Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 38: Phiên ngoại 1
***
04.
Hôm sau Tạ Tấn ngủ đến khi tự tỉnh, mắt nhập nhèm xuống trả phòng, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Nhất Tâm, anh tắt máy. Cậu cất điện thoại, chậm rãi đi bộ đến Bạch Tháp, quán đóng kín cửa, bên trong không có ai, bảng đen ngoài cửa viết mấy chữ nghỉ tết ngừng kinh doanh.
Cậu lại gọi điện thoại cho Hứa Nhất Tâm, vẫn là tắt máy, thế là ỉu xìu buồn bã đi về nhà.
Trong nhà không có ai, từ năm ngoái cha mẹ cậu đã thống nhất với nhau là ra nước ngoài du lịch đón năm mố luôn, Tạ Tấn kiên trì không chịu đi, nói muốn ở nhà ôn tập, khiến mẹ cậu cảm động không chịu được, bưng lấy mặt cậu xoa nựng khen ngợi hồi lâu.
Tạ Tấn về nhà ngủ chập chờn một giấc, cậu nằm trên giường gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Nhất Tâm, không thấy thông báo tắt máy, Tạ Tấn vội vàng bật dậy bưng điện thoại chờ đợi, nhưng không có ai nghe.
E rằng không phải là bận bịu.
Tạ Tấn thầm nghĩ, cậu bèn gửi tin nhắn qua, ngờ đâu mãi đến tận hôm sau vẫn chưa thấy hồi âm.
05.
Kể từ sau khi Hứa Nhất Tâm comeout với gia đình và tranh chấp với mẹ anh một trận kịch liệt, đã mấy năm rồi anh không về nhà ăn tết, năm nay vốn cũng định không về, nhưng không ngờ cha anh lại lén gọi điện thoại cho anh, bảo rằng mẹ anh phải phẫu thuật, không nói cụ thể, mơ mơ hồ hồ, làm Hứa Nhất Tâm sợ hãi vô cùng vội vã đặt vé máy bay ngay trưa hôm đó để về nhà.
Anh xuống máy bay mới mở điện thoại lên, có chừng năm sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của Tạ Tấn. Nội tâm Hứa Nhất Tâm không chút dao động, ném điện thoại vào túi như cũ.
Đến khi về được đến nhà, suýt chút nữa anh bị cha anh làm tức chết.
Mẹ Hứa chỉ là đi viện nhổ răng, vốn dĩ không phải phẫu thuật mổ xẻ gì, thân thể vô cùng khỏe mạnh, sau khi nhìn thấy Hứa Nhất Tâm vào nhà còn có sức cầm lấy gối dựa trên sô pha ném anh, vừa ném vừa gạt lệ: “Muốn chết mà, bao nhiêu năm qua mày không chịu về, giờ còn về làm gì nữa hu hu hu hu hu hu hu…”
Cha Hứa ở bên cạnh buông tay nhún nhún vai, nhỏ giọng nói thầm: “Là tối hôm qua mẹ con nói với cha là nhổ răng đau quá, đau sắp chết đến nơi rồi, mau gọi con trai về.”
Mẹ Hứa ném nốt cái gối dựa cuối cùng trên sô pha vào người cha Hứa, quát: “Còn không mau hâm nóng cơm canh, đi ăn cơm!”
Hứa Nhất Tâm hắng giọng một cái, đặt hết gối dựa lên sô pha, bỏ hành lý vào phòng mình. Phòng anh vẫn giữ dáng vẻ y hệt ngày xưa, được quét dọn sạch sẽ, nửa hạt bụi cũng không thấy.
Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình toàn là tin nhắn mà Tạ Tấn gửi tới.
“Này!”
“Anh bận ạ?”
“Sao không trả lời tin nhắn của em chứ!”
“Hay là anh đổ bệnh rồi…”
“Sớm biết vậy em đã không bắn vào trong.”
“Em xin lỗi…”
“Này! Anh đang ở đâu thế!”
Hứa Nhất Tâm quẳng điện thoại qua một bên, ngã xuống giường, thở dài một tiếng, haizzz, đáng ghét quá chừng. Vừa buông xuống, điện thoại lại vang lên, Hứa Nhất Tâm nghe máy, lạnh lùng cực kỳ: “Alo.”
Thanh âm ở đầu bên kia như nhảy cẫng lên: “Alo, là em!”
Hứa Nhất Tâm lật người, nằm úp sấp trên giường, anh nói: “Cậu là ai.”
Tạ Tấn xấu hổ: “Em á, Tạ, Tạ Tấn.”
“À rồi, làm sao?”
“Thì, tìm anh thôi, anh đang ở quán bar à, hay là ở nhà, ăn cơm với nhau không?”
“Không, tôi ăn cơm ở nhà mình.”
“Vậy ngày mai, ngày mai có đi ăn không, em biết một nhà hàng ngon cực kỳ…”
“Tôi không ở Y thành, về quê rồi, không ăn.”
“… Vậy ạ.” Tạ Tấn không nhụt chí chút nào, tiếp tục truy hỏi, “Quê của anh ở đâu thế?”
“Z thành.”
Hứa Nhất Tâm vừa mới dứt lời, tiếng bát đũa va chạm đã truyền qua cửa phòng, anh vội vàng nhảy dựng khỏi giường, không để ý Tạ Tấn nói liên miên lải nhải ở đầu dây bên kia, anh cúp máy rồi đi ra ngoài ăn cơm.
06.
Ai mà ngờ, Tạ Tấn lại im như thóc cho đến tận ngày hôm sau.
Trước khi Hứa Nhất Tâm về nhà anh đã gỡ hết khuyên trên người, mặc áo sơ mi áo len áo khoác đàng hoàng, nhìn qua vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyên tâm ở nhà bầu bạn với mẹ.
Ngoài miệng mẹ Hứa không chịu buông tha, lúc nào cũng nói “Mày còn về làm cái gì, tưởng không thích về nhà cơ mà”, nhưng lúc Hứa Nhất Tâm theo bà ra chợ mua đồ ăn được mẹ nhà người ta khen đẹp trai tuấn tú, mẹ Hứa luôn cười tươi như được ăn mật, vừa xua tay “Nào có nào có, xấu xí lắm thôi” vừa ngân nga hát khẽ xách giỏ rau về nhà.
Đã lâu không được hưởng thụ sự ấm áp này nên Hứa Nhất Tâm cũng không nhắc đến những chủ đề như thích đàn ông rồi thì đồng tính luyến ái vân vân, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, cha Hứa mẹ Hứa cũng không nhắc, một nhà ba người vui vui vẻ vẻ chuẩn bị ăn tết.
Tối thứ hai, Hứa Nhất Tâm đang uốn tóc xoăn cho mẹ thì điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn, là Tạ Tấn, ấn tắt, tiếp tục chăm chú uốn tóc, mẹ Hứa ngẩng đầu liếc nhìn anh, không nói lời nào.
Một lát sau, chuông điện thoại lại vang lên, Hứa Nhất Tâm buông máy uốn xuống, cầm điện thoại trốn vào trong phòng. Vừa bấm nghe, giọng Tạ Tấn đã oang oang truyền từ đầu dây bên kia tới, bên đó rất ồn ào, nên cậu phải gào tướng lên.
“Anh Hứa! Em tới Z thành rồi!”
Gần như Hứa Nhất Tâm định há miệng văng tục, nhưng vẫn nhịn được, giọng điệu rất thúi: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì vậy?”
Hình như Tạ Tấn đã đổi sang chỗ yên tĩnh hơn, cậu giải thích: “Em chỉ báo cho anh biết thế thôi, nếu anh rảnh thì tới tìm em chơi nhé.”
Hứa Nhất Tâm đang định nói chuyện, đột nhiên bên Tạ Tấn vang lên tiếng nói của một bác gái.
“Cậu đẹp trai ở trọ không, tiện nghi, cũng gần thôi.”
Tạ Tấn trả lời bác gái rất lễ phép: “Thế ạ, cháu cảm ơn, bác đợi một lát nhé để cháu nói nốt vài lời với bạn cháu.”
Hứa Nhất Tâm: “Cậu đang ở đâu?”
Tạ Tấn: “Nhà ga ạ, em không mua được vé máy bay. Anh Hứa, em đi tìm chỗ trọ đã, anh có rảnh thì qua chơi với em nha.”
Hứa Nhất Tâm hít một hơi thật sâu, tức giận đáp lại: “Chơi cái đầu cậu, bye.”
Anh cúp máy cái rụp, nghĩ nghĩ một hồi, chỗ nhà ga rất loạn, nói là ở trọ nhưng biết đâu lại là hang ổ gì đấy thì sao, Tạ Tấn đầu óc ngu si tứ chi phát triển như thế, lát nữa bị người ta bán đi khéo còn không biết xảy ra chuyện gì.
Hứa Nhất Tâm mặc áo khoác lên, báo với mẹ anh một câu: “Mẹ, con đi ra ngoài một lúc để đón bạn, con mượn xe cha nhé.”
Không để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẹ Hứa, Hứa Nhất Tâm kéo cửa ra chạy xuống dưới lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tạ Tấn: “Cậu đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi qua đó đón cậu.”
07.
Hứa Nhất Tâm lái xe mất gần một tiếng để tới nhà ga, Tạ Tấn đang sải chân ngồi trên va li hành lý của cậu, cúi đầu nghịch điện thoại. Như thể có thần giao cách cảm, khi Hứa Nhất Tâm đến gần là ngay lập tức Tạ Tấn ngẩng đầu lên, nhảy dựng khỏi va li, vẫy tay rối rít về phía anh.
Hứa Nhất Tâm đá đá hành lí của cậu, anh nói: “Cậu đi du lịch đấy à?”
Tạ Tấn làm bộ nhấc nhấc, đáp: “Không nặng mà.”
Hứa Nhất Tâm không còn lời gì để nói, anh đút tay vào túi, hứng gió lạnh, hắt xì hơi một cái, tức giận hất đầu một cái, ra hiệu cho Tạ Tấn đi theo anh. Tạ Tấn vội cởi chiếc khăn quàng cổ lông dê màu đen trên cổ mình xuống, vòng qua phần cổ đang co rụt vì lạnh của Hứa Nhất Tâm.
Hứa Nhất Tâm ngẩn ra, chiếc khăn mang theo nhiệt độ cơ thể trùm qua cổ, chặn đi gió lạnh đang không ngừng luồn vào, anh khá mất tự nhiên: “Cảm ơn.”
“Đi thôi đi thôi.” Tạ Tấn kéo va li bước đi.
Trên đường, lần nào Tạ Tấn gợi chuyện Hứa Nhất Tâm cũng chỉ ừ à đôi tiếng cho qua chuyện, Tạ Tấn nghĩ anh lái xe mệt nên cũng không nói nữa, yên tĩnh ngồi bên ghế phụ lái nhìn anh.
Cậu chưa từng nhìn thấy Hứa Nhất Tâm ăn mặc như thế này. Sau khi áo khoác được cởi ra là áo len phủ bên ngoài áo sơ mi trắng được cài nút chỉnh tề thẳng thớm, như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, ngón tay dài nhỏ trắng nõn đỡ vô lăng, đốt ngón tay và đầu ngón tay hơi ửng đỏ, cậu nhìn một lúc là mặt nóng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Nhất Tâm dừng xe trước cửa một nhà nghỉ gần nhà anh, mở khóa cửa, anh nói: “Xuống xe.”
“…”
Tạ Tấn không dám dị nghị, mở cốp sau lấy hành lý rồi đi vào. Hứa Nhất Tâm thấy cậu khuất sau cửa của nhà nghỉ, đang chuẩn bị đi về thì phát hiện khăn quàng của Tạ Tấn rơi trong xe. Anh định gọi điện thoại, chợt thấy Tạ Tấn kéo va li chạy ra, gõ gõ cửa sổ xe, bảo anh hạ cửa sổ xe.
Cửa kính được hạ xuống, Tạ Tấn ghé sát vào, lúc nói chuyện thở ra từng cụm khói trắng, trên cằm có gốc râu hơi xanh, như thể đang chứng minh rõ ràng rằng cậu không còn là một thằng nhóc. Đuôi lông mày Tạ Tấn nhếch lên, mang theo sự vui vẻ không ức chế được mà nói: “Anh Hứa, hết phòng rồi.”
Hứa Nhất Tâm không nói hai lời, mở cửa để cậu lại ngồi vào ghế lái, vứt khăn quàng vào lòng cậu, lái xe tới nhà nghỉ tiếp theo.
Tạ Tấn gãi đầu gãi tay lại xuống xe thêm lần nữa, Hứa Nhất Tâm cũng đi ra ngoài, tựa vào cửa xe hút một điếu thuốc. Chẳng bao lâu sau, Tạ Tấn quay ra, cậu nói: “Anh Hứa, thật sự hết phòng rồi.”
Hứa Nhất Tâm giật lấy tay cầm va li của cậu, đi thẳng tới nhà nghỉ kia.
“Nếu nói dối tôi thì cậu chết chắc.”
Chị gái ở quầy lễ tân ngáp một cái nói “Hết sạch phòng”, Tạ Tấn vô tội xòe tay ra, nhún vai nói: “Em đã bảo rồi mà.”
Hứa Nhất Tâm tự nhận xui xẻo, không nói một lời buông va li ra, đi về phía xe mình. Tạ Tấn vội vã kéo đồ của mình đi theo sau, “lạch cà lạch cạch”, rồi lại bỏ vào cốp sau, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, động tác liền mạch dứt khoát.
Lúc về đến nhà đã sắp 1 giờ đêm, cha Hứa mẹ Hứa đã đi ngủ, đèn đã tắt, chỉ để lại một cái đèn nhỏ áp tường ở cửa trước. Tạ Tấn cẩn thận kéo hành lý đi vào nhà, rón rén đổi giày, lại gần tai Hứa Nhất Tâm, dùng giọng nhỏ xíu hỏi: “Anh Hứa ơi, cha mẹ anh ngủ rồi hả?”
Hứa Nhất Tâm rụt cổ lại, gạt mặt cậu ra xa, đưa cậu đi về phía phòng của mình.
Cửa phòng chính mở ra một cái khe, cha Hứa nhô đầu từ bên trong ra, Tạ Tấn bị dọa đến nỗi ngay lập tức đứng nghiêm, lắp bắp chào hỏi: “Cháu cháu cháu chào bác cháu cháu cháu cháu là…”
Hứa Nhất Tâm vội vàng ngắt lời cậu: “Cha, đây là bạn của con, ở lại nhà mình một đêm.”
Cha Hứa gật gật đầu, lại rụt về đóng cửa lại, thì thầm với bà xã mình.
Tạ Tấn chưa tỉnh hồn, thở phào một hơi, kéo hành lý vào phòng Hứa Nhất Tâm, đánh giá xung quanh. Căn phòng này không quá lớn, nhưng hơi thở sinh hoạt rất nồng đậm, ga giường in hoa chăn gối in hoa, trên giá sách bày rất nhiều đầu sách, còn có một xấp ảnh tạp chí rất dày, trên tủ đầu giường có đặt một khung ảnh, bé Hứa Nhất Tâm trong đó chắc đang học mẫu giáo, thanh tú như một bé gái, trên trán có chấm một chấm đỏ, bôi son, đội vòng hoa be bé.
Hứa Nhất Tâm úp khung ảnh xuống đánh “cạch” một cái: “Phòng tắm ở đối diện, đi tắm đi.”
Đuổi Tạ Tấn đi tắm xong, Hứa Nhất Tâm thay đồ ngủ rồi nằm dài trên giường. Anh lái xe cả buổi, buồn ngủ không chịu nổi, trong ổ chăn rất lạnh, anh quấn kín chăn lật qua lật lại, dựa vào tường cuộn tròn thành một cục, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có một cơ thể tản ra hơi ấm chui vào trong chăn.
Hứa Nhất Tâm nhập nhèm đạp qua một cước, đá trúng bắp chân Tạ Tấn. Tạ Tấn đẩy chân anh về, nằm vào trong chăn, ôm Hứa Nhất Tâm đang co quắp vào lòng, chân cậu kẹp lấy chân anh. Hứa Nhất Tâm chen bàn chân lạnh như băng vào giữa hai chân cậu, khiến cậu bị lạnh đến nỗi xuýt xoa.
Ổ chăn nhanh chóng ấm dần lên.
08.
Hôm sau khi Hứa Nhất Tâm thức dậy, ánh nắng chiếu qua khe rèm, trong phòng chỉ có một mình anh, chăn bông được dém kín mít quanh người, ấm áp vô cùng, khung ảnh trên tủ đầu giường đã được dựng lên, Hứa Nhất Tâm bé cười tít mít nhìn Hứa Nhất Tâm lớn.
Hứa Nhất Tâm duỗi lưng rời giường, mặc quần áo, lê dép ra nhà ngoài. Mùi bữa sáng thơm phức tung bay trong phòng khách, có tiếng nói chuyện trong phòng bếp, Hứa Nhất Tâm bám vào cửa nhìn thử, Tạ Tấn đang trò chuyện rôm rả với mẹ anh.
Hứa Nhất Tâm: “…”
Mẹ Hứa: “Tiểu Tạ cháu nghe nhé, đổ trứng đã đánh tan lên, ấy đúng rồi, giỏi quá.”
Tạ Tấn: “Dì ơi, bộ mỹ phẩm mà cháu tặng dì ấy, mẹ cháu cũng đang dùng, sáng tối thoa hai lần là được. Còn lá trà tặng chú thì uống ngon lắm.”
Mẹ Hứa: “Ây dà, tốn kém tốn kém, sao lại khách sáo thế cháu.”
Hứa Nhất Tâm nhanh chóng biết được trong va li hành lý của Tạ Tấn đựng những gì.
Tạ Tấn: “Dì ơi cháu đi xem anh Hứa dậy chưa.”
Mẹ Hứa: “Không cần đâu, lát nữa nó dậy thì ăn sau.”
Hứa Nhất Tâm đứng ở cửa phòng bếp ho vài tiếng, Tạ Tấn đeo tạp dề hoa nhỏ của nhà anh, cười tỏa nắng: “Chào buổi sáng.”
“…” Hứa Nhất Tâm mặt mũi lạnh te gật gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Thấy Hứa Nhất Tâm xoay người đi tới nhà vệ sinh như một du hồn, mẹ Hứa chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Nó lúc nào cũng thế, cà lơ phất phơ, không biết sống bên ngoài như nào.”
Tạ Tấn nói: “Không đâu ạ, anh Hứa lợi hại lắm.”
Mẹ Hứa: “Nghe bảo nó chụp ảnh cho tạp chí gì gì đấy, có đáng tin không?”
Tạ Tấn: “Anh Hứa rất giỏi giang, cháu từng nhìn ảnh của anh, được lên cả trang bìa tạp chí đấy ạ, kiếm được rất nhiều tiền.”
Cha Hứa về hưu nhàn rỗi quá đáng, nên lại được mời quay trở lại làm việc, đã đi ra ngoài từ sáng sớm, cho nên chỉ còn lại ba người ngồi ăn sáng trên bàn.
Mẹ Hứa trìu mến múc một muôi cháo cho Tạ Tấn: “Tiểu Tạ vừa mới tốt nghiệp đại học đúng không, nhìn vẫn còn trẻ lắm.”
Tạ Tấn đứng đắn gật đầu, ngụm cháo trong miệng Hứa Nhất Tâm suýt thì mắc ngang cổ, nghẹn đến nỗi mặt mũi đỏ rần. Mẹ Hứa trừng mắt lườm anh một cái, nói tiếp: “Nếu cháu và Nhất Tâm nhà dì ở bên nhau…”
Miếng cháo của Hứa Nhất Tâm phun thẳng vào bát, ho sặc sụa.
“… Lúc trước nó bảo với dì là nó thích đàn ông, dì tức không chịu được, hây dà, thật đúng là, hai đứa phải thật tốt nghe không.”
Tạ Tấn đỏ mặt gật đầu: “Dì ơi cháu biết rõ rồi.”
Tranh thủ lúc mẹ Hứa đi vào bếp, Hứa Nhất Tâm đạp Tạ Tấn một phát dưới gầm bàn: “Cậu nói nhăng nói cuội gì với mẹ tôi thế?”
Tạ Tấn hết sức vô tội: “Toàn là dì tự nói, em bảo không phải dì cũng không tin.”
Hứa Nhất Tâm vô lực nằm sấp trên bàn, nghĩ nghĩ một hồi lại nói thêm: “Sao cậu biết tôi chụp ảnh cho tạp chí, cậu từng xem ảnh tôi chụp?”
Tạ Tấn: “Em lướt weibo của Bạch Tháp đó, anh Thạch Đầu bảo ảnh đều là do anh chụp, chuyện tạp chí là anh Thạch Đầu kể.”
Lướt weibo, cũng đồng nghĩa với việc cậu đã nhìn thấy ảnh anh chụp cho Viên Việt. Hứa Nhất Tâm ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Tấn, Tạ Tấn đã ăn xong cháo, cậu cầm lấy bát của Hứa Nhất Tâm, lấy lòng: “Anh Hứa, em múc thêm cho anh nhé?”
09.
Hứa Nhất Tâm vốn định để Tạ Tấn ở lại một ngày, hôm sau tính bảo cậu lượn đi cho nước nó trong.
Hứa Nhất Tâm: “Chừng nào thì cậu về?”
Mẹ Hứa: “Cháu không ăn tết ở nhà thì có sao không Tiểu Tạ?”
Đêm hôm trước Tạ Tấn ôm Hứa Nhất Tâm ngủ, cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau thì lo lấy lòng mẹ vợ, buồn ngủ vô cùng, ngáp liên tục mấy cái.
“Cha mẹ cháu ra nước ngoài rồi, trong nhà chỉ có mỗi một mình cháu, nhưng không có gì đáng ngại.”
Mẹ Hứa đau lòng vỗ vỗ tay của cậu, trìu mến nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt vì vừa ngáp ngủ của cậu, dịu dàng nói: “Không sao, cứ ở nhà dì ăn tết.”
Hứa Nhất Tâm: “…”
10.
Trong nhà không có phòng cho khách, buổi tối Tạ Tấn vẫn chen trên một chiếc giường cùng Hứa Nhất Tâm, mẹ Hứa mang theo ánh mắt muốn nói lại thôi đưa cho cậu một cái gối đầu.
Người có tuổi đi ngủ sớm, Hứa Nhất Tâm vùi trong chăn lướt điện thoại, quay mặt về phía tường co quắp vì lạnh, ngón chân cuộn tròn lên, bàn chân cọ vào nhau bao lần cũng không thể ấm lên được. Tạ Tấn mang theo hơi nóng sau khi tắm rửa chui vào chăn, vô cùng tự nhiên kẹp chân Hứa Nhất Tâm vào giữa bắp chân mình.
Mới đầu Hứa Nhất Tâm hơi gượng gạo dịch ra xa, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được sự ấm áp, thế nên hừ hừ vài tiếng xong không nói gì, chăm chú đeo tai nghe xem phim truyền hình.
Tạ Tấn dịch tới dịch lui, áp toàn bộ lồng ngực vào sau lưng Hứa Nhất Tâm, hơi nhếch đầu lên, nhìn màn hình điện thoại qua bờ vai anh, cậu hỏi: “Anh đang xem gì vậy?’
Hứa Nhất Tâm huých khuỷu tay về phía sau, đáp: “Đừng ngọ nguậy, lọt gió vào.”
“Ừm.”
Tạ Tấn ngoan ngoãn nằm xuống, trước mắt là cổ áo ngủ của Hứa Nhất Tâm và phần gáy lộ ra ngoài, cậu nhìn một hồi, nhịn không được tiến tới hôn một cái rất nhẹ, thấy Hứa Nhất Tâm vẫn tập trung xem phim, không tỏ thái độ gì, bèn đánh bạo hôn thêm cái nữa, đầu lưỡi khẽ gảy một cái trên làn da hơi lạnh.
Hứa Nhất Tâm bị nhột run cả người, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy phía sau có một thứ cứng rắn nóng hổi chọc vào người mình. Anh tháo giác cắm tai nghe ra, bật to tiếng phim, nói: “Xem cùng không?”
“Được.”
Tạ Tấn nói là xem, nhưng trong lòng được ôm người thương, chen chúc trong ổ chăn ấm, quả thực là không có lòng dạ nào để xem phim, nửa người dưới cọ cọ với biên độ nhỏ, như chú chó nhỏ phát tình cọ chân ghế sô pha.
Hứa Nhất Tâm tắt điện thoại, ném qua một bên, xoay người lại, tay duỗi thẳng xuống dưới, túm một phát lấy thân dưới nóng rực của Tạ Tấn cách lớp quần ngủ rộng rãi, đè thấp giọng hỏi tội: “Làm cái gì đấy?”
Tạ Tấn bị bắt quả tang tại trận, nhỏ giọng đáp lại: “Lâu lắm rồi không có làm, không nhịn được.”
Hứa Nhất Tâm: “Thế mấy chục năm qua cậu làm thế nào?”
Tạ Tấn không phản bác được gì, chỗ căng cứng bị người nắm trong tay, tiến lùi không xong, đã khó chịu lại còn khó dằn lòng, cậu dùng bàn tay khô ráo ấm áp nắm chặt lấy cổ tay Hứa Nhất Tâm, thao túng tay của anh, vừa đưa đẩy vừa chồm qua hôn lên môi anh.
Hứa Nhất Tâm trốn ra sau, phía sau là tường, không thể trốn, bị cậu hôn lấy, Tạ Tấn vừa liếm vừa cắn bờ môi anh, kích động vô cùng. Anh muốn rút tay lại, lại bị bóp rất chặt, lòng bàn tay không ngừng ma sát cây gậy kia cách một lớp quần.
Tạ Tấn thẳng thắn sờ lên lưng Hứa Nhất Tâm, chui luồn vào áo ngủ, vuốt ve phần sau hông. Hứa Nhất Tâm mẫn cảm rên lên một tiếng, miệng mới hé ra đã bị Tạ Tấn chen vào, quấn quýt đầu lưỡi của anh.
Hứa Nhất Tâm chống tay lên ngực cậu, bị hôn đến mức thân dưới cũng chào cờ, cưỡng bách đẩy cậu ra, rút tay về, quay lưng đi, đối mặt với bức tường thở hào hển, anh tức giận nói: “Muốn làm thì nhanh lên, trên tủ đầu giường có hũ vaseline.”
Tạ Tấn vui mừng nhảy cẫng lên, mò hũ vaseline qua, vặn mở nắp, khoét một khối to ra lòng bàn tay, lại chui về chăn, cẩn thận để không dây ra chăn. Hứa Nhất Tâm đã đạp quần ngủ và quần lót xuống, trần truồng khom lưng, tự khuấy lộng thân dưới của mình.
Anh vừa tự sờ vừa phân tâm để ý tới Tạ Tấn, nghe thấy Tạ Tấn cởi quần sột soạt, con quái vật hùng hổ lao ra, đập vào mông mình, quy đầu no đủ cọ lên mông, ướt sũng.
Tạ Tấn vươn một cái tay vòng qua lưng Hứa Nhất Tâm, ngón tay cậu chen chúc cùng tay anh vuốt ve gậy th*t đã nhếch lên cao cao. Một tay khác đưa vaseline bôi trơn vào lỗ nhỏ, ngón tay ra vào, không bao lâu sau đã có tiếng nước dinh dính bị giam trong chăn.
Căn phòng tối đen, lại còn trên chiếc giường mình đã ngủ hơn hai mươi năm, Hứa Nhất Tâm vừa hưng phấn vừa mẫn cảm, càng lắc mông không ngừng, tấm chăn bị anh làm hết xốc lên lại hạ xuống, anh muốn đưa cậu nhỏ ra phía trước để hưởng thụ tay mình và tay Tạ Tấn, lại muốn lùi ra sau, để ngón tay cậu cắm vào sâu thêm chút nữa, sâu thêm chút nữa.
“A cậu…” Hứa Nhất Tâm thở phì phò nói, “Cậu, nhỏ giọng chút đi.”
Tạ Tấn rút ngón tay nhớt dính ra, đỡ lấy phần gốc, quy đầu chống đỡ ở cửa hầm, cảm giác được nơi đó khẽ co khẽ rút, hệt như một chiếc miệng nhỏ đang chóp chép thèm ăn. Cậu chậm rãi đẩy cây hàng vào, vừa cắm vừa nói: “Anh mới phải nhỏ giọng.”
Hứa Nhất Tâm cắn môi nén đi tiếng rên rỉ, thả lỏng phần lỗ nhỏ.
Ở trong chăn nên cũng không thể cử động trong phạm vi lớn, chỉ có thể từng chút từng chút một, từ từ lùi ra ngoài, lại chầm chậm công phá hang thịt, sượt qua tuyến tiền liệt, húc vào chỗ sâu nhất, cực kỳ giày vò.
Đến cuối cùng lúc cao trào thì Hứa Nhất Tâm tiết hết ra lòng bàn tay mình.
Còn Tạ Tấn thì rút gậy th*t ra, bắt Hứa Nhất Tâm quay lại, cắn lấy môi anh, giữ lấy tay anh mài vào lòng bàn tay anh, thở hào hển bắn ra.
Tinh dịch của hai người trộn chung trong lòng bàn tay Hứa Nhất Tâm, sền sệt cả vũng.
Hứa Nhất Tâm ngồi dậy, rón rén vén chăn đứng lên, Tạ Tấn mặc quần lên giúp anh.
“Nhấc chân, trên mặt đất lạnh.” Tạ Tấn cầm lưng quần thúc giục anh.
Hứa Nhất Tâm rùng mình một cái, mặc quần vào, chạy vào nhà vệ sinh như làm trộm, rửa tay sạch sẽ, lại chạy trở về, lại bò vào trong chăn, được Tạ Tấn ôm ấp, đầu gối của hai người chống vào nhau say sưa chìm vào mộng.
Hôm sau tỉnh lại, Tạ Tấn mượn ánh nắng lẻn vào để nhìn gương mặt say ngủ của Hứa Nhất Tâm, cậu duỗi ngón tay gảy hàng mi dài của anh. Hứa Nhất Tâm mở mắt ra, chỉ thấy Tạ Tấn nhìn mình không chớp mắt, đầu tiên là lộ ra nụ cười ngốc hề hề, sau đó vội vàng che miệng mình đi, ồm ồm nói với anh: “Chào buổi sáng.”
Hứa Nhất Tâm mơ mơ màng màng: “Cậu làm gì thế?”
Tạ Tấn nháy mắt ra hiệu: “Em vẫn chưa đánh răng.”
Hứa Nhất Tâm rụt đầu vào trong chăn, đặt trán vào lồng ngực của Tạ Tấn, dữ dằn đe dọa: “Đừng quậy nữa.”
11.
Trong dịp Tết, cha Hứa mẹ Hứa muốn đi thăm người thân, Tạ Tấn mặt dày đi theo thì không hay, nên lấy cớ cha mẹ mình về nước trước dự tính, cậu phải đi về, đã đặt vé máy bay buổi tối hôm nay. Mẹ Hứa muốn bảo Hứa Nhất Tâm đi tiễn cậu, nhưng Hứa Nhất Tâm cũng muốn đi thăm hỏi anh em họ hàng một chút, dù sao thì cũng nhiều năm không về. Tạ Tấn ngại ở lại nhà người khác chờ nên nói lần đầu tiên mình tới thành phố này, muốn đi dạo phố.
Hứa Nhất Tâm tới chỗ họ hàng bị cô dì chú bác dùng ánh mắt tò mò nhưng ngại hỏi soi xét cả buổi, vất vả mãi mới ăn xong bữa tối, vội vàng cáo từ.
Trên đường về nhà, đường xá vắng ngắt, chẳng có mấy cửa hàng kinh doanh.
Đồ đần kia có thể đi dạo chỗ nào chứ.
Hứa Nhất Tâm xoay chìa khóa đi lên lầu, nhìn thấy Tạ Tấn đang ngồi xổm trước cửa nhà anh, đáng thương đến tội.
“Cậu không lạnh hả?”
Tạ Tấn hít mũi đáp: “Vẫn còn ổn.”
Hứa Nhất Tâm đưa Tạ Tấn cùng va li hành lý trống rỗng ra sân bay, anh xuống xe tựa vào cửa nói: “Đi đi. Cám ơn cậu vì những món quà kia, hết bao nhiêu tiền để tôi gửi cho cậu.”
“Không cần đâu,” Tạ Tấn nghiêm túc lắc đầu, “Em ăn chực ở nhà anh mấy hôm nay.”
Hứa Nhất Tâm cũng không dùng dằng với cậu nữa, nhìn qua điện thoại: “Đi đi, nhanh chân lên kẻo muộn.”
“Cho anh này,” Tạ Tấn gỡ khăn quàng cổ màu đen trên cổ mình xuống quấn lên cổ Hứa Nhất Tâm, “Trên đường về lạnh lắm.”
Hứa Nhất Tâm muốn tháo ra trả cậu, tay đưa lên được nửa đường nhưng cuối cùng không cởi, cúi đầu nhìn xuống đất, anh nói: “Được rồi được rồi, cám ơn cậu được chưa, đi mau đi.”
“Anh à…” Tạ Tấn nhìn cái đầu cúi thấp của Hứa Nhất Tâm, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì mau nói.”
“Không thì, chúng ta yêu nhau đi.”
“… Không được.”
“Vì sao?”
“Cậu quá nhỏ.”
Mặt mũi Tạ Tấn hiện vẻ tủi thân vô cùng: “Chẳng phải anh đã nếm qua rồi sao?”
Hứa Nhất Tâm nổi điên đến nơi, nhìn người đến người đi ở sân bay, hạ giọng xuống: “Đợi cậu tốt nghiệp đã rồi tính sau.”
“Vậy chốt rồi ha, em tốt nghiệp thì tụi mình yêu nhau nhé.”
Không đợi Hứa Nhất Tâm kịp nói gì, Tạ Tấn đã kéo va li chạy đi như bay, vừa chạy vừa ngoái lại vẫy vẫy tay, cười mà miệng ngoác đến mang tai.
“Này!” Hứa Nhất Tâm gào lên, “Ai nói với cậu như thế hả!!!!!!!!!”
Phiên ngoại 1 – hết.