Showbiz Là Của Tôi

Chương 103: Em nhớ anh mà




Edit + Beta: meomeoemlameo.

Xe chạy được nửa đường, ID group bảo không buồn ngủ vẫn gà gật. Quay gameshow luôn như vậy, đặc biệt là ngoại cảnh, nửa thời gian đều ở trên đường.

Chờ bọn họ lái tới cảnh tiếp theo thì trời đã ngả về chiều.

Sau khi xuống xe, họ lại theo lệ thường tới lều thay quần áo. Lần này mọi người quen tay hay việc, ngoan ngoãn thay xong áo quần. Trang phục kì này màu sắc kiểu dáng trang trọng hơn thời nhà Thương, hơn nữa stylist lần này còn cho các cậu đội tóc giả.

Chín mỹ nam tử nho nhã thanh tú mặc hán phục liền xuất hiện.

Lúc tới địa điểm quay, đầu ID group lại bị bịt kín bao tải, nhưng lần này mọi người đều không hoảng hốt, còn cười hì hì hỏi: “Có phải Chu Minh Dục lại bị bắt không?”

“Lần này bọn mình không cứu nó nữa, xem nó làm sao bây giờ.”

Nói nói cười cười suốt quãng đường, lúc dừng lại, các cậu nghe thấy cách đó không xa có giọng ngâm thơ ai oán, khi tới gần, hóa ra đang ngâm văn ngôn cổ điển.

Mọi người gỡ bao tải xuống đã, Ứng Hủ Trạch vừa chỉnh tóc giả vừa tự dìm hàng bản thân: “Tổ tiết mục đúng là đánh giá trình độ văn hóa của bọn mình quá cao rồi.”

Lần này nơi bọn họ tới là một tòa hậu viện cực kỳ quạnh quẽ, nhưng nhìn kiến trúc mái cong đấu củng xung quanh, tất nhiên không phải là một tiểu viện bình thường.

ID group còn đang đánh giá, Sầm Phong đột nhiên mở miệng nói: “Nàng ta đang ngâm 《 Trường môn phú 》.”

《 Trường môn phú 》, Bài thơ thể Li Tao phú mà Tư Mã Tương Như viết cho Trần A Kiều.

ID group sửng sốt một chút, sôi nổi phản ứng lại: “Nàng ta là Trần A Kiều ư?!”

Tỉnh Hướng Bạch trình độ lịch sử bằng 0: “Trần A Kiều là ai?”

Thi Nhiên khinh bỉ nhìn cậu một cái: “Kim ốc tàng kiều mày cũng không biết à?”

Mắt Tỉnh Hướng Bạch sáng lên: “Đại Hán thiên tử! Tao xem rồi!”

Thi Nhiên: “…… Tao thấy mớ kiến thức lịch sử nghèo nàn của mày đều là từ xem phim truyền hình mà ra.” Đoạn cậu quay đầu khen Sầm Phong: “Đội trưởng, anh lợi hại quá, cái này cũng nghe ra nữa.”

(Đại Hán Thiên tử: Phim Tàu năm 2001.)

Cuộc trò chuyện của các cậu đã ngắt lời cô gái ngồi ghế đá dưới tàng cây. Nàng mặc một bộ hoa phục, dung mạo tú lệ. Khi quay đầu thấy bọn họ, sự ai oán trên mặt mày tan đi, nảy lên chút vui vẻ bất ngờ: “Các ngươi chính người thần tiên nói có thể giúp được bổn cung ư?”

ID group mấy mặt nhìn nhau, Ứng Hủ Trạch tiến lên một bước hỏi: “Thần tiên gì cơ?”

Trần A Kiều có chút kích động mà đứng lên bước hai bước tới trước mặt bọn họ, nhưng tựa hồ suy xét đến nam nữ khác biệt, lại kiềm mình dừng lại, vui vẻ nói: “Mấy ngày trước trên trời giáng xuống một vị thần tiên, nói bổn cung có tướng hồng nhan bạc mệnh, biện pháp phá giải duy nhất đó là rời khỏi Cung Trường Môn. Nhưng bổn cung bị biếm truất đến tận đây, cửa cung nặng nề, làm sao rời khỏi đây? Thần tiên nói, mấy ngày sau sẽ có chín vị thiếu niên giáng đến tại đây, trợ giúp bổn cung rời cung, có phải nói tới các ngươi không?”

“Còn có chuyện này à?” Ứng Hủ Trạch gãi gãi đầu, quay đầu nhìn về phía Sầm Phong: “Nàng ta nói thần tiên, không phải là Chu Minh Dục đấy chứ?”

Diễn viên sắm vai Trần A Kiều chính là một newbie dưới trướng Thần Tinh, hai bộ phim truyền hình cô quay đều chưa phát sóng, cho nên Thần Tinh để cô tới gameshow lộ mặt một chút.

Cơ hội như vậy không nhiều lắm, nhất định phải nắm thật chắc, cô cũng diễn cực kì nhập tâm: “Các ngươi có nguyện cứu bổn cung ra ngoài không?”

ID group nhất trí nhìn về phía đội trưởng, chờ anh quyết định.

Sầm Phong thu tầm mắt đang nhìn bốn phương về, nhàn nhạt hỏi: “Cứu nàng ra ngoài có được gì không?”

ID group: Không hổ là đội trưởng!

Trần A Kiều rũ rũ mắt, đột nhiên gỡ lắc tay trên cổ tay xuống, đặt vào lòng bàn tay đang duỗi tới của bọn họ: “Thần tiên nói, các ngươi cần cái này. Nếu các ngươi có thể mang bổn cung ra ngoài, bổn cung liền dẫn các ngươi đi tìm nó.”

Mọi người tập trung nhìn vào, trên chiếc lắc tay kia lại xỏ một viên đá năng lượng.

Chà, xem ra nhiệm vụ lần này không phải là cứu Chu Minh Dục, mà là cứu Trần A Kiều.

Ứng Hủ Trạch lập tức nói: “Cứu! Đương nhiên phải cứu! Rất cần phải cứu! Nương nương chớ hoảng sợ, nói hết tình hình trong cung ra, chúng tôi lập tức thương lượng đối sách!”

Trần A Kiều cười khổ một tiếng: “Thật không dám giấu diếm, bổn cung bị biếm đến nỗi này, tai mắt bế tắc, hiện giờ không còn biết được chuyện gió mây gì trong cung nữa.”

Nói ngắn gọn, các ngươi tự đi sờ soạng đi.

ID group nhìn nhau một hồi, Hà Tư Niên ưu sầu nói: “Đây chính là hoàng cung á, chính chúng ta còn chưa chắc ra được, làm sao cứu một Hoàng Hậu ra ngoài đây?”

Thi Nhiên sửa lại cho cậu bé: “Phế Hoàng Hậu.”

Trần A Kiều: “Hức.”

Thi Nhiên: “…… Thực xin lỗi nương nương, tôi vả miệng.”

ID group mồm năm miệng mười ra chủ ý, mấy ý tưởng như đào địa đạo, làm diều to, trốn trong thùng phân đều được đưa ra, Sầm Phong nghe mà thấy đau đầu, ngắt lời bọn họ: “Trước tiên ra ngoài tra xét tình hình cái đã.”

Trần A Kiều cũng nói: “Lời này có lý. Các ngươi tới chỗ của bổn cung rồi, trước tiên thay quần áo thị vệ trong cung đã, để tránh bị người phát hiện. Lỡ như có người hỏi, các ngươi cứ đưa thẻ giắt lưng trong cung của bổn cung ra.”

Vì thế ID group lại thay quần áo lần nữa.

Thay xong, Sầm Phong chia người thành ba nhóm, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong hoàng cung.

Cảnh trí lần này được thiết lập trong kinh đô điện ảnh, rộng lớn hoành tráng hơn tiểu cảnh Thần Tinh tự xây nhiều, tương ứng như vậy, manh mối cũng càng khó kiếm.

Sầm Phong cùng Hà Tư Niên và Ứng Hủ Trạch là một nhóm, từ cung Trường Môn ra xong đi thẳng tới hướng Đông. Khung cảnh này là hoàng cung thật, đi rất lâu không đến cuối, trên đường còn lạc đường.

Đi bộ hơn một giờ, ngoại trừ miễn phí thưởng thức một vòng hoàng cung, đang đi bị thị vệ ngăn lại hỏi han hai lần thì chẳng tìm được manh mối gì.

Ba người thương lượng một chút, quyết định lên trước tìm những người khác xem có thu hoạch gì không. Vừa mới trở về không bao xa, liền thấy một đám người ở Thiên Môn mang mặt nạ ăn mặc cổ quái nâng một cái rương, theo mấy tên cung nhân dẫn đường, đi thẳng về phía Thiên Điện.

Trực giác của Sầm Phong cảm thấy có vấn đề, thấp giọng nói: “Theo sau nhìn xem.”

Ba người không nhanh không chậm theo đằng sau đội ngũ, chờ bọn họ vào Thiên Điện rồi, mấy cung nhân dẫn đường vừa nãy bèn đi ra, vừa đi vừa nói chuyện với nhau: “Bệ hạ đối xử với nương nương thật tốt, còn đặc biệt mời nghệ sĩ dân gian tiến mừng sinh nhật nương nương. Nghe nói màn trình diễn của bọn họ rất nổi danh trong thành Trường An, chúng ta thật có phúc mới được xem.”

“Đúng vậy, đêm nay họ biểu diễn xong sẽ rời khỏi cung, phải tới xem một lần mới được.”

Cung nhân càng lúc càng xa, ba người nhìn nhau một hồi, Hà Tư Niên nói trước: “Em có một ý tưởng……

Ứng Hủ Trạch cũng mở miệng: “Anh cũng có.”

Sầm Phong cười một chút: “Đi vào hỏi một chút đi.”

Khi ba người đi vào Thiên Điện, nhóm nghệ sĩ dân gian đang sắp xếp rương hòm, trong rương hầu hết là trang phục biểu diễn và mặt nạ quỷ, bên cạnh hẳn là trưởng đoàn, tràn đầy tinh thần nói: “Kiểm kê kĩ một chút cho ta! Đêm nay phải biểu diễn cho nương nương, không thể để xảy ra sai lầm được!”

Vừa mới nói xong, liền có người chạy tới vội vội vàng vàng nói: “Ai cha ai cha, Tống sư huynh và Trần sư huynh vừa mới đánh nhau, bây giờ hai người đều bị đối phương đánh ngất mất rồi!”

Trưởng đoàn cả giận nói: “Cái gì?! Hai tên súc sinh không biết nặng nhẹ này, đêm nay chúng còn phải nhảy đôi cho nương nương xem, bây giờ phải làm sao đây?!”

Tổ tiết mục thả thính rõ quá rồi đấy.

Ứng Hủ Trạch lập tức đi lên nói: “Lão tiên sinh! Đừng lo! Ta có biện pháp!”

Tổ đạo diễn lần này không làm khó bọn họ, thính thả rõ như ban ngày, cốt truyện trải qua rất thông thuận. Ứng Hủ Trạch và Hà Tư Niên bàn bạc một hồi, trưởng đoàn liền đồng ý đêm nay cho bọn họ lên đài biểu diễn thay hai đệ tử ngất xỉu, cũng đáp ứng giúp các cậu che giấu thân phận, đêm nay dẫn các cậu cùng nhau rời cung.

Mở cốt truyện rất dễ dàng, Sầm Phong cầm một bộ trang phục biểu diễn của nghệ sĩ dân gian và một chiếc mặt nạ quỷ, kêu Hà Tư Niên mang về cung Trường Môn, chờ Trần A Kiều thay xong thì đưa nàng tới đây.

Còn mình và Ứng Hủ Trạch thì đi gọi những người khác trong ID group tới.

Đến sẩm tối, mười người tề tụ ở thiên điện.

Trưởng đoàn làm ra vẻ sợ ngây người: “Sao…… sao lại nhiều người như vậy?”

Ứng Hủ Trạch cười hì hì nói: “Bên lão chỉ nhảy đôi, chúng tôi tặng thêm 7 người, biến thành nhảy 9 người, vẫn là lão được lời còn gì!”

Trưởng đoàn: “……”

Sầm Phong thấp giọng nói với Trần A Kiều mặc trang phục diễn đeo mặt nạ ma: “Xen lẫn trong bọn họ, trước khi ra khỏi cung đừng tháo mặt nạ.”

Trần A Kiều liên tục gật đầu.

Chờ nàng lẫn vào đám nghệ sĩ dân gian đều mặc diễn phục mang mặt nạ kia xong, đến ID group cũng không phân biệt được ai là ai.

Chuẩn bị một lúc, trời chả mấy đã tối đen. Cung nhân dẫn đường đưa bọn họ vào trong một tòa cung điện, bên trong đàn sáo ca vũ, ăn uống linh đình, yến hội đã bắt đầu trình diễn.

Chương trình biểu diễn của nghệ sĩ dân gian là nhảy đại thần.

Đúng, chính là kiểu nhảy đại thần mang mặt nạ động tác cực kì khoa trương.

ID group cảm thấy nếu đây là yến hội hoàng cung hàng real, đám nghệ sĩ này hơn phân nửa phải bị chém đầu.

Chờ bọn họ biểu diễn xong, liền đến phiên ID group.

Sau khi biểu diễn 《Sun And Young》 cho bộ lạc người rừng xong, ID group nhảy cho Hán Vũ Đế ở thời Hán xem tác phẩm tiêu biểu 《 Hướng dương 》 của họ. Boy group đệ nhất cả nước thật sự là xưa nay hiếm có, danh bất hư truyền!

Hán Vũ Đế ngồi trên ngai cao nói: “Nhảy rất đẹp! Người đâu, thưởng!”

Buổi biểu diễn trong điện vẫn còn tiếp tục, mà ID group đã nhân lúc đêm tối, xen lẫn trong đội ngũ nghệ sĩ dân gian, mang theo một phế Hoàng Hậu, lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.

Càng ngày càng cách xa hoàng thành, cách đó không xa bắt đầu xuất hiện những con đường đèn đuốc sáng trưng. Trường An thời xưa phồn hoa, ID group vừa rồi ai cũng có tiền do Hán Vũ Đế thưởng, Thi Nhiên lắc những đồng xu leng keng, hưng phấn nói: “Tí nữa chúng mình tìm được đá năng lượng thì đừng tìm cửa truyền tống vội, lần đầu tiên chúng mình có tiền á! Tìm khách điếm ăn một bữa no nê, ngủ ngon, ngày mai lại đi hoàn thành nhiệm vụ!”

Tổ tiết mục vẫn luôn yêu cầu bọn họ tuân thủ cốt truyện, tùy cơ ứng biến. Nếu cho tiền, tiền này chắc chắn xài được. Mọi người đều hưng phấn thảo luận tí nữa dạo chợ đêm thế nào, chỉ có Sầm Phong nhíu mày không nói gì.

Ứng Hủ Trạch vỗ vỗ vai anh: “Đội trưởng, anh sao thế ạ?”

Sầm Phong nhìn đường phố càng lúc càng gần kia, khắp đường đều treo đèn lồng màu cam, thấp thoáng thấy đám người chen chúc, anh thấp giọng nói: “Vẫn cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi quá rồi.”

Ứng Hủ Trạch: “Thế có gì không tốt ạ!”

Sầm Phong lắc đầu: “Cho xe ngựa dừng một chút, đưa Trần A Kiều lên.”

Thi Nhiên chạy lên hai bước: “Lão tiên sinh, dừng xe!”

Lời này vừa dứt, liền nghe con ngựa kia hí vang một tiếng, chạy vọt lên trước.

ID group sửng sốt, cất bước đuổi theo.

Nhưng người sao có thể địch được với ngựa, chỉ thấy xe ngựa kia chạy thẳng về phía đường phố, đến lối vào phố thì ngừng lại, ngay sau đó Trần A Kiều trên xe ngựa mang mặt nạ nhảy xuống, chạy về phía trước.

Chờ ID group đuổi tới, đường phố đèn đuốc sáng trưng người đến người đi, chen chúc đông đúc, mà một nửa số người trong đó đều mặc quần áo giống Trần A Kiều như đúc, mang những chiếc mặt nạ cũng giống nhau như đúc.

ID group: “…… Đù!”

Thi Nhiên ngửa mặt lên trời thét dài: “Tổ tiết mục gài nhau quá đê!!!”

Tỉnh Hướng Bạch suýt khóc: “Chúng mình không phải đi lật mặt nạ từng người đấy chứ?”

Ứng Hủ Trạch: “…… Chứ còn gì nữa?”

Sầm Phong vẫn rất bình tĩnh, anh biết ngay không dễ dàng như vậy mà, khẽ dặn dò ID group: “Mau đi tìm đi, tháo mặt nạ rồi thì nhớ đánh dấu, tránh bị lặp lại.”

ID group kêu thảm vọt vào đám người, bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột mới.

Người rất nhiều, lại chen lấn, những người đeo mặt nạ còn trốn chạy khắp nơi, ID group vừa truy vừa tìm, suýt thì mệt chết trên phố.

Hai bên đường còn có hàng rong rao bán, người bán hàng hớn ha hớn hở giơ những xâu hồ lô ngào đường. Lầu mái hai bên treo đèn lồng, rực rỡ lung linh, cảnh đêm cực kỳ xinh đẹp.

Mà trên tầng không xa vời, ánh trăng treo cao.

Sầm Phong xuyên qua đám người, trong vài khoảnh khắc, cảm thấy mình như thật sự ở Trường An thời cổ.

Trước mặt có một người đeo mặt nạ quỷ đi đến.

Sầm Phong cho rằng người này định chạy, vội vàng cất bước phi tới, ai dè anh dễ dàng bắt được. Người này cũng không chạy, liền đứng trước mặt anh ngửa đầu nhìn anh.

Sầm Phong giơ tay tháo mặt nạ của cô.

Cô đang ngước đầu, lúc tháo mặt nạ, quai hàm và đôi môi đang cong lên lộ ra.

Mặt nạ tháo được một nửa, động tác của Sầm Phong dừng lại.

Chung quanh người đến người đi, âm thanh ồn ào huyên náo, chỉ có hai người họ đứng giữa đám người, bất động không bước đi.

Sau một lúc lâu, Sầm Phong lại che mặt nạ đang tháo một nửa xuống.

Sau đó lấy bút đánh dấu của mình ra, vẽ lên mặt nạ của cô một hình trái tim.

Đáy mắt anh đều là ý cười, trên mặt vẫn nhàn nhạt, giơ tay tắt micro, mới hỏi: “Sao em lại chạy tới đây?”

Dưới mặt nạ truyền ra giọng nói hân hoan vui vẻ: “Em nhớ anh mà.”

*Trần A Kiều: Trần hoàng hậu tức Trần A Kiều vốn được vua Hán Vũ Đế sủng ái phong hoàng hậu, nhưng sau khi có người đẹp Vệ Tử Phu, bà hay ghen nên bị vua đưa ra cung Trường Môn. Nghe nói Tư Mã Tương Như là người giỏi thơ phú nên mang trăm cân vàng nhờ ông làm bài phú này dâng lên vua. Lời dẫn trong Văn tuyển nói sau khi đọc bài phú này, bà lại được vua sủng hạnh trở lại, nhưng trên thực tế Hán Vũ Đế chỉ cảm thông cho bà chứ không còn sủng ái bà như trước nữa.

TRƯỜNG MÔN PHÚ (bản dịch của Điệp Luyến Hoa):

Có một nàng giai nhân chừ, bồi hồi đi lại mãi thôi.

Hồn vảng vất mà không về chừ, vóc hình khô héo đơn côi.

Từng hứa sớm đi mà tối lại chừ, vui yến tiệc mà quên nhau.

Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài chừ, cùng ai hợp ý tâm đầu.

Thiếp nhớ nhung mà âu sầu chừ, vẫn giữ một mối thành tâm.

Chờ chiếu cố mà tiếp kiến chừ, được lời ngọc mà chịu vâng.

Nghe tiếng hư mà tưởng thực chừ, ở ly cung tại Thành Nam.

Bữa đạm bạc mà tự soạn chừ, nhưng người từng chẳng muốn giá lâm.

Chỉ một mình mà trầm tư chừ, trời nổi gió mà ầm ầm.

Lên đài lan mà trông xa chừ, chỉ thất vọng mà bần thần.

Mây bốn phía mà che khuất chừ, trời âm u mà xa xăm.

Nghe sấm dậy mà râm ran chừ, ngỡ tiếng người ra thăm.

Nơi khuê phòng mà gió lộng chừ, thổi màn lay động bâng khuâng.

Cành quế đan mà rối rít chừ, hương nồng đượm mà toả lan.

Công tụ hội mà ôn tồn chừ, vượn đen hót mà dài ngân.

Phí thuý chấp cánh mà họp bầy chừ, phượng loan lượn bắc rồi nam.

Tâm sầu muộn mà không nguôi chừ, tà khí thổi mà lạnh lùng.

Xuống đài lan mà nhìn quanh chừ, bồi hồi dạo chốn thâm cung.

Chính điện cao chọc tới trời chừ, thảy nguy ngất trong không trung.

Dừng chân đứng dưới mái đông chừ, nhìn tinh vi lộng lẫy khôn cùng.

Đẩy cửa ngọc lay động khuyên vàng chừ, tiếng vang vang vọng tựa chuông rung.

Trạm khắc mộc lan làm rui chừ, trang trí văn hạnh làm rường.

Vô số cột được bài trí chừ, xếp đan xen mà linh lung.

Lấy gỗ quý mà làm đầu chừ, dựng rải rác trong phòng không.

Có thể lấy gì so sánh chừ, núi Tích Thạch sừng sững giương.

Năm sắc cùng nhau tương chiếu chừ, ánh toả xán lạn huy hoàng.

Xếp đá hoa trên nền gạch chừ, tựa mai rùa vẽ hoa văn.

Treo lụa bạch làm màn che chừ, rủ tơ Sở làm dây chăng.

Nâng then cửa bước ung dung chừ, ngắm Khúc Đài sao mênh mông.

Hạc trắng kêu nghe thảm thiết chừ, chim lẻ trên cành mỏi trông.

Trời hoàng hôn lòng đứt tuyệt chừ, một mình buồn bã phòng không.

Trăng cao soi bóng lẻ loi chừ, đêm thanh tàn chốn thâm cung.

Lấy đàn biến tấu nhã khúc chừ, giải nỗi sầu mà lại chẳng xong.

Chuyển theo âm chuỷ lưu loát chừ, tiếng nhẹ nhàng mà du dương.

Suốt khúc đàn tỏ tâm tình chừ, bao ý mạnh mẽ trào dâng.

Chung quanh buồn rơi lệ chừ, nước mắt chảy ướt dọc ngang.

Nén lòng lại thêm nghẹn ngào chừ, xỏ giày đứng dậy bàng hoàng.

Nâng tay áo mà che mặt chừ, hối lỗi xưa để tai ương.

Mặt mũi nào mà xuất hiện chừ, lòng tủi thẹn lại lên giường.

Vò cỏ thơm mà làm gối chừ, đệm trải lan mà ngát hương.

Vừa thành giấc mà mộng tưởng chừ, phách tới bên cạnh quân vương.

Hoảng sợ tỉnh mà không thấy chừ, hồn như mất gì kinh hoàng.

Nghe gà gáy mà sầu bi chừ, dậy ngước nhìn trăng sáng trong.

Xem các sao la liệt xếp chừ, Tất, Mão ló tại phương đông.

Ngóng trong sân ảm đạm chừ, tựa tiết thu phủ dày sương.

Đêm đằng đẵng như năm dài chừ, nhớ bứt rứt mà chẳng thể nguôi lòng.

Hết đi rồi đứng đợi sáng chừ, bình minh dần toả bừng bừng.

Thần thiếp trộm buồn tủi chừ, đến già chẳng dám quên quân vương.

**Kim ốc tàng kiều: Hiếu Vũ Trần hoàng hậu – Trần A Kiều, là Hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt – Hoàng đế thứ 7 của triều đại Tây Hán. Với vai trò quan trọng trong việc lên ngôi của Hán Vũ Đế, Trần hoàng hậu trở thành một trong những Hoàng hậu nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc. Bà cũng là vị Hoàng hậu xuất thân hiển hách nhất dưới thời Hán và kể cả các thời sau. Về sau, do sự nổi lên của Vệ Tử Phu, Trần hoàng hậu bị phế truất với lý do mưu hại hoàng thất, không sinh được con, bà được xem là vị Phế hậu nổi tiếng nhất trong lịch sử. Giai thoại giữa bà và Hán Vũ Đế trở thành một điển tích, được gọi là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌; nhà vàng cất người đẹp).