Show Ân Ái Đều Phải Chết

Quyển 1 - Chương 8: Ngay cả trợ từ ngữ khí cũng gõ ra được!




Lầu 970: Lâu chủ thật sự bại lộ rồi sao? Vì cớ gì mị lại có loại cảm giác khó tả kiểu như thím sẽ bị phó bang chủ nhân cơ hội mà mần thịt: “Dám mở topic chửi thề, xem ra tôi không giáo huấn cậu một trận là không được!” thế nhể. 

—————————

Lầu 974: Lâu chủ nhớ trở về tường thuật chi tiết… À, đấy là nếu ngài còn có thể sống sót để quay lại chỗ này… 

—————————

Lầu 1139: Hình như lâu chủ mất tích rồi! Đều tại mấy bác cứ cos loạn! 

—————————

Lầu 1260 (lâu chủ trả lời): Các đồng chí bồ hóng thân mến, lâu chủ đã trở lại. 

Đều tại các thím làm tôi sợ, hại tôi cả tuần nay không dám ló mặt lên topic, mỗi ngày còn phải ra vẻ đáng thương trước mặt phó bang chủ, S và B, đi theo làm tùy tùng hầu hạ cho ba ông lớn ấy, đồng thời chuẩn bị tâm lý sẵn sàng quỳ xuống dập đầu nhận tội bất cứ lúc nào, áp lực phi thường phi thường to lớn.

Nhưng mà phản ứng của bọn hắn đều rất bình thường, không giống như đã phát hiện ra topic này…

Vì thế tôi liền trở lại, mang theo ngọn lửa buôn chuyện đang hừng hực thiêu đốt linh hồn, không phun hết ra liền không thoải mái.

Hôm nay sẽ kể cho mọi người một mẩu chuyện nhỏ coi như làm nóng không khí, bởi vì mấy ngày hôm nay tôi bị dọa đến bồn chồn ruột gan, cần phải dưỡng thương. 

—————————

Lầu 1261: Hoan nghênh lâu chủ trở về! Kỳ thực cái comment #939 lần trước là của tôi, tôi sai rồi, lâu chủ đừng sợ… Mà mấy thím @Lầu 935 và @Lầu 881 cũng mau ra đây nhận lỗi đi nào, nếu không thì không có cái để mà hóng âuuuuuuuuuuuuu! 

—————————

Lầu 1301 (lâu chủ trả lời): Á đù, tđn không ai ra nhận hai cái comt kia… 

Thôi được rồi.

Sự tình bắt đầu vào một sớm bình minh.

Ngày đó, chín giờ sáng, lâu chủ tận chức tận trách tỉnh giấc rời giường, rửa mặt đánh răng đi mua bữa sáng xong xuôi liền miệng gặm bánh bao tay mở máy tính login game, chọn mở các loại hoạt động bang hội, để tiện cho đồng bọn đi làm nhiệm vụ hằng ngày từ sáng sớm. Xong đâu đó, như thường lệ tôi ghé mắt nhìn thoáng qua danh sách bạn tốt, S và B quả nhiên đang online, hơn nữa còn đang ở cùng một bản đồ thành chủ với tôi.

Tôi kéo kéo kênh phụ cận, rất nhanh đã phát hiện tung tích hai người bọn hắn.

À, thì ra bọn hắn đang… chạy vòng quanh sông đào bảo vệ thành…

Ở đây phải nói rõ một chút, nhân vật trong game này có tổng cộng bốn phương thức di chuyển: nhanh nhất là “ngự kiếm”, có thể trực tiếp xuyên qua một vùng rộng lớn giữa các bản đồ khu vực; nhanh nhì là “khinh công”, có thể di chuyển với tốc độ cực cao giữa các địa điểm trong một bản đồ, thông thường người chơi đều dùng khinh công để đi lại trong bản đồ khu vực, nhưng vì B có chứng sợ độ cao thần cmn thánh cho nên hai người bọn hắn chưa bao giờ dùng kỹ năng ấy cả; nhanh ba là “kỵ mã” hoặc dùng những loại tọa kỵ khác, cái này có thể nâng cao hai trăm phần trăm trăm tốc độ đi bộ của nhân vật, di chuyển giữa những địa điểm có khoảng cách nho nhỏ người ta thường kỵ mã; mà chậm nhất, chính là nhân vật tự dùng đôi chân của mình chạy bộ… Trong con mắt của những game thủ quen dùng khinh công, cái việc khoan thai đạp từng bước lên đất bằng kia quả thực không khác gì chuyển động của một con sên.

Mà giờ này phút này, S và B đang dùng hai cái móng giò của mình, ở khu vực xung quanh sông đào bảo vệ thành, chậm rì rì mà chạy bộ.

Cái đệt, bọn hắn không phải là… tập thể dục buổi sáng đi… 

— Trong nháy mắt, lâu chủ bị tàn phá nhiều ngày bởi đôi chồng chồng tâm thần kia, không khỏi này sinh suy nghĩ như vậy. 

Kết quả, ngay giây tiếp theo, tôi liền thấy được những dòng chữ show ân ái quen thuộc nhảy lên ở kênh phụ cận.

S hiển nhiên rất điềm tĩnh: “Một hai một hai một hai, hô hấp của em phải có cùng tần suất với bước chạy nha, bảo bối.”

Mà B, hoàn toàn trưng ra một bộ dáng thiếu rèn luyện thể dục thể thao cho nên đã mệt đến không chịu nổi: “Hộc… Hộc… Hộc… Hộc… Em mệt quá… Hộc… Hộc…”

Ngay cả trợ từ ngữ khí từ cũng gõ ra được àààààààààà! 

Vị thiếu hiệp kia ơi, chơi cái game thôi mà, có cần phải nghiêm túc đến mức ngay cả tiếng thở dốc phát ra khi chạy bộ cũng cành cạch gõ lên kênh tán gẫu không hả? 

“Hộc hộc” cái em gái mày ấy! 

Cho dù tôi đã luyện thành bách độc bất xâm, thế nhưng lúc ấy vẫn bị B làm cho kinh sợ mấy phần…

Lúc này, S bỗng nhiên nhìn thấy thôi, vì thế lên tiếng chào hỏi: “Đội trưởng, chào buổi sáng.”

Tôi chạy tới, đáp: “Chào.”

Mà B thì vẫn đang cố gắng diễn cái trạng thái “mệt đến không nói nên lời”, do đó không hề chào hỏi, chỉ liên tục gõ mấy chữ: “Hộc, hộc, hộc…” lên kênh phụ cận.

Vì để phối hợp với diễn xuất của B, S phi thường chuyên nghiệp nói: “Bảo bối, hít sâu nào.”

B lại gõ chữ lên kênh cận: “Hít — Hà — Hít — Hà –”

Tôi sắp ngất, tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, bèn lắm miệng hỏi một câu: “B làm sao vậy? Giả vờ chạy bộ làm cái chi?”

S như không nhìn thấy hai chữ “giả vờ”, đơn giản đáp: “Tôi dẫn em ấy đi tập thể dục buổi sáng, thân thể em ấy không tốt lắm.”

Ngồi trước còm biu tơ, tôi hít sâu một hơi, lại nói: “Không phải chứ, các ông chơi kiểu thể dục đẩy lùi thể thao thế này thì chẳng có nghĩa lý gì cả.”

Nếu thật muốn rèn luyện thân thể, ngược lại chúng mày nên tắt máy mà đi ra ngoài chạy bộ đêêêêêêê!

S dường như có chút bất đắc dĩ: “Ông nói rất đúng.”

Tôi: “Chuẩn cơm mẹ nấu rồi chứ còn gì nữa.”

Sau đó, S dùng ngữ điệu vừa oán giận vừa đậm mùi cưng chiều, bảo: “Hiện tại đã sắp mười giờ, mặt trời lên tới giữa đỉnh đầu, đúng là không thích hợp để tập thể dục buổi sáng.”

Tôi: “…” Anh giai ơi, sóng não của chúng ta vẫn là không cách nào trùng khớp.

Bấy giờ, B rốt cuộc đã chạy tới được đây: “Em không chạy nổi nữa, hộc…”

S ôn nhu nói: “Con heo lười này.”

B không vui: “Còn không phải tại anh đêm qua…”

Tôi vội vàng đánh chữ: “Tôi không nghe thấy gì cả, vừa rồi gió lớn, gió quá lớn.”

B: “…”

S dỗ dành B: “Ngồi nghỉ tại chỗ năm phút rồi chúng ta chạy nốt một vòng cuối cùng, được không?”

B nhanh chóng ngồi phịch xuống, nói: “Khát.”

S lấy vật phẩm “Một bình nước suối trong suốt” ở trong balo ra, giao dịch cho B: “Bảo bối uống cái này đi, phải uống từng ngụm nhỏ, không thể một hơi uống cạn nhé.”

B: “Dạ.”

Vì thế tôi liền nhìn B cầm “Một bình nước suối trong suốt”, không ngừng lặp lại quá trình loading thanh trạng thái tiêu thụ vật phẩm: loading — tự mình hủy bỏ — loading — tự mình hủy bỏ — loading — … — … — … — …, hệt như hắn thật uống từng ngụm từng ngụm một…

Hai người bọn hắn diễn thật sự rất có tính hình tượng, tôi cảm thấy một mình chiêm ngưỡng quả thực quá là đáng tiếc, vì thế liền lặng lẽ chụp lại đoạn nói chuyện vừa rồi, sau đó chia sẻ qua YY cho phó bang chủ.