Show Ân Ái Đều Phải Chết

Quyển 3 - Chương 41: Tôi muốn hôn anh ấy một vạn lần mỗi ngày!




Lầu 6658 (lâu chủ trả lời): Kể từ đêm qua, sau khi nghĩ về vấn đề tính hướng của mình, tôi vẫn luôn không ổn định được tinh thần. Vì thế cho nên cả ngày hôm nay tôi cứ suy nghĩ miên man, nhịn không được mà len lén liếc nhìn phó bang chủ. Đáng chết hơn chính là, mỗi lần ghé mắt nhìn anh ấy, tôi đều phát hiện anh ấy cũng đang nhìn mình… Thời điểm ánh mắt cả hai loáng thoáng chạm vào nhau, tôi liền làm bộ như không có việc gì mà từ từ chuyển rời tầm mắt rồi mãnh liệt kìm nén nội tâm luống cuống nhộn nhạo như cún con chạy loạn của mình.

May mắn chúng tôi đã ở bên nhau, hê hê, nếu không tối nay tôi sẽ lại xoắn đến xoắn đi để rồi mất ngủ cho mà xem.

Buổi sáng chúng tôi đi chơi ở một thị trấn cổ vô cùng nổi tiếng, tuy hiện tại không phải mùa du lịch, nhưng hôm nay lại là lễ tình nhân, cho nên khách tham quan không hề ít. Sáu em gái lôi kéo nhau đi ở phía trước, tôi và phó bang chủ theo ở phía sau. Đúng vào lúc ấy, trùng hợp có một đoàn du khách rất đông từ phía đối diện đi tới, chen chúc khiến cho tôi và anh ấy bị tách ra. Chờ đám người đó đi qua tôi ngẩng đầu liền thấy, phó bang chủ vẫn đứng yên tại chỗ chờ tôi.

Sau khi đoàn du khách lướt qua, đường phố cũng thưa thớt đi rất nhiều, phó bang chủ quay đầu lại nhìn tôi. Trên đỉnh đầu anh ấy là nền trời xanh thẳm, phía sau là phố cũ nhà cổ với những bức tường gạch rêu phong, trước mỗi căn nhà đều treo một chuỗi đèn lồng đỏ thật to, ánh mặt trời vàng óng đọng lại trên gương mặt, khiến cho lông mày cùng mi mắt anh ấy càng thêm đen đậm.

Tôi đứng đó thu hết một màn này vào trong mắt, đột nhiên cảm giác đẹp đến không thốt nổi thành lời, chẳng biết vì sao hốc mắt cũng có chút cay cay. Kế tiếp tôi liền lấy di động ra, giơ về phía anh ấy: “Hiện tại trên phố ít người, đừng nhúc nhích tôi chụp cho anh một tấm hình.”

Phó bang chủ mỉm cười, hai tay ung dung đút trong túi áo măng tô, thản nhiên nhìn về phía tôi.

Tôi chụp cho anh ấy hai kiểu, sau đó nói: “Pose dáng khác xem nào.”

Và thế là phó bang chủ đặt tay lên môi, tặng cho tôi một nụ hôn gió.

Mà tôi, ngay từ khoảnh khắc anh ấy đưa tay lên, liền liều mạng giữ chặt nút chụp ảnh. Đến khi nụ hôn gió này chấm dứt, trong điện thoại của tôi có thêm tổng cộng là 31 tấm hình.

Phó bang chủ hỏi: “Chụp xong chưa?”

Tôi đáp xong rồi, sau đó mang theo một trái tim bình bịch đập dồn như trống nổi, chạy tới cho anh ấy xem. Tôi mở Album, lựa chọn 31 tấm ảnh vừa rồi, trượt một lượt từ đầu đến cuối. Trên màn hình điện thoại chính là ảnh chụp phó bang chủ hôn gió với tôi lúc vừa rồi, đôi mắt anh ấy tràn ngập ý cười, vừa đẹp trai vừa ôn nhu lại vừa khả ái. Tôi nhìn một chút mà mặt đã nóng bừng lên.

“Cái này đẹp.” Phó bang chủ nói.

Tôi kiềm chế tâm tình hưng phấn, đáp lại: “Buổi tối có wifi sẽ send cho anh nhé.”

Phó bang chủ đồng ý rồi tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, lại nói: “Đi thôi.”

Trái t(r)ym bé nhỏ của tôi, ngay giây phút đó lại cực đáng thất vọng mà bắt đầu đập một cách điên cuồng. Tuy rất xấu hổ, nhưng tôi lại luyến tiếc không nỡ rút tay ra, cũng không dám mở miệng hỏi này hỏi nọ, tôi sợ mình vừa hỏi một cái, anh ấy liền thấy ngại mà buông tay.

À, tuy là tôi có thể khẳng định da mặt phó bang chủ cũng không mỏng như vậy!

Phó bang chủ liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Sợ em lại bị người ta chen lấn rồi lạc mất.”

Tôi dùng tất cả sức lực toàn thân để duy trì biểu tình bình tĩnh: “Vậy anh nắm chặt chút.”

Phó bang chủ cười cười, ý vị sâu xa đáp lại lời tôi, “Chết cũng không buông.”

Lúc ấy tôi xoắn lắm, vừa cảm thấy câu nói này thực là ái muội lại vừa sợ mình ảo tưởng sức mạnh quá nhiều. Nhưng mà hiện tại tôi đã có thể xác định, khi phó bang chủ nói như vậy, chính xác là có ý tứ giống hệt tôi đã hình dung! 

———————-

Lầu 6663: Quàoooooooo, cái khúc xương chó này cũng thật là ngon! 

———————

Lầu 6671: Lâu chủ đã từ ngạo kiều tạc mao biến thành bé ham giai đẹp nha~ ha ha! Cá tiền là lâu chủ sẽ liên tục xem đi xem lại 31 tấm ảnh hun gió kia của phó bang chủ. 

———————

Lầu 6698 (lâu chủ trả lời): @Lầu 6671, thím đoán trúng cmnr, chính xác là tôi nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Dù sao thì cả ngày hôm nay, hễ phó bang chủ không chú ý là tôi lại mở ra xem rồi tưởng tượng như anh ấy đang hôn gió với tôi. Tôi có cảm giác mình hết thuốc chữa mất rồi. 

Nói tiếp…

Buổi chiều, khi chúng tôi dạo phố có đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, phó bang chủ đi vào mua nước uống cho mọi người, sau đó tôi cũng theo vào.

Tìm một vòng trong tiệm cuối cùng tôi tìm được một hộp socola vừa to vừa đẹp, cho nên dứt khoát cầm nó đi tính tiền.

Phó bang chủ đang thanh toán đồ uống thấy tôi cầm socola đi tới, liền nói với nhân viên cửa hàng: “Tính chung đi.”

Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần để đại chiến ba trăm hiệp với anh ấy: “Không cần, tôi tự trả.”

Thế nhưng phó bang chủ lại phá lệ mà không tiếp tục giữ nguyên ý kiến của mình.

Vì sao lại dùng từ “phá lệ” ấy à, chính là bởi hai ngày đi cùng với anh ấy, gần như một xu tôi cũng chưa phải bỏ ra, bất kể vụ việc gì anh ấy đều sẽ tranh quyền làm nhà tài trợ, hơn nữa thái độ còn phi thường kiên quyết chứ không phải loại khách sáo qua loa. Do đó, cơ hội tự túc là hạnh phúc hiếm có này tôi vô cùng quý trọng, nhanh chóng trả tiền rồi ôm cái hộp socola hình tim to bự kia ra khỏi cửa hàng. Tôi bóc hộp, đem socola bên trong phân phát cho sáu em gái đi cùng, đến lượt phó bang chủ, socola còn dư hơn một nửa, vì thế tôi liền đem toàn bộ cả hộp và kẹo bên trong cho anh ấy, nói: “Còn lại của anh hết, lễ tình nhân vui vẻ.”

Đúng vậy, tôi chính là lấy cớ tặng socola cho anh ấy đóóóóóóó! 

Có phải tôi rất thông minh, rất sáng dạ hay không? Chuẩn cmnr chứ còn gì nữa! 

Sau khi nhận được quà valentine của tôi, suốt dọc đường đi, phó bang chủ cứ ăn hết viên socola này tới viên socola khác. Một thanh niêm cao 1m87 đang cầm một hộp socola hình tim màu hường tràn đầy hơi thở thiếu nữ, một bên má còn vì ngậm kẹo mà phồng lên như cái bánh bao, hình ảnh đặc biệt tương phản mà cũng cực kỳ dễ thương, tôi càng nhìn lại càng cảm thấy buồn cười.

Phó bang chủ phát hiện tôi cười anh ấy, liền quyết định bóc thêm một viên socola nữa, ngậm sang bên má còn lại, thật chẳng khác gì con hamster. Trong nháy mắt, tôi bật cười thành tiếng, phó bang chủ cũng nhìn tôi cười cười, nụ cười này càng giống hamster hơn nữa.

Thời điểm chúng tôi đang ngây ngô nhìn nhau mỉm cười, bỗng có một nam sinh bán hoa chạy tới chào hàng, có thể hắn cho rằng trong nhóm tám người bọn tôi có hai đôi…

Nhưng ai mà ngờ được, lúc ấy tất cả chúng tôi vẫn đều là cẩu độc thân chứ…

Phó bang chủ nhìn hoa hồng đỏ chói trong tay nam sinh nọ, khẳng khái nói: “Tôi mua hết.”

Trả tiền xong, phó bang chủ ôm một bó hoa hồng to tướng, bắt chước bộ dáng tôi lúc phân phát socola, đưa cho mỗi e gái một đóa, đến phiên tôi, anh ấy liền ôm tất cả chỗ hoa còn lại đưa tới, nói: “Còn lại của em hết, lễ tình nhân vui vẻ.”

Một chữ cũng không thiếu không thừa so với câu nói lúc trước của tôi!

——————-

Lầu 6703: Rốt cuộc lâu chủ cũng bắt đầu phản pháo, ha ha, đang tiếc bản lĩnh vẫn không sánh bằng phó bang chủ được nha. 

——————-

Lầu 6714:Quào quào quào~ mau thổ lộ~ mau thổ lộ đi! Mị đoán sở dĩ phó bang chủ không tranh trả tiền là vì đây chính là quà lâu chủ mua tặng hắn! 

——————–

Lầu 6749 (lâu chủ trả lời): Anh ấy trêu chọc như vậy, tâm tình tôi lại càng không yên, cứ thế cho tới lúc ăn cơm chiều, tôi vẫn luôn gắt gao quan sát từng hành vi cử chỉ của phó bang chủ. Ầy ầy, chỉ cần anh ấy làm ra một động tác nho nhỏ tôi liền suy diễn lung tung, kiểu như nếu anh ấy ghé mặt vào gần một chút, tôi lập tức nảy sinh cảm giác anh sẽ thú tính đại phát mà đột nhiên mãnh liệt hôn tôi ngay trước con mắt của quần chúng nhân dân; hay là anh ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lại cho rằng anh kiềm chế không được mà dứt khoát thổ lộ với tôi; hoặc giả anh ấy thẳng một đường đi về phía tôi, tôi liền nghĩ anh sẽ thuận thế ôm lấy cổ tôi luôn rồi…

Hôm nay thật sự là tôi quá khốn cmn khổ!

Ăn cơm chiều xong, tám người bọn tôi bắt xe đi tới khu vui chơi, buổi tối ở đó sẽ tổ chức sự kiện chào mừng lễ tình nhân, hẳn là vô cùng thú vị. Bởi vì từ quán ăn tới khu vui chơi sẽ đi qua khách sạn bọn họ ở, cho nên phó bang chủ dứt khoát xuống xe mang socola và hoa hồng tặng tôi gửi vào bàn lễ tân, để chúng tôi có thể lên đường ra trận với một thân vũ trang gọn gàng. Sau khi tập hợp ở cổng khu vui chơi, chúng tôi mua vé vào cổng rồi nhắm thẳng cổng vào mà xuất phát. Thế nhưng đi được mấy bước tôi liền giật mình phát hiện, sáu em gái kia đột nhiên biến! mất! rồi!

Trước cổng khu vui chơi thực sự rất đông người, lúc ấy tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mấy cô nhóc đó muốn ám hại mình, cho nên liền rút điện thoại gọi cho từng đứa một, song một đứa cũng không thèm nghe máy! Không có cách nào, tôi đành mò vào group YY của bang để hỏi, kết quả mấy cô bé đều nói ăn phải đồ linh tinh cho nên bị đau bụng tập thể đang đi tìm toilet giải quyết nỗi buồn, còn nói tôi và phó bang chủ cứ vào khu vui chơi trước, mặc kệ như thế nào cũng không chịu hiện thân!

Khi đó tôi đã hiểu, mấy cô nhóc này chính là liên thủ với nhau đồng loạt diễn trò! Từ khóe mắt, tôi có thể cảm giác được phó bang chủ đang nhìn mình, điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ khẩn trương, thậm chí cúc hoa cũng bắt đầu co thắt! Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình di động âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cố lấy dũng khí toàn thân mà ngẩng đầu nhìn phó bang chủ một cái, lắp bắp nói: “Mấy bé kia… đau bụng… bảo chúng ta vào trước…”

Càng nói mặt tôi càng nóng, trái tim đập loạn như thể sẵn sàng tử nạn bất cứ lúc nào, chỉ hận không cách nào hôn mê tại trận để được xe cứu thương tới rước đi thôi!

Sau đó, phó bang chủ mỉm cười mà nhìn tôi, nói: “Vậy thì vào.”

Vốn dĩ việc ở cùng phó bang chủ đã khiến tôi khẩn trương rồi, mà lúc ấy tôi còn có một loại dự cảm như kiểu chuyện lớn sắp sửa phát sinh, vì thế toàn thân không khỏi trở nên cứng ngắc như là rối gỗ, Tôi và phó bang chủ sóng vai đi trong khu vui chơi, cái gì cũng nhìn không lọt mắt nghe không lọt tai. Được một quãng, phó bang chủ đột nhiên chọt chọt lên vai tôi mấy cái.

Tôi giật nảy mình, mãnh liệt quay đầu: “Cái, cái gì?”

Phó bang chủ nhịn cười, nói: “… Em đi đường tay vung cùng bên với chân kìa.”

Tôi: “…”

Tôi hít sâu một cái, chà xát gương mặt vừa đỏ vừa nóng tựa hồ sắp bùng choáy đến nơi, đảo mắt nhìn quanh một vòng, mới phát hiện chúng tôi đã đi tới chỗ có vòng xoay ngựa gỗ.

Vòng xoay ngựa gỗ trước mặt vô cùng xinh đẹp, nước sơn bóng loáng phản chiếu ánh đèn rực rỡ cực kỳ, mỗi lần đèn nhoáng lên đều phi thường chói mắt. Những sắc màu xanh vàng đỏ tím liên tục đan xen, khiến cho cả vòng quay hoa hoa lệ lệ hệt như một tòa thành ở trong cổ tích, thậm chí còn cho người ta cảm giác nó đang tản ra những hạt bụi ánh sáng trôi nổi bồng bềnh khắp cả không gian. Trong vòng quay có rất nhiều trẻ con, cũng có những nữ sinh ít tuổi, có người cầm kẹo đường, lại có người cầm mứt quả, tiếng cười đùa vui vẻ không ngừng lan tỏa khắp nơi…

Một loại hạnh phúc đặc biệt ngọt ngào bay ra từ vòng xoay ngựa gỗ cuốn hút tôi, bỗng nhiên tôi cảm thấy máu nóng dồn lên đại não, nghĩ thầm hiện tại không nói thì còn chờ đến lúc nào đây? Ngày mai bọn họ đi rồi, hôm nay lại là tình nhân lễ, vì thế cho nên tôi liền há miệng: “Tôi…”

Thế nhưng, tôi vừa mới bật ra một tiếng “Tôi”, phó bang chủ đã đột ngột lên tiếng cắt lời.

Anh ấy nói: “Thích em.”

Ngay sau đó anh ấy ôm tôi, một cái ôm vô cùng bá đạo, hai cánh tay tôi đều bị anh ấy gắt gao cố định ở hai bên thân thể, cả người giống như một cây gậy gỗ, cứng ngắc đến không cách nào động đậy được. Tôi đang muốn kháng nghị rằng tôi cũng muốn ôm anh, nhưng mà vòng tay anh ấy quả thực vô cùng kiên định. Phó bang chủ dán môi vào lỗ tai tôi, nói: “Để xem bây giờ em chạy kiểu gì?”

Cảnh tượng kế tiếp cũng giống như đêm qua, mặt anh ấy càng lúc càng áp sát lại gần mặt tôi…

Hiện tại, ấn tượng in hằn sâu nhất trong tâm tưởng của tôi chính là ánh mắt của anh lúc ấy, thực sáng, thực lấp lánh, bên trong chắc chắn có sao trời chứ không phải chỉ là phản chiếu của ánh đèn đâu, bởi vì những ngọn đèn nháy của vòng xoay ngựa gỗ ở phía sau lưng anh ấy mà. Phó bang chủ là người có đôi mắt tỏa sáng bẩm sinh, không tin không được!

Sau đó, anh ấy hôn tôi.

Thực mềm, có chút lạnh lại có chút ngọt, song đặc biệt thoải mái. Cả thân lẫn tâm tôi đều vô cùng dễ chịu, trái tim và cơ thể dường như sắp sửa tan ra, chẳng khác nào đang bồng bềnh trôi nổi giữa không gian cả, thậm chí mặt đất dưới chân cũng trở nên hư ảo cả rồi.

Sau khi lấy lại tinh thần, ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu tôi chính là, thì ra hôn môi là như vậy hả.

Đậu má, tôi muốn hôn anh ấy một vạn lần mỗi ngày! 

——————–

Lầu 6753: Cúc hoa của lâu chủ khẩn trương đến mức co rút? Cứ để phó bang chủ khai thông cho là được rồi… Ấy ấy ấy, mị đang nói bậy nói bạ cái gì thế này, mị đích thực là một thiếu nữ thiện lương thuần khiết nhaaaaaaaaa! Thông báo của lâu chủ siêu ngọt! Siêu thỏa mãn! 

——————–

Lầu 6759: Tôi đã hạnh phúc đến mức ôm cổ hạc bay thẳng về giời rầu, vòng xoay ngựa gỗ gì gì đó, quá đẹp nhaaaaaaaaa… 

——————–

Lầu 6765:Anh ấy cũng muốn hôn em một vạn lần.