Edit: Xíu xíu
Beta: Quanh
Ấm nước nhỏ trên lò lửa bốc khói trắng nghi ngút, nắp ấm cạch cạch cạch bập bùng lên xuống, vang lên trong khu rừng trúc an tĩnh.
Bạch Âm nhấc ấm nước lên, đổ nước vào trong ấm trà, nhìn Tiểu tiên nữ trước mặt, cười nói: "Ngươi tên gì?"
"A Phiến". A Phiến nói xong lại bổ sung "Ta là tiểu tiên nữ của Thần Phong điện, bởi vì Cải Trắng không có ở nhà, ta lại biết đường, cho nên Đại Ma Vương...À không, Ma Vương đại nhân để ta dẫn đường tìm đến ngài."
Bạch Âm khẽ cười, nói: "Ngươi có thể tìm được Viên Sơn, cũng rất lợi hại."
"Bởi vì Đại Ma Vương...À không..." Mấy lần A Phiến buột miệng, khẩn trương đến nỗi muốn khóc, nghe nói phụ thân của Đại Ma Vương rất lợi hại, mẫu thân cũng là Đại tướng Ma tộc, hai người liên thủ đánh lui quân địch như quét lá vàng, đều là đại nhân vật lợi hại, nàng run run nói: "Ma Vương đại nhân nói ngài yêu thích yên tĩnh, lại thích ở núi cao, cũng không dùng pháp thuật quá nhiều, cho nên ta nghĩ đã không thể sử dụng được pháp thuật nhưng muốn an ổn sinh hoạt không quá khổ cực, nhất định phải ở gần nguồn nước, nhưng không phải loại sông nước thác ghềnh, thế nên nghĩ đến khe núi cạnh dòng suối. Mà trong rừng rậm cự thú nhiều như vậy, rất ồn ào cho nên ta nghĩ cũng không phải ở trong rừng."
Nàng cười nói một tiếng: "Xem ra ta đã đoán sai."
Bạch Âm cười, nói: "Không có đoán sai."
"Thế nhưng ngài ở trong rừng nha."
"Bởi vì Cải Trắng tới, cho nên dẫn nó đi dạo, nó lại chạy vào trong rừng, không nghĩ tới vừa vặn đụng phải các ngươi."
A Phiến giật mình.
"Meo------meo-------" Cải Trắng lâu ngày không gặp bọn hắn, ở giữa hai người dụi đi dụi lại, lúc lúc lại ngẩng đầu cọ cọ bọn hắn.
A Phiến mới chú ý hoa Thiên Lam trên đầu Cải Trắng đã không thấy nữa, thế nhưng trên cánh cửa bên cạnh nhà gỗ lại có một bông hoa Thiên Lam khác. Bạch Âm bắt gặp ánh mắt của nàng nhìn về phía kia, liền nói: "Cải Trắng, đưa cho ta."
A Phiến có chút bất ngờ, Cải Trắng thích hoa Thiên Lam như thế nào nàng cũng biết, nhưng không nghĩ tới nó ngàn dặm xa xôi đến nơi này tặng hoa cho Bạch Âm.
Trong khi nói chuyện, trà cũng đã hãm xong, Bạch Âm rót ra ba chén trà, nói: "Ta có làm chút hồng sấy [1], các ngươi ở đây chờ ta một chút."
[1]: có ảnh minh họa ở đầu chương.
Bạch Âm vừa đi, Cải Trắng cũng đi theo. Phong Minh nhìn nhìn, bắt gặp vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ của A Phiến, nói ra: "Cải Trắng là con mèo bị bỏ rơi được phụ mẫu ta nhặt được, vẫn luôn nuôi dưỡng bên người, về sau Cải Trắng không muốn rời đi, thế là họ liền biến nó thành ma."
"Hóa ra là như vậy. Vậy tại sao Cải Trắng lại ở cạnh ngài mà không đi theo mẫu thân ngài?"
Phong Minh trầm mặc một lát nói: "Bởi vì Cải Trắng biết, mẫu thân gặp nó sẽ nhớ đến phụ thân."
A Phiến giật mình, nghĩ đến mà lòng có chút chua xót. Bất kể là Ma Tôn tiền nhiệm hay Ma Tôn phu nhân, hay là Cải Trắng với bọn hắn, thần ma cũng có tuổi thọ, nhưng sinh ly tử biệt quá sớm, một người độc lai độc vãng tại nhân gian, đó là cả một khoảng thời gian đằng đẵng.
"Cải Trắng rất tốt." A Phiến sờ lên mũi, đột nhiên cảm thấy có điều không đúng, ngẩng đầu: "Chờ một chút, không phải Cải Trắng là tôn tử của ngài sao?"
Phong Minh thấy nàng rốt cục phản ứng kịp, cười nhạo một cách tàn nhẫn: "Phản ứng chậm đến tận chân trời.":))
"...Ngài chỉ giỏi gạt ta, khi dễ ta."
Phong Minh thấy nàng tức giận, nhìn nàng nói: "Ngươi muốn đánh ta sao?"
A Phiến xụ mặt nói: "Không dám."
- ------- Nàng cũng không phải là tiểu quái thú muốn tìm chết.
Bất quá trong lòng không hiểu sao lại có chút thoải mái, Cải Trắng không phải tôn tử của Đại Ma Vương. Nàng còn cảm thấy kỳ lạ, chưa từng nghe qua Đại Ma Vương có phu nhân chứ đừng nói chi là nhi tử sinh nhi tử, kết quả lại có tôn nhi là con mèo. Nghĩ đến có chút buồn cười.
Phong Minh bắt gặp nàng đang rũ mi cười, quả là xinh xắn đáng yêu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân của mẫu thân, hắn lập tức thu hồi ánh mắt.
Bạch Âm cầm hồng sấy ra, vừa rồi nghe tiếng hai người cãi nhau liền hiểu ý cười một tiếng. Bà ngồi xuống, đem đĩa hồng đẩy đến trước mặt A Phiến, nhẹ nhàng nói: "Phơi vừa vặn được nắng, dùng cùng nước trà sẽ không ngán."
A Phiến cười cười: "Vâng."
Phong Minh thấy mẫu thân đem đồ ăn ngon cho quỷ khóc nhè trước, mím chặt môi. A Phiến cắn một miếng hồng sấy, mặc dù trước khi đem phơi đã được gọt vỏ, nhưng bên ngoài hồng sấy vẫn hơi cứng, nhưng cũng không phải quá cứng, nàng dùng sức cắn một miếng hồng, nhẹ nhàng nhai, thịt hồng xốp, mùi thơm ngát, rất ngọt.
Bạch Âm thấy nàng ăn ngon lành, lúc này mới đưa cho nhi tử một miếng. Phong Minh ngừng lại một chút: "Con không thích ăn đồ ngọt."
A Phiến ăn đến là sung sướng thỏa mãn, thấy thế nói: "Ăn ngon lắm, ngài cũng ăn đi Đại Ma, ma, ma..."
Cái miệng này vẫn không sửa được, A Phiến thật sự muốn khóc mà, đi đời nhà ma rồi, tốt nhất là nàng cứ nghiêm nghiêm cẩn cẩn ăn hồng của nàng thôi.
Bạch Âm cười một tiếng nhìn quả hồng trong tay của nhi tử, ý cười càng sâu, ôm Cải Trắng trong ngực khẽ vuốt ve, nói: "Ta ở đây rất tốt, con không cần lo lắng."
Phong Minh hỏi: "Vậy tại sao ước hẹn trăm năm đã qua, người vẫn chưa về nhà?"
"Cũng chỉ chậm có một tháng."
Phong Minh lập tức nhìn bà chằm chằm, Bạch Âm bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, là ta sai."
Bạch Âm nói: "Lại nói tiếp, cũng không thể trách ta thất hứa, ta giúp bá bá con Bạch Ông hong khô hỏa nhung y, hỏa nhung y lấy ra từ trong hộp kín, cần liên tục phơi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày nắng, giờ vẫn còn thiếu bảy ngày nữa, cho nên mới làm trễ nải."
A Phiến hiếu kỳ hỏi: "Hỏa nhung y là cái gì?"
Phong Minh nghiêng người nhìn nàng: "Lại không nghiêm túc đọc sách, là một trong thập đại thần vật có ghi chép trong đại điển bảo vật lục giới, bất kể thời tiết mùa đông giá rét như thế nào, chỉ cần mặc vào liền tuyệt đối không cảm thấy lạnh."
A Phiến cảm khái, đã thích đọc sách lại còn có khả năng ghi nhớ tốt như thế: "Đại Ma Vương, ngài thật lợi hại, xem một lần là có thể nhớ, sau này có gì không hiểu ta đều có thể hỏi ngài rồi."
"...Tự mình đọc sách đi."
"Ta cũng muốn có khả năng xem một lần là nhớ, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, nhưng đọc nhiều một chút liền hoa mắt chóng mặt đau đầu, toàn thân mệt rã rời chỉ muốn ngủ."
Phong Minh nói: "Nếu ta thả một con quái thú ở cạnh ngươi, ngươi sẽ không buồn ngủ."
A Phiến thật lòng nói: "Không cần quái thú, có ngài ở cạnh cũng sẽ như vậy."
Phong Minh thật muốn đem nàng nhào nặn thành đống ném ra ngoài.
Bạch Âm nghe tiếng hai người cãi nhau, bỗng dưng cười một tiếng. Phong Minh thấy mẫu thân cười mới thu lại lời nói, ngược lại hỏi: "Bạch Ông bá bá tại sao muốn mượn Hỏa nhung y?"
Bạch Âm nói: "Ta cũng không biết. Con đã đến đây rồi vậy thì thay ta đưa đồ qua đi, cùng A Phiến cô nương ở chỗ này bảy ngày bồi mẫu thân."
"Oa."
A Phiến nghe thấy mình cũng được mời, vội vàng nói: "Ta giúp Đại Ma Vương dẫn đường, không tiện quấy rầy."
Bạch Âm cười nói: "Không có gì mà quấy rầy với không quấy rầy."
Ý tốt không thể chối từ, A Phiến nghĩ mình còn phải đi theo Phong Minh nên tạm thời không thể trở về, mới nói: "Vậy quấy rầy rồi."
Bạch Âm gật gật đầu, nói với nhi tử: "Đi sắp xếp phòng ngủ cho A Phiến cô nương."
Phong Minh dừng lại, A Phiến cũng lảo đảo một cái, cái gì? Để Đại Ma Vương đi chuẩn bị phòng ngủ cho nàng? Đường đường là chủ Ma giới mà phải đi dọn dẹp phòng ở? A Phiến run lên, quả nhiên là mẫu thân Đại Ma Vương, chỉ có bà mới dám sai sử hắn như thế. Có khi hắn quay đầu lại liền bóp nàng thành cái bánh bao. Nàng run giọng nói: "Không cần, tự ta làm mới thấy thoải mái, nếu không ta có thể ngủ trên đất..."
Bạch Âm vẫn luôn nở nụ cười, thấy nhi tử bất động thì ý cười càng sâu: "Con, muốn, cô, nương, nhà, người, ta, ngủ, trên, đất?" (ಠ⌣ಠ)
Phong Minh: "..."
Mỗi chữ mỗi câu, âm thanh đều rất nhẹ, nhưng...vô hình lại mang theo sát khí. A Phiến run như cái sàng, thấy Đại Ma Vương xụ mặt đứng dậy đi thật, nàng khóc không ra nước mắt, tiêu rồi, lát nữa Đại Ma Vương sẽ thực sự đánh nát nàng.
Bạch Âm thấy nhi tử đã chịu đi sắp xếp phòng thì nhìn sang A Phiến, lộ ra nét mặt tươi cười dịu dàng: "Lại đây ăn thêm hồng nữa đi."
Trong lòng A Phiến thấp thỏm không thôi, thuận theo cầm lấy gặm gặm gặm, dù sao ăn ngon là được rồi. Nàng ăn xong một miếng, nhỏ giọng nói: "Đại Ma Vương rất lo lắng cho ngài, bằng không cũng sẽ không vì ước định chậm một tháng mà tìm ta dẫn đường đi tìm ngài."
Đối với tuổi thọ của Thần - Ma mà nói, bất quá một tháng này chỉ là trong nháy mắt.
Cuối cùng nàng cười nói: "Đại Ma Vương mặt lạnh tim nóng, vậy mà cái gì cũng không nói."
Bạch Âm thấy nàng mở miệng một tiếng Đại Ma Vương, đã gọi rất nhiều lần mà bộ dáng nhi tử cũng là ngầm thừa nhận, cười cười nói: "Tính tình nó không tốt, nhưng thực tế là một kẻ nhiệt tình, ngươi cũng đừng sợ nó, cứ coi như bởi vì khuôn mặt nó cũng không phải sợ, tính tình nó nóng nảy như phụ thân nó vậy."
A Phiến cẩn thận hỏi: "Ma Tôn tiền nhiệm cũng có tính tình như vậy ư?"
Bạch Âm lắc đầu, thở dài: "Tính tình tệ hơn, thế nhưng cũng là chuyện tốt."
"Sao lại nói là chuyện tốt?"
"Nếu tính tình hắn tốt, nói không chừng đã có cô nướng ném hoa cho hắn biểu đạt tâm ý. May mà hắn trời sinh mặt lạnh, hù chạy không ít tiểu cô nương."
"...Vậy tại sao ngài..."
Bạch Âm cươi một tiếng: "Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại không sợ đúng không?" Ánh mắt bà bồi hồi, nhớ lại chuyện cũ năm đó, trong mắt là ý cười dịu dàng: "Ta cùng người ta đấu kiếm bị thua, trốn trong góc tường khóc nhè thì hắn đến đưa cho ta một cái khăn tay."
Vẫn nhớ khi ấy nàng ngẩng đầu nhìn lại, hắn khuất bóng mà đứng, cả thân che mất ánh sáng rực rỡ của mặt trời, thấy không rõ mặt, chỉ nghe thấy hắn dùng giọng trầm thấp nói chuyện: "Lau."
Nàng nhận lấy khăn tay, lại không nỡ lấy nó để lau nước mắt. Sau này nàng nghe ngóng được hóa ra người đó là Ma Tôn. Từ đó về sau nàng chuyên tâm tu hành, một đường vượt qua muôn ngàn khó khăn, rốt cục cũng trở thành người của Ma cung, về sau lại chinh chiến sa trường, dần dần thăng chức thành Đại tướng. Một thân thương tật, một thân vinh quang.
Hắn hỏi nàng, vì sao lại muốn làm tướng quân Ma giới?
Ngay trước mặt đông đảo người ma tộc, nàng cong cong mắt cười, chắp tay ngẩng đầu nhìn hắn cao cao tại thượng, nói: "Vì ngài đó."
Nhớ rõ khi ấy hắn nghiêm mặt lạnh lùng nhưng mặt lại đỏ như say rượu. Nàng cũng biết mặt mình cũng đỏ như tôm luộc, nhưng không hối hận.
Bây giờ cũng không hối hận.
Chính là khi đó hắn uống rất nhiều rượu, sau đó trách móc nàng một đêm.
A Phiến thấy vẻ mặt bà mất mát cùng cô tịch, tựa như thấy được cảnh ngày xưa hai người bọn họ bầu bạn bên nhau. Bây giờ chỉ còn lại mỗi bà, quả là rất tịch mịch.
Phong Minh đứng sau thân cây nhìn mẫu thân, qua nhiều năm như vậy, mẫu thân chưa từng nói những điều này với người khác.
Nhưng mà...Tại sao Tiểu tiên nữ kia lại gạt lệ rồi! ┬─┬ノ(ಠ_ಠノ)
Quỷ khóc nhè!