Short Story Bang Tan

Chương 20: Mãi mãi là bao xa?




Đã ba ngày rồi anh tìm bạn trên khắp nẻo đường anh và bạn thường hay đi qua, hay những nơi bạn thích đến anh đều đến đó tìm nhưng vẫn không thấy bạn.

"Ami rốt cuộc em đã đi đâu? Mau quay về nhanh đi, anh tức giận rồi đấy!"

Anh sắp phát điên rồi, anh nhắn tin, gọi điện cho bạn. Tất cả đều không được, bạn cắt đứt mọi liên lạc với anh.

- Taehyung! Con đã làm gì để cho con bé bỏ đi thế hả?

Trước mặt anh là ông bố đang nổi giận đùng đùng, từ khi bạn vào làm dâu nhà anh thì bạn từ con dâu mà được cưng như con ruột.

"Con sẽ tìm được cô ấy"

Anh đến cây cầu Banpo đây là lần thứ năm anh đến đây từ khi bạn bỏ đi rồi, vẫn cứ thờ người ra mà mắt thì đảo nhìn tìm kiếm. Bạn thật sự rất quan trọng với anh. Ngày đầu ra mắt ba mẹ anh cả hai đều rất niềm nở, chào đón bạn bằng những cách nồng nhiệt nhất. Vì vậy nếu như anh không tìm ra bạn thì không biết làm sao ăn nói với ba mẹ nữa.

Đêm hôm đó trong quán Bar quen thuộc, anh đã uống đến say mèm miệng thì cứ lẩm bẩm tên bạn. Anh gọi JK ra uống cùng, vậy mà JK đến đã thấy anh nằm vật ra bàn rồi. JK lây lây hai vai anh gọi "Taehyung, chưa gì mà anh say rồi"

JK nghe anh cứ gọi tên "Ami, Ami à…" Vậy là cũng hiểu thực hư thế nào. Còn Kim Taehyung cứ tưởng JungKook là Ami nên cứ ôm ấp hôn hít, rồi khóc lóc kêu tên. JK chống cự mạnh mẽ.

Thế là JungKook phải gọi bạn đến chứ nếu còn ở đây không biết Taehyung làm gì JungKook nữa.

Bất quá thì cũng phải đến, đến nơi thấy Taehyung người nồng nặc mùi rượu, trên bàn có hẳn 4 chai rượu soju. Ami lúc này như sắp phát điên chỉ muốn mắng anh một trận. Taehyung thấy Ami mà cứ tưởng cô gái nào nên cứ kiểu "Nè, cô tránh ra đi tôi có Ami rồi".

Vậy là cứ thấy JK là bảo Ami. Ami chẳng cách nào lại gần anh được nên nhờ JK đưa Taehyung về nhà của cả hai. Về đến nhà, khó khăn lắm Ami mới cõng anh lên đến phòng, vừa thả anh xuống giường anh liền đầy mạnh cô ra mà quát.

- Đừng động đến tôi. Tôi phải gọi Ami đến, nếu không cô ấy về thấy cô sẽ hiểu lầm tôi mất.

Vậy là lò mò lấy điện thoại gọi cho Ami. Đầu dây bên kia nhắc máy.

- Ami à, em đang ở đâu? Mau về đưa cô gái này đi đi, cô ta cứ động chạm anh, Ami à, khi nào em về. Anh sắp phát điên rồi nè. Lee Ami.

Ami vừa nghe điện vừa cười. "Đại ngốc, không phải em ở ngay đây sao". Vậy là vài phút sau anh cũng chìm vào giấc ngủ, hôm nay Ami cũng rất mệt mỏi rồi, thật ra cô về nhà bố mẹ đẻ, Taehyung có gọi tìm nhưng cô dặn bố mẹ không được cô đang ở đây. Vì vậy mà làm anh tất bật đi tìm, anh cứ cuống cuồng lên trong mấy ngày qua Ami biết vừa thương vừa xót.

Cũng mặc kệ anh, ai bảo anh tuyển cô thư ký mới ranh ma làm gì, cứ thích ăn mặc sexy lại còn cầm điện thoại anh khi cô gọi đến nữa, may mà anh biết cô ta có ý đồ nên đã đuổi ngay chứ nếu không cô cũng chẳng màng đến anh nữa. Ami bỏ đi chỉ để cảnh cáo anh vài ngày thôi. Cũng đến lúc kết thúc rồi.

Sáng đến, Taehyung nhận được cuộc gọi của JK mà tỉnh giấc. Cậu nhóc bên kia cứ càu nhàu càm ràm vì chuyện tối hôm qua, cũng nhắc đến Ami mới làm anh nhớ đến chuyện đó.

- Taehyungie, anh có chuyện gì với Ami thì mau giải quyết đi, đừng để con bé giận nữa. Đến lúc đó thì đừng có kiếm em.

JK tức giận mà cúp máy khi Taehyung vẫn chưa kịp phản ứng gì. JK vừa nói vừa có vẻ bực dọc, nhắc đến Ami anh mới hoàn toàn tỉnh giấc, nhớ đến tối ngày hôm qua, xem lại lịch sử cuộc gọi anh đã gọi cho Ami đêm hôm qua. Liền vội vã chạy xuống dưới nhà.

Vừa đến chân cầu thang đã ngửi thấy mùi thức ăn rồi, anh liền phóng xuống. Ami đây rồi, cô bé này đang cặm cụi nấu ăn mà chẳng biết anh xuống đây nhìn cô từ khi nào, liền nhẹ nhàng bước đến, Taehyung vòng tay qua ôm vai cô.

- Anh nhớ em lắm Ami à.

Giọng nói của anh thì thầm thỏ thẻ vào tai cô, làm cô có chút nhạy cảm mà rụt cổ lại. Cũng chỉ vì ba cái chuyện nhỏ nhặt mà cãi vã không ngừng. Cô gái này giấu đi nụ cười mỉm. Xoay người lại quát anh.

- Anh có phải đồ ngốc không đấy? Uống liền 4 chai soju. Nè, anh chưa vào viện là may lắm rồi đó, có lần sau nữa thì em sẽ bỏ mặc anh luôn.

Anh cười nắc nẻ, không phải cô gái này vừa ghen chuyện cô thư ký vừa lo lắng cho anh chả bỏ mặc sao.

- Không phải do em nghĩ nhiều quá nên ghen sao, anh biết tổng.

- Ha, ôi trời, em không có. Nào nào, anh làm nồi cá của em bị khét rồi đó.

- Hahaha, em đáng yêu lắm đó Ami à. Yêu em chết mất.