Edit + Beta: meomeoemlameo.
Không biết tại sao, cô có cảm giác idol đang chạy trối chết.
Hứa Trích Tinh ngóng trông nhìn cửa đóng lại, nỗ lực áp xuống cảm giác tham lam không nỡ xa anh, xoay người tủm tỉm đấm tay với robot: “Giỏi Giỏi,
về sau chúng mình là bạn rồi.”
Bình
thường ở nhà chỉ có mình cô, bởi vì bận quá, cô cũng không dám nuôi thú
cưng, sợ chăm sóc không tốt. Bây giờ có thể điều khiển Giỏi Giỏi, tuy
rằng là một con robot vô tri vô giác, nhưng vẫn có cảm giác có thêm bạn.
Hứa Trích Tinh đi đến thư phòng, chụp mấy tấm ảnh lịch để bàn, sau đó nằm trên sofa up Weibo:
――@ Nếu như anh hóa thành cơn gió: Lịch làm riêng tới rồi nè, chương trình
hòa nhạc cuối tháng tớ sẽ phát theo theo lịch sử cày rank, tới trước có
trước ~!
Bình luận đều woah woah kêu gào:
“Nhược Nhược lại ra merch!!! Mị chạy như bay đến!”
“A a a cuối tháng tớ đi thi không tới được, có bán không? Tớ muốn quá!”
“Mọi người đều biết Nhược Nhược không bán merch, hức ôm đùi vàng nè!”
“Tớ quyết định, vì cuốn lịch bàn này tớ phải tăng ca để xin nghỉ đi hiện trường nhận merch!”
“Cầm lịch bàn đi tiếp ứng có được anh nhà notice không?”
……
Nói thực, anh nhà các cậu cũng có mà.
Đang trong lúc vui mừng, không quá hai ngày sau, Official weibo của In Dream và fan club của chín nhà đều công bố thời gian địa điểm và thời gian
bán vé concert cáo biệt của ID group.
Boy group này giống như một giấc mộng, mùa hè năm trước debut, đến mùa hè
năm nay giải tán. Trước khi giải tán sẽ tổ chức một concert cáo biệt ở
sân vận động có sức chứa vạn người ở thành phố B, là lần biểu diễn chung với nhau cuối cùng.
ID girls cảm thấy trái tim mình vụn vỡ.
Nhưng đây là quy tắc rồi.
Từ ngày bắt đầu theo chân nhóm, các cô cũng đã đoán trước sẽ có ngày này.
Thương tâm thì thương tâm, vé vào concert vẫn phải cướp.
Lực lượng tiếp ứng liên hợp của fan chín nhà đã lâu không xuất hiện giờ lại tập hợp, nhóm tiếp ứng lập từ trước Liên hoan Âm nhạc Châu Á lại sống
lại, quản lý của fan club chín nhà thảo luận chuyện tiếp ứng lần cuối.
Concert cáo biệt lần này, chẳng phân biệt nhà bạn nhà tôi, tái hiện lại biển
đỏ. Lần cuối cùng, các cô khiến In Dream nhớ kỹ một màu đỏ chỉ thuộc về
chín người họ.
Sau khi concert được công
bố chính thức, chín người của ID group liền bắt đầu tập luyện chuẩn bị
lên sân khấu. Concert dài hai tiếng rưỡi, mỗi người có một sân khấu
solo, thời gian còn lại đều là biểu diễn cả nhóm.
Ngoại trừ ba bài 《 Hướng dương 》, 《Sun And Young》, 《The Fight》, còn thêm cả ca khúc mới, để không để lại nuối tiếc cho sân khấu cuối cùng này.
Hứa Trích Tinh rốt cuộc có một lần không cần cướp vé, có cơ hội lấy thẳng
vé từ công ty nhà mình. Cô còn lạm quyền đưa vé cho nhóm chị em chơi
thân nhất với mình, giả bộ là mình mua của nhân viên nội bộ, là giá gốc ở hàng ghế đầu.
Bọn Tiểu Thất đều biết
Nhược Nhược là COCC, hoàn toàn không hoài nghi, hưng phấn đến nỗi mỗi
ngày đều thổ lộ với ông trùm trong nhóm.
Sầm Phong vừa chuẩn bị concert, vừa phải thu bài hát mới, trong lúc này
hành trình của ID group cũng không ít, cơ bản tháng nào cũng chạy hai ba cái show diễn. Trong thời gian bận rộn hành trình này, trời đã vào hạ.
Cuối cùng cũng đến ngày chia tay.
Hứa Trích Tinh trước tiên thuê bảy stylist, hơn nữa vốn dĩ trong ekip đã có hai thầy, tổng cộng chín người. Concert không thể so với diễn thương
mại bình thường, phải đổi tạo hình mấy lần. Chín thầy mỗi người phụ
trách một cậu, không đến mức không kịp.
ID group đều đã quen cô phụ trách tạo hình, khổ sở nói: “Cô Tiểu Hứa, lần lên diễn cuối cùng mà em nỡ mặc kệ tụi anh à?”
Hứa Trích Tinh: “Mặc kệ, trời sập cũng không ngăn được em xem live đâu.”
ID group: “…………”
Thi Nhiên thử thăm dò: “Thế hay là bây giờ tụi anh biểu diễn ở hậu trường cho em một lần, cũng tính là live mà.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Ứng Hủ Trạch yên lặng mà nói trong lòng: Ai thèm xem mày, người ta muốn ngắm là ngắm đội trưởng ý.
Tuy rằng không tự mình tạo hình, nhưng trang phục của chín người đều được
Hứa Trích Tinh thiết kế theo phong cách trình diễn của từng người từ
trước rồi. Xác định hậu trường chuẩn bị không có sai lầm xong, Hứa Trích Tinh làm vẻ mặt cổ vũ idol, liền vui sướng ra ngoài hội họp với các chị em.
Trời đầu hạ còn chưa quá nóng.
Ngoài chương trình đã tụ tập rất nhiều fan cầm đồ tiếp ứng màu đỏ, có người
đang cười, cũng có người đang khóc. Đó là nỗi buồn còn chưa bắt đầu đã
vội kết thúc.
Hứa Trích Tinh tuy rằng là
fan bias, nhưng vẫn rất thông cảm với các cô. Tiểu Thất uống trà sữa
lặng lẽ nói: “Cũng may chúng mình không theo cả nhóm, thảm quá, thương
mấy bạn ấy nhiều.”
Tinh Tinh: “Nói cái gì đấy, lúc anh cậu giải nghệ sẽ còn thảm hơn ấy chứ.”
Tiểu Thất: “………… Hic, đang tốt đẹp các cậu nói chuyện buồn làm gì!”
Đột nhiên cảm thấy còn thảm hơn cả fan group.
Không khí hơi trầm xuống, A Hoa buồn bã nói: “Thật sự, mấy ngày nay tớ đều mơ thấy ác mộng. Tớ mơ thấy trong concert, lúc anh nhà đang solo thì nói
với bọn mình, nhóm tan rã xong ảnh sẽ về quê mở cửa hàng sửa xe, chúc
chúng ta sau này sống vui.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Tiểu Thất không uống nổi trà sữa nữa, khóc rưng rức: “Không phải là thật
chứ? Nhóm tan rã xong anh mình cũng thôi luôn hợp đồng đó, chẳng nhẽ lại đi luôn? Nhưng chắc Trung Thiên sẽ không nhả anh ra đâu nhỉ? Không phải còn có hợp đồng trainee hai năm sao?”
Hứa Trích Tinh vừa nghe thấy Trung Thiên liền tức: “Hợp đồng trainee bỏ dễ
như không, cái công ty chó má kia có gì hay mà ở? Nếu ở lại chỗ đó, tớ
thà để anh mình giải nghệ còn hơn.”
Nghĩ đến những chuyện Trung Thiên đã từng làm với Sầm Phong, cô liền hận không thể giết chết đối phương.
Mấy năm nay Thần Tinh xác thật cũng ở trong tối chèn ép Trung Thiên, nhưng
dù sao cũng là công ty có tiền lại lâu năm, gần như bất tử rồi, chỉ có
thể tính kế từ từ thôi.
A Hoa xua ngón tay: “Biết vậy, nhưng tớ vẫn muốn anh mình ở lại giới……”
Hứa Trích Tinh nghiêm túc vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi, anh mình là người có
trách nhiệm, cho dù đi hay ở, chắc chắn cũng sẽ dặn dò chúng mình.”
Nói thì nói thế, thật ra trong lòng cô cũng không rõ.
Từ đó đến nay, cô vẫn chưa hỏi idol, tiếp theo anh tính thế nào.
Sầm Phong là một người rất tinh tế, tuy trên mặt anh luôn thờ ơ, nhưng kỳ
thật rất để ý đến cảm xúc của người khác. Ngay cả khi bị tổn thương sâu
sắc bởi thế giới này, anh cũng chưa bao giờ vứt bỏ trái tim dịu dàng
lương thiện.
Anh biết fans yêu anh, Hứa Trích Tinh lo nếu mình hỏi sớm, anh sẽ đi ngược lại mong muốn của mình vì họ.
Cô hy vọng anh có thể sống một cách thật tự do, không cần nhân nhượng bất kì ai.
Cho dù là đi hay ở, cô vĩnh viễn đứng về phía anh.
7 giờ rưỡi tối, concert cáo biệt chính thức bắt đầu.
Mở màn là một đoạn VCR, ghi lại đoạn giới thiệu trên sân khấu lần đầu của
chín người ID group trên Thần tượng thiếu niên, đến mỗi lần luyện tập
của các cậu trong cuộc thi, cuối cùng đến đêm chung kết năm đó, chín
người đứng trên sân khấu, mỉm cười tuyên bố với thế giới này, chúng tôi
là In Dream, xin chỉ giáo nhiều hơn.
Một
năm sau này hiện lên như đèn kéo quân. Mỗi một sân khấu họ từng lên,
gameshow họ từng tham gia, phòng huấn luyện họ từng ở, biệt thự nơi họ
tranh nhau chơi game. Rồi ầm một tiếng, âm nhạc dừng lại, VCR biến mất,
ánh đèn trên cả trường quay tắt đi. Một chùm sáng trắng đánh vào giữa
sân khấu, chín cậu thiếu niên xuất hiện trên thang máy.
Cả trường quay hoan hô như sấm dậy.
Concert mở đầu bằng bài hát 《Sun And Young》 mà các nàng fan của Thần Tượng thiếu niên đều thuộc lòng.
Mọi người thét chói tai múa may lightstick, cho các cậu lần tiếp ứng cuối cùng tốt nhất.
Sau khi ba màn trình diễn nhóm đầu tiên kết thúc, liền đến phiên cá nhân
solo, từ Thi Nhiên xếp hạng thứ chín trở đi, lên dần phía trước. Mọi
người đều lựa chọn hát single của mình, mỗi bài một phong cách, đến
phiên Sầm Phong, anh không hát lại bài hát cũ.
Anh tháo mic nhỏ, trong tay cầm microphone. Anh mặc áo sơmi trắng, thoải
mái thanh tân lại sạch sẽ, cười nói với các cô: “Viết một bài hát mới,
bây giờ hát cho các em nghe nhé.”
Phong Tranh trong khán đài đều điên cuồng gào lên.
Bài hát mới chưa được tiết lộ cho công chúng, fans căn bản là không biết
concert cáo biệt lần này lại được nghe bài hát mới, quả thực chính là
niềm vui bất ngờ trời cho! Hứa Trích Tinh tuy rằng đã nghe bản thu âm,
nhưng lần đầu tiên nghe live, vẫn rất kích động.
Thang máy chậm rãi nâng lên một cây đàn dương cầm màu cam.
Anh đi giữa tiếng la hét của người hâm mộ, cắm microphone lên giá đỡ, sau
đó ngồi xuống, cúi đầu thử thử âm, đoạn cười với máy quay một chút, anh
nói: “Bài hát này tên là 《 Lưu lạc 》.”
Là bài hát lấy cảm hứng từ người hát rong ở xứ lạ.
Giai điệu nhẹ nhàng tuôn ra từ những ngón tay thuôn dài của anh. Anh rũ mắt
đàn hát, vẻ mặt dịu dàng, giống như một thiếu niên tự do tự tại lưng đeo hành lý đi khắp muôn nơi, cuối cùng mang theo bài hát này, trở về cố
hương của các cô.
Còn gì mà không đủ đâu?
Cho dù anh có rời đi, thì trước khi đi, anh còn nguyện ý hát bài hát mới cho các cô nghe.
Chờ Sầm Phong biểu diễn xong, toàn bộ phần diễn solo kết thúc, phần còn lại đều là biểu diễn của nhóm. Mỗi một lần nhảy, lại ít đi một bài hát. Đến lúc gần 10h, nhiều fan đã bắt đầu khóc rồi.
Mãi đến khi màn biểu diễn cuối cùng kết thúc.
Chín vị thiếu niên thở hồng hộc, trên gương mặt đều là nụ cười dào dạt. Sau
khi nhìn nhau, không biết ai là người đầu tiên ôm lấy đồng đội mình.
Fans nhìn hình ảnh các cậu ôm nhau mà khóc thành cờ hó luôn.
Chương trình bắt đầu vang lên tiếng la theo nhịp, các cô hô to: “In Dream! Tiền đồ vô lượng!”
Ôm xong, từ đội trưởng trở đi, từng người từng người nói lời từ biệt cuối
cùng. Mỗi một đoạn từ biệt này đều là do các cậu vắt hết óc viết mấy
ngày qua, viết về những chuyện xảy ra năm rồi, viết về tâm thái của năm
nay, viết những lời cảm ơn với fan, viết những điều chờ mong trong tương lai.
Bọn họ cũng không thể thao thao bất tuyệt, bởi vì thời gian có hạn, thời gian diễn của chương trình là bấm
phút tính giờ, vượt qua một phút đồng hồ cũng không được.
Mỗi người chỉ có một phút đồng hồ đọc diễn văn, bởi vì nói nhiều thêm thì thời gian biểu diễn sẽ phải giảm bớt.
So với nói chuyện, họ càng muốn cho fan được xem nhiều màn biểu diễn hơn.
Sân khấu là món quà duy nhất họ có thể tặng fan.
Họ nói, cảm ơn mọi người trong một năm này đã làm bạn và support họ, không có các bạn, thì sẽ không có In Dream hiện tại.
Họ nói, giải tán cũng không phải kết thúc, mà là một bắt đầu mới, chúng mình vẫn sẽ hướng về phía trước.
Họ nói, chúc phúc cho tương lai của mỗi đồng đội đều đỏ tía, hoàn thành mộng tưởng.
Họ nói, hy vọng sau này vẫn có các bạn.
Mỗi một câu họ nói, các fan sẽ hô một câu “In Dream tiền đồ vô lượng”. Mỗi
người đều đỏ hốc mắt, nhưng bọn họ cũng chưa khóc, giây phút cuối cùng,
vẫn cứ nở nụ cười đẹp trai nhất với máy quay.
Chín người dựa lưng vào nhau, làm thành một vòng tròn, khom lưng 90 độ với dưới đài.
Họ cao giọng nói: “Một năm này, cảm ơn đã chăm sóc! In Dream, xin hẹn gặp lại!”
In Dream, xin hẹn gặp lại.
Nguyện sau này một đường phồn hoa như gấm, tinh đồ bằng phẳng.