình ảnh bên trong xe xuất hiện trên màn hình.
Mỗi tiếng nói cử động đều có thể nghe được rành mạch.
Hứa Trích Tinh nhìn chằm chằm gã đàn ông trung nhiên trên màn hình, trong mắt chỉ có nụ cười nhạo.
……
Sầm Kiến Trung cầm được tiền cũng không rời thành phố B ngay. Trời ơi, một
trăm vạn đó, lão có nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ đòi được tưng đó tiền. Lão mừng muốn bay lên, về nhà nghỉ nhỏ trả phòng ngay, sau đó dọn tới
một khách sạn kinh doanh sang trọng.
Trong hai ngày tiếp theo, lão thay cho mình không ít thứ tốt.
Di động, quần áo, giày, đồng hồ, đều là những thứ lão chưa từng thấy trong trấn nhỏ. Lão còn đi tới trung tâm spa, sung sướng hưởng thụ hai ngày.
Hai người theo dõi lão có chút trào phúng: “Xem cách lão tiêu xài này,
chẳng mấy mà hết sạch tiền ngay thôi. Đại tiểu thư đúng là biết nhìn
người, cái ngữ này cho ăn mấy cũng không no.”
Từ spa đi ra đã là chập tối, Sầm Kiến Trung mặt người dạng thú gọi taxi đến bar trên phố.
Lão ngồi trên ghế dài, gọi không ít gái hầu rượu, trái ôm phải ấp, chơi
đoán số uống rượu, vừa nhìn là biết là loại nhà quê mới nổi tới tìm thú
vui.
Người theo dõi lão cũng vào quán
bar, ngồi vào ghế sau lưng lão. Dù sao đại tiểu thư sẽ trả hóa đơn, hai
người còn vui vẻ gọi một chai rượu.
Đang
uống dở, đột nhiên nghe thấy trong tiếng nhạc ồn ào có người gọi: “Sầm
Kiến Trung? Đờ mờ tao không nhìn nhầm chứ? Thằng Sầm, là mày thật à?”
Hai người liếc nhau, kín kẽ quay qua nhìn.
Người đến là một người đàn ông đầu trọc đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, Sầm
Kiến Trung say khướt nhìn gã trân trân một lúc, cũng nhận ra: “Thằng
Quách! Thằng Quách Đầu trọc!”
Hai người cầm tay một phen, Quách Đầu trọc vồn vã hỏi: “Mày ra khám hồi nào thế? Á à, phát tài rồi đấy à?”
Sầm Kiến Trung vui tươi hớn hở: “Mấy năm trước tao ra rồi, chậm hơn mày hai ba năm!”
Hóa ra là bạn tù.
Người theo dõi lão vội vã gửi tin cho đại tiểu thư.
Sầm Kiến Trung khoác cổ Đầu trọc, cực kì hào khí: “Mày uống gì cứ chọn đê, đêm nay tao mời khách!”
Hai người uống đến rạng sáng mới khoác vai nhau rời đi, về khách sạn Sầm
Kiến Trung đang ở kia. Đầu trọc líu lưỡi hỏi: “Thằng Sầm, sao mày ăn nên làm ra thế? Nói tí xem nào, để anh em cùng biết mà phát tài.”
Sầm Kiến Trung lại cầm hai bình rượu tu ừng ực: “Người anh em, biện pháp
này mày học không được đâu. Tao là sinh được thằng con tốt đấy.”
Rượu xông lên não, nào còn nhớ cái gì nên nói cái gì không, lão vắt óc khoe được gì là khoe tuốt.
Nghe thấy vậy Đầu trọc sửng sốt, rượu cũng tỉnh mấy phần, túm lão hỏi: “Mày chỉ đòi mỗi một trăm vạn thôi à?”
Sầm Kiến Trung líu lưỡi: “Một trăm vạn còn chưa đủ nhiều à?”
Đầu trọc vô cùng đau đớn nói: “Mày đần à, bây giờ minh tinh chỉ cần quay
bừa một cái phim lên bừa một cái gameshow đã được mấy trăm vạn. Con trai mày có tiếng thế, con ả chủ tịch kia còn để ý nó, mày có đòi 500 vạn
cũng chẳng nhiều đâu!”
Sầm Kiến Trung giật mình: “Mày nói thật à?”
Đầu trọc nói: “Đương nhiên rồi, lại đây lại đây lại đây, để anh mày chỉ cho mày một ý.”
…………
……
Mấy ngày sau, khi Hứa Trích Tinh lái xe từ cửa lớn ra, lại gặp Sầm Kiến Trung.
Hứa Trích Tinh vừa thấy lão liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó gương mặt trở nên tức giận: “Sao ông còn chưa đi?!”
Sầm Kiến Trung ghé vào trước cửa sổ xe cười hì hì nói: “Bà chủ Hứa, tôi
ngẫm nghĩ rồi, cảm thấy chuyện này không công bằng. Thằng con tôi một
năm kiếm cho các người bao nhiêu tiền, chắc phải mấy ngàn vạn ấy nhỉ? Cô chỉ cho tôi cái số lẻ thì thiệt tôi quá.”
Hứa Trích Tinh: “Ông còn muốn đòi thêm tiền?”
Sầm Kiến Trung giơ ba ngón tay với cô: “Không cần nhiều, cho tôi thêm 300
vạn, tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không tái xuất hiện trước mặt cô nữa.”
Hứa Trích Tinh tức giận nói: “Không được! Mời ông đi ngay đi! Bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Sầm Kiến Trung chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt âm trầm nhìn chiếc xe chạy đi.
Lão điện cho Đầu trọc: “Con ả từ chối rồi.”
Đầu bên kia nói: “Tao nói cấm có sai, loại người này không thấy quan tài
không đổ lệ, bây giờ mày qua địa chỉ tao đưa đi. Tao nghe ngóng được số
điện thoại của bà chủ Hứa rồi, tao gửi qua di động cho mày.”
Sầm Kiến Trung có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”
Đầu trọc cười nói: “Chợ đen mua gì chả có. Hôm nay vừa khéo, vận khí tốt,
tao vừa ra ngoài đã gặp người chào bán mấy cái phương thức liên hệ, có
cả số của bà chủ Hứa.”
Sầm Kiến Trung cười ha hả: “Xem ra ông trời đang giúp tao rồi.”
Lão rời khỏi Thần Tinh, gọi taxi tới dưới một tòa office building của cánh báo chí.
Cầm chiếc di động mới mua, lão chụp một tấm ảnh, còn chụp rõ ràng logo tờ
báo, sau đó gửi đến số điện thoại của Hứa Trích Tinh mà lão mới nhận
được.
Đầu bên kia quả nhiên nhắn lại ngay:
―― ông muốn làm gì?!
―― bà chủ Hứa, tôi đi liên hệ phóng viên đây. Cho cô thời gian 5 phút, tôi muốn 300 vạn. Nếu trong vòng 5 phút mà không nhận được tiền, tôi sẽ đi
vào. Những điều tôi sẽ nói, tôi cũng không dám đảm bảo đâu.
―― ông phải thề đây là lần cuối cùng.
―― tôi thề, nhận được tiền tôi sẽ đi ngay. Bà chủ Hứa, đừng dây dưa nữa, thời gian đã qua một phút rồi đấy.
Đầu bên kia không nhắn lại nữa.
Hai phút sau, di động rung lên, Sầm Kiến Trung lại nhận được tin nhắn của ngân hàng.
Lão hưng phấn đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nụ cười trên mặt không thể
nén được, đứng ở dưới lầu cười ha hả. Người qua đường đi qua đều nhìn
lão như kẻ điên, lão cũng chẳng thèm để ý chút nào, nhắn cho Đầu trọc ‘
thành công rồi gặp ở khách sạn nhé ’ liền nhảy chân sáo tới ven đường,
gọi xe về khách sạn.
100 vạn hồi trước lão đã tiêu chỉ còn hơn 80 vạn, bây giờ thêm 300 vạn này là lão có 380 vạn rồi!
Lão phải lên kế hoạch thật kĩ sẽ tiêu xài thế nào, trấn nhỏ hồi xưa lão
không ở nữa, phải lên thành phố mua nhà, mua xe. Lão phải chơi bời, cưới vợ, sống những ngày tháng sung sướng nhất.
Nếu……
Nếu ngày nào đó lão lại thiếu tiền.
Chỉ cần thằng con còn ở giới giải trí một ngày, lão tin bà chủ Hứa này sẽ vĩnh viễn khuất phục dưới sự uy hiếp của lão.
Sầm Kiến Trung hân hoan hớn hở nhắm mắt lại, vừa đi vừa ngân nga hát trở về khách sạn. Vừa mới tới cửa khách sạn, xung quanh đột nhiên có mấy người xông lên đè lão lại.
Sầm Kiến Trung còn
chưa biết đã xảy ra chuyện gì, tức khắc la to. Xung quanh có người chạy
lên hỗ trợ, người kia bèn đè thường phục, rút còng tay ra ấn lão vào
tường: “Cảnh sát điều tra đây!”
Sầm Kiến Trung cứng người, không tin nổi hô to: “Các người bắt tôi làm gì! Tôi có làm gì đâu! Các người làm gì thế?!”
Người mặc thường phục đập vào đầu lão: “Thành thật chút đi! Mang đi.”
Sầm Kiến Trung còn đang phẫn nộ giãy giụa bị áp lên xe cảnh sát.
Cả đường lão đều kêu oan uổng.
Mãi đến khi vào phòng thẩm vấn, cảnh sát ngồi xuống đối diện lão, cười lạnh nói: “400 vạn, lá gan không nhỏ nhỉ.”
Sầm Kiến Trung biết ngay Hứa Trích Tinh đã báo án.
Sao con ả đó dám!!!
Lão còn định giãy giụa: “Là cô ta tự nguyện đưa! Đó là tiền cấp dưỡng đưa thay con trai tôi!”
Cảnh sát nhấn bút ghi âm, bên trong truyền ra giọng nói của lão:
―― “Tôi chính là tội phạm giết người, còn chuyện gì không dám làm cơ chứ.”
―― “Nếu cô không chịu, giờ tôi sẽ đi tìm phóng viên bốc phốt, làm cho nó thân bại danh liệt.”
Mồ hôi lạnh chảy ướt đầm lưng Sầm Kiến Trung.
Cảnh sát cười lạnh hỏi: “Thế này cũng bảo là tự nguyện?”
Sầm Kiến Trung lúc này nghĩ lại mới thấy, hình như mình đã mắc câu. Chuyến
này lão quá thuận lợi, từ trên xe lửa nghe được tin tức của Sầm Phong,
thuận lợi tìm được Thần Tinh, gặp Hứa Trích Tinh, lên xe cô ta, tùy tiện uy hiếp mấy câu đã nhận được tiền.
Nhưng tại sao……
Tại sao lại như vậy???
Chẳng lẽ cô ta đã biết ý đồ của mình từ trước? Cô ta cài cắm người từ lúc mình ở trên xe lửa ư?!
Chuyện này không thể nào chứ!
Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn
Trên xe có camera hành trình, tin nhắn di động, lịch sử chuyển khoản, nhân
chứng vật chứng đều đầy đủ. 400 vạn không phải là con số nhỏ, suy trong
tội danh tống tiền, thuộc về tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, căn cứ mức xử phạt, ít nhất phải ngồi tù mười năm.
Sầm Kiến Trung biết mình toi rồi.
Nhưng lão cũng không thể để con ả kia được sống tốt!!!
Làm như lão không có hậu chiêu ư?!
Chết thì phải chết chùm đi!
……
Hứa Trích Tinh rất nhanh nhận được 380 vạn cảnh sát trả về, còn 20 vạn kia
cô coi như cho chó ăn vậy. Thần Tinh đã thuê luật sư nổi tiếng nhất
trong ngành để xử lý vụ án tống tiền. Lần này, cô mà không để kẻ cặn bã
kia ở trong đó ít nhất mười năm, thì uổng phí công cô liều cái mạng này.
Còn về chuyện mười năm sau.
Chuyện ở trong tù, ai dám nói chứ.
Cô còn đang thảo luận chi tiết ra tòa với luật sư, quản lý bộ phận PR đã
tới gõ cửa: “Đại tiểu thư, có một phương tiện truyền thông đã up clip
phỏng vấn Sầm Kiến Trung lên, trên mạng loạn cào cào rồi.”
Hứa Trích Tinh sửng sốt một chút, đột nhiên cười rộ lên: “Quả nhiên lão có hậu chiêu.”
Cô kéo ngăn bàn làm việc, lấy ra một cái USB đưa cho quản lý: “Kế hoạch
quan hệ xã hội đã được gửi tới hòm thư của anh, đi xử lý đi.”
Quản lý vội vàng bỏ đi.
Luật sư nhìn cô gái không chút hoang mang, cười hỏi: “Xem ra cô đã sớm có chuẩn bị rồi nhỉ?”
Hứa Trích Tinh cười: “Tiếp xúc với loại người này, sao có thể không để đường lui cho mình.”
Clip phỏng vấn Sầm Kiến Trung là có từ trước khi lão đến tìm Hứa Trích Tinh
lần thứ hai, để Quách Đầu trọc làm phóng viên, lão làm người được phỏng
vấn, quay ở trong khách sạn.
Video ở trong tay Quách Đầu trọc, nếu lão xảy ra chuyện, đối phương đã đồng ý sẽ gửi clip cho cánh báo chí.
Acc buôn dưa up phốt cũng chỉ là một tòa soạn nhỏ có mấy vạn fan, nhưng
video vừa ra, có tên của Sầm Phong nên nhiệt độ và lượng người xem nhanh chóng tăng lên.
【 Drama động
trời! Bố đẻ Sầm Phong xuất hiện, do từng bị bỏ tù vì tội giết người nên
Sầm Phong từ chối không phụng dưỡng, để bố ra tù phải vất vưởng khắp
nơi, ăn xin kiếm sống 】
Hồi còn ở Thần tượng thiếu niên, lúc Sầm Phong bị phốt lớn lên ở cô nhi viện, đã
có người đề cập đến cái từ con trai của tội phạm giết người này rồi.
Chẳng qua không ai tin, hơn nữa nhanh chóng bị Thần Tinh đè xuống, không mấy người chú ý tới.
Bây giờ video vừa ra, trên màn hình là một người đàn ông trung niên đã được làm mờ, nước mắt nước mũi dầm dề chua xót kể chuyện mấy năm gần đây.
Lão nói lão vất vả lắm mới gom đủ tiền tới thành phố B, muốn gặp mặt con trai một lần, ai dè con trai đóng cửa không gặp, còn vội vàng lấy danh
nghĩa đóng phim điện ảnh để né tránh.
Trong video, Sầm Phong bị lão nói thành một thằng bất hiếu không biết cha mẹ ông bà anh chị em gì cả.
Lão ăn mặc rách bươm, trên mu bàn tay gạt lệ đều là vết nứt vẻ do bị thương lúc làm việc nặng trên công trường, nhìn qua đáng thương khỏi bàn.
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng ấy là, bố đẻ của Sầm Phong là tội phạm giết người thật cmn đấy à???
Chuyện internet nổ tung diễn ra trong nháy mắt.
# cha ruột Sầm Phong là tội phạm giết người # chạy thẳng băng lên no 1 hot search, đằng sau còn có chữ HOT.
Trong khi cư dân mạng còn đang bị sốc vì drama này, đám anti fan luôn ghim
Sầm Phong mà tìm mãi không thấy điểm đen nào giờ ùn ùn ào ra, vui như
trảy hội.
Đầu tiên chửi thằng này không biết chăm sóc cha ruột.
Thứ hai chửi thằng này là con trai của kẻ giết người, hư đốn không ra gì, không đáng được gọi là thần tượng.
Club Phong Tranh ngây hết ra.
Các cô chỉ biết anh lớn lên trong cô nhi viện, chuyện này làm các cô chấn
kinh thật sự rồi, làm sao giờ còn liên quan đến một người bố là tội phạm giết người nữa? Các cô căn bản không biết thật giả, cũng không dám lỗ
mãng đi phủ nhận bác bỏ tin đồn, chỉ có thể khống chế bình luận là chưa
rõ chân tướng thì không thể tin lời nói của một phía.
Vừa khống chế bình luận, vừa khóc lóc đi tìm Nhược Nhược.
Nhược Nhược nói: Đừng sợ, chân tướng sẽ có ngay thôi.
Cô nói ngay, quả nhiên là tới ngay thật.
Account marketing có mấy trăm vạn lượt follow và mấy phương tiện truyền thông chính thống đều tung ra tin tức và clip phỏng vấn.
Đây là do mấy năm nay Hứa Trích Tinh phái người đến trấn nhỏ ngày xưa Sầm
Phong sống, lặng lẽ tìm kiếm hàng xóm, thầy cô, bác sĩ, thậm chí cả cán
bộ nhà nước năm đó, phỏng vấn bọn họ về những chuyện có liên quan đến
Sầm Phong và người bố cặn bã của anh.
Chỉ cần vung đủ tiền, làm gì có ai không nhận phỏng vấn.
Trong video, một người phụ nữ trung niên bị làm mờ mặt nhớ lại nói:
―― “Sầm Kiến Trung ấy à, tôi nhớ lão mà. Nhớ rõ lắm, vì lúc đấy lão tính
giết thằng bé, bệnh viện chúng tôi còn báo cảnh sát. Đúng, con vừa sinh
mẹ ruột đã bỏ đi, lão đến bệnh viện mang đứa bé tới hành lang cầu thang
định bóp chết, may mà lúc ấy y tá trưởng của chúng tôi bắt gặp. Lúc ấy
trấn trên ai ai cũng biết, lão muốn giết đứa bé kia.”
Một bà lão tóc bạc phơ than thở:
―― “Tiểu Phong số khổ lắm thay, từ nhỏ đã không có mẹ, cái thằng làm cha
kia cũng mặc kệ nó. Đứa trẻ bé như vậy, bà nhớ rõ mới chỉ ba bốn tuổi
thôi, trên người không còn chỗ nào lành lặn, đều là do bố nó đánh, tay
đấm rồi chân đá, cô nói xem đứa trẻ con mới bé tí thế chịu sao nổi?
Chúng bà chạy sang can, ai dè Sầm Kiến Trung gặp ai cũng đánh, Tiểu
Phong quỳ rạp trên mặt đất, ôi chao, lần đó suýt thì tắt thở.”
Lão cán bộ đã về hưu ngồi trước cửa tưới hoa, vừa nhớ lại vừa nói:
―― “Chính phủ phái người đến hòa giải rất nhiều lần, cũng vô dụng cả, lão
vẫn cứ đánh, cứ say rượu là lão trút giận lên đứa trẻ. Lúc đó ấy mà, nhà quan cũng không quản được nhà dân. Dù gì cũng là con đẻ lão, chúng tôi
không thể mang đứa bé đi được. Đến ngày lễ ngày tết cấp cho một ít quần
áo đồ ăn trợ cấp cho trẻ con, nhưng nghe nói đều bị lão bán lấy tiền
chơi bạc hết. Con lão ngày đông lạnh buốt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi
mỏng tang, đứng co quắp ở cửa. Hàng xóm nhà lão qua bảo chúng tôi quản
đi, nhưng quản thế nào? Cũng không thể gô lão lại được.”
Còn có những người thời trẻ gặp được Sầm Phong, nay cũng đã ngoài ba mươi, lòng đầy căm phẫn:
―― “Mỗi ngày đều đánh Tiểu Phong, còn không cho nó ăn cơm, hồi đó chúng
tôi thường xuyên trộm trèo tường vào cho Tiểu Phong đồ ăn vặt, bị lão
bắt gặp còn bị ăn chửi.”
―― “Sầm Phong
bây giờ có thể trở thành đại minh tinh, thật sự tất cả chúng tôi đều
mừng cho nó, đều là điều nó đáng nhận được. Khi còn nhỏ nó đã khổ quá
rồi, cái gã cha không bằng cầm thú kia về sau giết người vào tù, chúng
tôi đều vui cho thằng bé lắm. Ngày nó được đưa tới cô nhi viện, còn rất
lễ phép tới chào tạm biệt chúng tôi, nói rằng sau này lớn lên sẽ trở về
thăm các anh các chị. Aizz, về sau chúng tôi chuyển nhà, cũng không gặp
lại lần nào nữa.”
……
Hứa Trích Tinh lên nick chính share video:
――@ là Hứa Trích Tinh đây: Phụng dưỡng ông? Ông xứng sao? Đồ rác rưởi không bằng cầm thú. Chỉ muốn nhìn thấy con trai, thế thì tin nhắn tống tiền
tôi này từ đâu mà ra?
Đính kèm là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cuối cùng giữa Sầm Kiến Trung và cô.
Cư dân mạng đang hóng drama đều sốc óc.
Vỗn lài??? 300 vạn??? Bà chủ Hứa cho thật luôn à???
Official weibo của Thần Tinh rất nhanh share status Weibo của đại tiểu thư:
――@ Official weibo của Thần Tinh: Đã lập án, đại tiểu thư bị sợ hãi.
Hứa Trích Tinh và Thần Tinh vừa đăng lên, đề tài đã không ở trên “Tội phạm
giết người” nữa, toàn bộ đều bàn tán chuyện lão kia tống tiền và ngược
đãi trẻ em.
Xem xong video và ảnh chụp tin nhắn, các cư dân mạng đều nổi lên tình cảm xúc động quần chúng:
―― ** má, loại súc sinh này là tao thì tao phải giết nó!
―― Sầm Phong đáng thương quá…… Tui tưởng là lớn lên ở cô nhi viện, bị bạo
lực học đường đã đáng thương lắm rồi, không ngờ anh ấy còn có thể đáng
thương hơn
―― thương fans anh ấy quá, tui không bao giờ bôi đen ảnh nữa
―― cái hạng rác rưởi không xứng làm cha mẹ!!!
―― cho nên tội phạm giết người tại sao lại tìm Hứa Trích Tinh? Là bởi vì
biết Hứa Trích Tinh để ý Sầm Phong ư? Xem tin nhắn thì Hứa Trích Tinh
nói ‘ông phải thề lần này là lần cuối’, chứng minh trước đó Hứa Trích
Tinh từng bị tống tiền rồi
―― huhuhu đau
lòng em gái của tui, vì anh trai mà phải trả giá quá nhiều. Anh nhà tui
bây giờ còn ở đoàn phim đóng phim, chắc không biết những chuyện này đâu? Em gái vì anh mà chặn tất cả tai nạn, tui chèo thuyền Thần Tinh trọn
đời!!!
―― tui từ fan only chuyển qua làm fan couple, thật sự quá cảm động
―― tống tiền 300 vạn là tội nặng, hy vọng tên cặn bã này sẽ ngồi tù mọt gông, không bao giờ ra ngoài hại xã hội được nữa
―― Sầm Phong có thể sống sót lớn lên chẳng dễ dàng gì nhỉ, aizz, đột nhiên cảm thấy tất cả những gì ảnh có bây giờ là ông trời đang bồi thường đó, là mị chắc mị tiêu lâu rồi
―― hồi trước
em xem Thần tượng thiếu niên đã cảm thấy trạng thái của anh ấy sai sai,
chán đời lại lạnh nhạt. Bây giờ xem như hiểu rõ, lớn lên trong cảnh nước sôi lửa bỏng, không như thế mới là lạ.
……
Cư dân mạng đều than thở cảm thán, Phong Tranh càng khỏi phải nói, quả thực ngược đến tim gan tì phổi thận đều sắp nát tới nơi.
Tưởng tượng đến những chuyện anh từng trải qua, nghĩ đến những điều người ta
nói trong video, một đứa trẻ còn bé xíu bị đánh cho không còn nơi nào
lành lặn, luôn phải nhịn đói đến ngất xỉu.
Các cô thậm chí còn muốn giết người.
Muốn chém chết cái tên rác rưởi súc sinh kia đi!!!
Lại còn đi uy hiếp tống tiền Nhược Nhược!!!
Chết bất đắc kỳ tử luôn đi!!! Chúng mình phải ngày đêm nguyền rủa lão chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!!!
Mọi người vừa mắng vừa khóc, còn nhắn tin cho Nhược Nhược, hỏi cô có bị tổn thương gì không.
Nhược Nhược đã up status Weibo: Tớ không sao, đều qua cả rồi, sau này phải thương yêu anh thật nhiều nhé.
Sau này, phải thương yêu anh thật nhiều.
Người duy nhất uy hiếp đến sự sống của anh, cũng đã biến mất.
Cô không còn phải nơm nớp lo sợ nữa.
Thần kinh căng như dây đàn mấy hôm nay của Hứa Trích Tinh rốt cuộc cũng được thả lỏng, sau đó cô nghĩ lại bỗng thấy vừa sợ hãi vừa mệt mỏi. Cô đóng
rèm, để di động ở chế độ im lặng, đắp chăn lên giường ngủ trọn một ngày.
Cuối cùng bị tiếng đập cửa đánh thức.
Âm thanh không nặng nề, nhưng liên tục vang lên, thể hiện sự khẩn cấp. Cô
hơi choáng váng, nhỏm dậy ngây ngẩn mấy giây trong căn phòng tăm tối.
Sau đó cô cầm di động lên nhìn thoáng qua, đã hơn 9h tối rồi.
Trên di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Con trai tui.
Hứa Trích Tinh nháy mắt tỉnh ngay, liên tưởng đến tiếng đập cửa bên ngoài, dép cũng chưa kịp mang, lao ra ngoài mở cửa.
Lách cách một tiếng, cửa phòng được đẩy từ trong ra, đèn hành lang được kích hoạt bằng giọng nói, chiếu mờ ảo lên bóng dáng thiếu niên đội mũ ngoài
cửa. Bên ngoài tuyết đang rơi, cả người anh lạnh toát, khi ngẩng đầu đi
vào, đôi mắt còn sâu hơn biển.
Hứa Trích Tinh đi chân trần, tóc tai rối bù, mặc áo ngủ, ngơ ngác gọi anh: “Anh ơi”.
Ngay sau đó, anh sải bước vào nhà, ngón tay đặt lên cửa, kéo sầm một tiếng.
Khoá cửa xong, Hứa Trích Tinh bị anh kéo thẳng vào lồng ngực.
Sức anh rất lớn, hai cánh tay ôm siết lấy cô, Hứa Trích Tinh dán lên chiếc
áo khoác lạnh lẽo của anh, nghe thấy tiếng tim anh đập kịch liệt.
Cô chẳng dám nói câu gì.
Cho dù bị siết đến mức khó thở cô cũng không nhúc nhích, không đẩy anh ra.
Qua thật lâu thật lâu, mới nghe thấy anh khàn giọng nói: “Em làm anh sợ muốn chết.”
Hốc mắt Hứa Trích Tinh ê ẩm, bàn tay nhỏ túm lấy góc áo anh, dịch dần lên
trên, sau đó nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứng đờ của anh, nhỏ giọng an ủi:
“Anh ơi đừng sợ, em không sao rồi, đều giải quyết rồi ạ.”
Người anh khẽ run lên.
Bàn tay anh giữ sau gáy cô, ấn cô trong lồng ngực, giọng anh có chút cứng
rắn: “Không phải anh đã bảo có chuyện gì phải nói cho anh ngay ư?”
Giọng Hứa Trích Tinh rầu rĩ: “Em có thể giải quyết mà……”
Tiếng thở của anh nặng nề hơn, như thể bị cô làm cho tức đến nói không nên lời.
Qua hồi lâu, anh mới chậm rãi buông cô ra, bàn tay vẫn còn kéo gáy cô, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không? Lão có làm gì em không?”
Hứa Trích Tinh liên tục lắc đầu: “Không có không có, em chỉ cho lão tiền thôi!”
Cô chỉ mở đèn phòng ngủ, nơi đây vẫn hơi tối, mấy tia sáng xuyên tới, cô nhìn thấy đuôi mắt anh phiếm hồng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của idol.
Anh vĩnh viễn luôn gợn sóng bất kinh, cho dù trời có sập xuống cũng chẳng nhíu mi.
Hóa ra cũng có dáng vẻ kinh hoảng thất thố như vậy.
Tim cô dường như bị khoét đi một chút, không đau, chỉ khẽ run rẩy, có một
cảm giác khó gọi thành tên. Cô cố gắng cong khóe môi: “Anh ơi, anh đừng
lo, em giải quyết được hết mà, em rất lợi hại!”
Anh nhìn cô thật sâu.
Thật lâu sau, lông mi anh khẽ run, anh thấp giọng hỏi: “Tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải làm chuyện nguy hiểm như thế vì anh?”
Hứa Trích Tinh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn mỉm cười: “Bởi vì em yêu anh mà.”
Em yêu anh mà.
Rất yêu rất yêu, lấy toàn bộ sinh mệnh để yêu anh cũng không đủ.
Trong phòng yên tĩnh đến độ chỉ còn lại tiếng hít thở.
Hứa Trích Tinh cảm thấy những ngón tay đang vỗ về mình dần siết chặt, anh
hơi nâng đầu, khóe môi khẽ nhấp, như đang khắc chế điều gì.
Cô giật nhẹ góc áo anh: “Anh ơi?”
Sầm Phong lại cúi đầu, nhìn vào mắt cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Hứa Trích Tinh, về sau đừng nói những lời này nữa.”
Vẻ mặt cô hoang mang: “Tại sao ạ?”
Anh khẽ cúi người, âm cuối khàn khàn: “Bởi vì anh sẽ động tâm.”