Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 05:

...giữa phố xá sầm uất lại có bốn người ở nơi đây, ngồi xung quanh nhau, nghe nhạc Phật, xem chương trình giải trí, ăn mì kéo Lan Châu, cảm giác tĩnh mịch và xa xăm đến lạ...

***

Tưởng Dung cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, dù sao thì cũng làm rồi.

Viên Việt quay đầu lại, cau mày nhìn cậu, cậu vẫn cố gắng trấn định, mặt dày đến cùng, dùng đầu ngón tay cọ lưng Viên Việt một lúc rồi mới thu hồi, tròng mắt đảo vòng vòng: "Có con muỗi."

Viên Việt cũng không để ý tới cậu, đứng dậy, đẩy tủ gỗ đã lắp xong vào tường, tiện tay cầm lấy chiếc khăn lông, lau mồ hôi, mặc áo thun vào.

Tưởng Dung chắp tay ra sau lưng, chà xát ngón trỏ và ngón cái vào nhau, ẩm ướt.

Cậu thấy Viên Việt sắp xuống lầu, vội bám theo sau: "Oa, anh Viên, anh mở quán bar luôn ạ, ngầu quá đi."

Viên Việt vẫn không nói gì, anh đã qua cái tuổi tò mò tọc mạch, lo chuyện bao đồng, thu nuôi chó mèo từ lâu, anh chứa chấp Tưởng Dung là bởi nể mặt Tần Anh, khá gượng gạo, bởi vì anh là người có ý thức lãnh địa rất mạnh, có chút bệnh thích sạch sẽ, phòng ngủ trên tầng hai trong nhà chưa bao giờ cho ai bước lên, điện thoại xưa nay cũng không cho ai động vào.

Tưởng Dung vẫn hấp tấp bám đuôi, tự nói tự nghe: "Gần đây đang sửa chữa à anh, lúc nào mở quán vậy?"

"Tuần sau."

Tưởng Dung nghe thấy anh trả lời, càng hăng hái, đang muốn nói tiếp, anh trai mắt phượng nghịch điện thoại nãy giờ nói chen vào: "Thạch Đầu bảo đang chuẩn bị về, mang đồ ăn cho chúng ta luôn, mì kéo Lan Châu (*) nhé?"

(*) Mì kéo Lan Châu nổi tiếng bởi sợi mì được kéo thủ công bằng tay, nước lèo cay đậm đà và thịt bò mềm ngọt. Món ăn này có lịch sử bắt nguồn từ thời vua Gia Khánh nhà Thanh (1799).

chapter content


Viên Việt không có ý kiến gì, gật đầu.

Mắt phượng nói vào điện thoại: "Hai phần mì thịt bò, thêm nhiều mì."

Tưởng Dung đứng bên cạnh, nhất thời đứng ngồi không yên, như thể mình là người ngoài, mà đúng là như thế, cậu chính là người ngoài. Cậu hít vào một hơi, nhẹ nhàng hắng giọng, muốn tìm về chút cảm giác tồn tại.

Ánh mắt của mắt phượng liếc qua chỗ cậu, vẫn là Viên Việt lên tiếng: "Cậu ăn gì?"

Cá hồi vẫn đầy anh ách trong bụng Tưởng Dung, với lại cậu cũng không thích ăn mì kéo Lan Châu, nhưng lúc này nếu nói không ăn thì cậu cảm thấy mình như bị ra rìa, đành phải nói: "Em cũng muốn ăn mì thịt bò."


Nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu: "... Thêm mì."

Vừa nói xong đã hối hận, đang so kè cái quái gì vậy, chắc chắn là ăn không hết, nhưng lúc này là thu lại lời nói thì cảm thấy quá già mồm, thế là đành thôi.

Mắt phượng lại bàn giao thêm vài câu, cúp điện thoại, nhìn về phía Tưởng Dung: "Chào cậu em, anh là bartender ở đây, Hứa Nhất Tâm."

Tưởng Dung còn tưởng bartender thường sẽ lấy những cái tên tiếng Anh làm bộ cool ngầu gì đó, ví dụ như Tony này, Kevin này vân vân, không ngờ từ tên đến tướng mạo của Hứa Nhất Tâm đều thanh tú như vậy, nhưng cái đầu đinh và sự sắc bén khi nhìn người khác của anh vẫn rất cá tính.

"Em chào anh, em là Tưởng Dung, không có tên thường gọi gì cả, Dung trong dung dị (đơn giản, dễ dàng)," Tưởng Dung cảm thấy Hứa Nhất Tâm không thích mình, cậu cũng không thấy anh dễ gần, nhưng vẫn mỉm cười lễ phép, lộ ra lúm đồng tiền, "Là họ hàng của... anh Viên, giờ đang sống nhờ nhà anh ấy."

Hứa Nhất Tâm dài giọng "à" một tiếng, liếc ánh mắt trêu chọc sang chỗ Viên Việt.

Hiển nhiên Viên Việt rất quen thân với Hứa Nhất Tâm, anh tiện tay cầm lấy khăn lau trên quầy bar ném vào người Hứa Nhất Tâm: "Làm việc đi, không thì nhịn cơm."

Hứa Nhất Tâm nhấc chân đi cùng Viên Việt xếp đặt bàn ghế trong quán, Tưởng Dung đứng một bên, giúp một tay cũng không phải, không giúp cũng không phải, tự dưng có chút tủi thân, tủi thân biến thành tức giận, nhìn bóng lưng chăm chú làm việc của Viên Việt, hận đến nghiến răng. Vì không để cho mình quá xấu hổ, cậu đành làm bộ nhìn đông nhìn tây, quan sát một chút.

Bên trái cửa ra vào "Bạch Tháp" là quầy bar, đối diện quầy bar là một sân khấu biểu diễn khá cao, trên đó đặt mấy chiếc trống Châu Phi. Về mặt tường phía sau sân khấu, thoạt nhìn thì như bị kẻ thù đòi nợ tạt sơn, nhìn kỹ lại, trên đó vẽ một tòa tháp màu trắng, bối cảnh là sơn đủ loại màu, không có bố cục gì, chỉ thấy cháy rực và đầy nhiệt huyết, nhìn kỹ lại sẽ thấy có chút cảm giác Monet (*).

(*) Trống Châu Phi:

chapter content


(*) Claude Monet (14/11/1840 – 5/12/1926) là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng và là họa sĩ có nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp dụng để vẽ phong cảnh ngoài trời.

Tưởng Dung đang sợ hãi thán phục vì tế bào nghệ thuật của mình, chợt bên ngoài vang lên một giọng nói oang oang.

"Đồ ăn tới! Đồ ăn về tới rồi đây!" Ngoài cửa có anh chàng to con xách theo cái túi, dùng bả vai đẩy cửa đi vào.

Nói to con là còn nói khéo, chứ anh chàng này cao hơn Viên Việt chừng một cái đầu, to hơn anh một vòng, như Dwayne Johnson (*) phiên bản thanh niên vậy, trên đầu còn để kiểu tóc dreadlocks (*) rối bời, khiến thể tích của anh chàng nom lớn hơn hẳn. Anh chàng đặt đồ ăn lên một chiếc bàn, gọi mọi người đến ăn, hương vị đặc trưng có độ nhận diện cực cao của mì kéo Lan Châu nhanh chóng lấp đầy không gian.

(*) Dwayne Johnson tên đầy đủ là Dwayne Douglas Johnson, còn được biết đến với nghệ danh là The Rock (sinh ngày 2 tháng 5 năm 1972) là nam diễn viên, nhà sản xuất và cựu đô vật chuyên nghiệp người Mỹ.

chapter content


(*) Tóc dreadlock hay tóc bện thừng, tóc tết kiểu Châu Phi là kiểu tóc có phần tóc tết thành những bím nhỏ chải ngược về phía sau. (mượn ảnh minh họa của anh người iu Lil Ghost Tiểu Quỷ =)))))

chapter content


"Chào em! Anh làm việc ở đây, em gọi anh là Thạch Đầu là được." Thạch Đầu vừa nói với Tưởng Dung, vừa vội vã ăn mì, Tưởng Dung cảm thấy một miếng của anh chàng là hết nửa bát mì.

Hứa Nhất Tâm thong thả gỡ bỏ nắp nhựa, cầm đũa bới thịt bò, vừa bới vừa đếm: "Có mỗi 5 lát thịt bò, đồ đần mới thèm, sao mì kéo Lan Châu vẫn chưa sập tiệm nhở."

Viên Việt thấy Tưởng Dung thất thần, tiện tay mở nắp giúp cậu, nói sâu xa: "Chắc là bởi vì vẫn còn mấy tên đần chúng ta chăng."

Hứa Nhất Tâm bật cười, Thạch Đầu chậm hai nhịp rồi mới phá ra cười, tiếng cười sang sảng vang vọng. Tưởng Dung nhìn Viên Việt lấy điện thoại ra, mở một chương trình giải trí hài nhảm trong nước, để dựa vào ống đựng tăm, cúi người xem rất chuyên chú, nghiêm túc ăn mì thịt bò, một hồi cũng bật cười, có vẻ không tức giận nữa.

Bên ngoài trời đang là giờ cơm, mặt trời chiều ngả về tây, phố bar bắt đầu náo nhiệt, đèn neon dần dần sáng lên, người đến người đi, nhưng giữa phố xá sầm uất lại có bốn người ở nơi đây, ngồi xung quanh nhau, nghe nhạc Phật, xem chương trình giải trí, ăn mì kéo Lan Châu, cảm giác tĩnh mịch và xa xăm đến lạ.

Trong không khí yên ả thanh bình này, thế mà Tưởng Dung ăn hết được bát mì thịt bò to bự không được ngon cho lắm này, no không chịu nổi, thấy như thể giờ chỉ ngửi thấy mùi mì là buồn nôn. Thế là cậu xung phong nhận việc thu dọn bàn, gom hết rác vào túi, ném vào thùng rác ở cửa sau, hít thở bầu không khí không được tính là trong lành một lúc mới thấy khá hơn.

Sau khi ăn xong, ba người Viên Việt lần lượt bày biện bàn ghế trong quán, chưa đến 8 giờ tối là ai về nhà nấy.

Xe motor của Viên Việt đỗ ở trong một con hẻm chật chội ở sau quán bar, anh vung chân dài cưỡi lên xe, đưa chiếc mũ bảo hiểm duy nhất cho Tưởng Dung, Tưởng Dung nhận lấy, trèo lên chỗ phía sau, đội mũ bảo hiểm lên, rộng, hơi xốc xếch.

Viên Việt không nói câu nào, khởi động xe, phành một tiếng, vút ra ngoài đường. Tưởng Dung bị dọa cho vội bám lấy eo Viên Việt, chôn đầu xuống, cảm nhận cơ bắp săn chắc ở eo Viên Việt, khóe mắt liếc nhìn đèn neon nhòe thành từng vệt mơ hồ hai bên đường, tim gan ngưa ngứa, lặng lẽ móc móc ngón tay vào cơ bụng của Viên Việt.

Khoảng 14 15 tuổi là Tưởng Dung mộng tinh lần đầu, sau đó phát hiện xu hướng tính dục của mình, nhưng cậu vẫn không biết mình thích ai, ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, dựa theo lời bạn bè nói thì là kén chọn. Nếu không phải vì xem video người lớn rồi vẫn có thể tự xử khéo cậu cho rằng mình bị lãnh cảm cũng nên.

Chỉ có Viên Việt.

Chỉ có Viên Việt khiến cậu sinh ra hứng thú và tình thú trước nay chưa từng có, lần này bỏ nhà đi, dù phần lớn là do không thể ở một mình trong nhà được nữa, thì còn có một phần nhỏ, một phần nhỏ là muốn xích lại gần Viên Việt, gần được từng nào hay từng ấy, Tưởng Dung vẫn chưa nghĩ rõ ràng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tưởng Dung cọ cả khuôn mặt lên lưng Viên Việt.

Dù sao thì cũng chỉ có một phần nhỏ, một phần nhỏ mà thôi.

Hết chương 05.