Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 36




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 36:

Trước kia tuy bọn chị ngốc nghếch ấu trĩ, nhưng vui lắm, cười ngây ngô suốt thôi, khi đó Hứa Nhất Tâm cũng ngốc cực kỳ...

***

Ngày đầu tiên quay trở lại trường, Tưởng Dung phí sức chín trâu hai hổ mới dậy được đúng giờ để đi học, phát hiện phần lớn bạn cùng lớp đều giống như cậu, buồn ngủ uể oải, như thể cả kỳ nghỉ đều đi ăn trộm không bằng, chỉ có một số người tinh thần sáng láng.

Ví dụ như Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn.

Cuối kì vừa rồi Vu Tiểu Lân vẫn ở đuôi xe tải như trước đây, thế là ngôi sao mới Tạ Tấn đưa cho cô nhóc một cái bùa cầu học hành tiến bộ, ngay ngày đi học đầu tiên Vu Tiểu Lân đã thành kính treo bùa lên balo, hùng tâm tráng chí chuẩn bị chiến đấu cho một học kỳ mới.

Tưởng Dung úp sấp trên bàn ngáp dài một cái, nhìn Tạ Tấn vừa hát vừa lật phần từ đơn ở sau sách tiếng Anh. Cậu duỗi ngón tay ra, chọt vào cổ Tạ Tấn, biết rõ rồi còn cố tình hỏi: "Cái gì đây?"

Tạ Tấn vội vàng che đi, kiếm cái cớ kinh điển: "Không có gì đâu, muỗi cắn."

Tưởng Dung dài giọng "à" một tiếng, lục cái băng dán cá nhân trong balo, đưa cho cậu. Tạ Tấn vội vàng soi vào màn hình điện thoại, dán băng dán cá nhân lên, quay đầu lại thấy Tưởng Dung đang dùng ánh mắt chế nhạo để nhìn mình, vành tai ửng đỏ, ấp úng nói: "Cảm, cảm ơn."

Tưởng Dung liếc mắt: "Không cần cảm ơn."

Đến giờ tan học, Tạ Tấn biến mất như một làn khói, Tưởng Dung và Vu Tiểu Lân tạm biệt nhau rồi cậu đi tới Bạch Tháp, thấy vẫn chưa mở cửa, Viên Việt ở bên trong, còn có một người đàn ông cao gầy, mắt to và sâu, đầu tóc rối bù, nhìn như ba ngày không ngủ, hai người đều đang hút thuốc lá, bên trong khói thuốc lượn lờ, khiến Tưởng Dung bị sặc ho khù khụ.

Người kia vừa nhìn thấy Tưởng Dung đẩy cửa bước vào là vẫy tay: "Tưởng Dung đúng không?"

Tưởng Dung ngẩn ra, kịp phản ứng lại, cũng vẫy tay với hắn: "Con chào chú."

Tần Anh ủ rũ đáp lại một câu: "Ừ."

Viên Việt dập tắt thuốc lá của cả hai người, mở cửa quán ra để thông gió. Tần Anh đứng dậy vỗ vỗ tàn thuốc dính trên quần, nói: "Đi nào."

Tưởng Dung vội hỏi: "Đi đâu thế ạ?"

Tần Anh không nói gì, nhìn qua Viên Việt, Viên Việt do dự một chút, nghiêm túc giải thích: "Đi thăm Diêu Hủy, bên viện điều dưỡng nói tình huống của cô ấy không khả quan, đã được chuyển lên bệnh viện rồi."

Tần Anh không ngờ anh sẽ giải thích tường tận cho Tưởng Dung như vậy, ánh mắt quét tới quét lui giữa hai người, không nói gì. Tưởng Dung không để ý đến anh ta, thấy cảm xúc của Viên Việt hơi sa sút, cậu hỏi: "Em có thể đi cùng không ạ, cam đoan không làm phiền mọi người."

Viên Việt nghĩ nghĩ rồi đáp: "Ừ đi nào, chúng ta đón taxi."

Trên xe taxi, Tần Anh ngồi ghế cạnh tài xế, chống tay đỡ đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Thỉnh thoảng Viên Việt nhìn điện thoại, Tưởng Dung len lén kéo tay anh, mười ngón tay siết chặt lấy nhau.

Đến cổng bệnh viện, Tân Nghiêu và Hứa Nhất Tâm đã chờ sẵn, cả nhóm không ai nói câu gì. Đèn phòng phẫu thuật sáng trưng, trên hàng ghế bên ngoài có một đôi vợ chồng đang ngồi, nhìn qua đã luống tuổi, đỏ hồng mắt, chăm chú nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Tân Nghiêu nói: "Là cha mẹ Diêu Hủy, chúng ta... không nên đi tới thì hơn."

Viên Việt khẽ gật đầu, mấy người ngồi trên hàng ghế dài cách đó không xa. Không lâu sau, Tưởng Dung cảm thấy chắc chưa đến năm phút, đèn phòng phẫu thuật tối đi, một bác sĩ đi từ bên trong ra, nói gì đó với đôi vợ chồng kia, tiếp theo đó là tiếng òa khóc.

Lúc đó Tần Anh luôn vùi đầu bấm điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng khóc, anh đứng bật dậy nói: "Ra ngoài hút điếu thuốc." Viên Việt và Hứa Nhất Tâm đi cùng anh, chỉ còn lại Tân Nghiêu ngồi cạnh Tưởng Dung, thở một hơi thật dài.

Tưởng Dung nhìn hai vợ chồng khóc không thành tiếng bên kia, do dự hỏi: "Chúng ta không qua an ủi họ chút ạ?"

Tân Nghiêu đáp: "Đừng, có lẽ bố mẹ cô ấy không muốn nhìn thấy chúng ta đâu."

Nói rồi cô mở điện thoại lên, lướt album ảnh hồi lâu, tìm một tấm ảnh, đưa cho Tưởng Dung nhìn: "Này, đây chính là Diêu Hủy."

Tưởng Dung ghé qua nhìn, trong bức ảnh là một cô gái để tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan xinh đẹp, ôm một chiếc guitar, cười híp cả mắt, rất rạng rỡ.

"Cô ấy không biết đàn, chỉ là tạo dáng thế thôi, kêu chị chụp cho cô ấy. Một cô gái rất tốt đẹp, chỉ là hơi bướng bỉnh cứng đầu." Tân Nghiêu lại tìm một hồi lâu trong điện thoại, "Hết rồi, chỉ có mỗi bức này, trong điện thoại chị không lưu nhiều. Trong điện thoại Tần Anh mới nhiều, có hẳn một album, toàn là cô ấy."


Chợt Tưởng Dung hiểu ra ban nãy Tần Anh cúi đầu suốt buổi là để làm gì, trong lòng cậu có chút khổ sở.

"Lúc đó ổng thích Diêu Hủy lắm, tiếc là Diêu Hủy cắm đầu cắm cổ thích Viên Việt. Lúc Diêu Hủy xảy ra chuyện Tần Anh như sắp phát điên đến nơi, người nhà cô ấy cũng như sắp điên, tất cả đều hận không thể xé xác Viên Việt ra trăm mảnh." Tân Nghiêu tắt điện thoại đi, chống đỡ đầu, chậm rãi kể lại, "Nhưng mà biết làm sao đây, khi đó Viên Việt mất hồn mất vía, móc hết tiền của có được ra cho nhà Diêu Hủy, không có chỗ nào để ở, vẫn là Tần Anh đưa nhà cho Viên Việt thuê, sau đó thì Tần Anh theo cha mẹ di dân ra nước ngoài, bao năm qua thỉnh thoảng mới về được đôi lần. Trước kia tuy bọn chị ngốc nghếch ấu trĩ, nhưng vui lắm, cười ngây ngô suốt thôi, khi đó Hứa Nhất Tâm cũng ngốc cực kỳ."

Tưởng Dung không biết phải nói gì, cũng không muốn nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Tân Nghiêu lại thở dài, từng trải qua bao chuyện, cô không cảm thấy quá bi thương, mà trái lại có phần nhẹ nhõm buông bỏ: "Trong lòng bọn họ đều khổ sở. Nhưng, Diêu Hủy nằm giường bao năm như vậy khó chịu biết bao, cô ấy thích cười như thế thích trêu mọi người như thế, đi thanh thản cũng tốt."

Vừa dứt lời, cô đứng dậy, kéo cả Tưởng Dung dậy theo, gẩy gẩy mái tóc mới mọc lộn xộn ngổn ngang, cười nói: "Đi nào, tháng ngày hiện tại tốt đẹp, quá khứ cũng qua rồi, trân trọng người trước mắt quan trọng hơn."

Tưởng Dung hé môi cười: "Chị, chị thông tuệ thật đấy."

Tân Nghiêu vươn tay vuốt tóc Tưởng Dung, xoa cho loạn xị y hệt mình, cô nói: "Cũng không hẳn đâu."

Hai người đi ra ngoài, phát hiện mấy người Viên Việt đang ngồi ở góc vườn hoa của bệnh viện hút thuốc, trong bóng tối đen như mực có ba điểm sáng nhỏ. Tân Nghiêu chạy tới, gõ lên đầu mỗi người một cái, hân hoan nói: "Đi nào, về uống rượu."

Mắt Tần Anh đỏ ngầu, nghiền đầu mẩu thuốc lá, dấn tắt, ôm lấy bả vai Viên Việt và Hứa Nhất Tâm, hung tợn nói: "Nào, uống rượu."

Cả nhóm đạp bóng đêm quay về, Tưởng Dung tụt lại sau cùng với Viên Việt, tay đan tay bước đi.

Nói sao Tưởng Dung cũng không chịu về nhà, đi theo các anh chị đến Bạch Tháp, phát hiện ngoài cửa có một Tạ Tấn đang chờ, tay chân toàn là vết muỗi đốt.

Hứa Nhất Tâm vội đi tới, nhỏ giọng nói: "Đã bảo cậu về trước rồi cơ mà..."

Tạ Tấn còn chưa kịp trả lời, Tân Nghiêu đã đi qua, ôm vai cậu nói: "Em trai tới rồi, cùng uống nào."

Vừa vào cửa là Tân Nghiêu bắt đầu khui rượu, đưa đến tay từng người, Tưởng Dung và Tạ Tấn thì có coca, rồi cô nhảy lên sân khấu cầm mic lên hát, Tần Anh tu một hơi hết nửa chai rượu, lên sân khấu đệm đàn guitar cho cô.

Cửa tiệm không đóng, khách quen đi ngang qua thấy Tân Nghiêu ở đây thế là nhao nhao đi vào kiếm bàn ngồi.

Tưởng Dung đang định hỏi vì sao Hứa Nhất Tâm không lên chơi trống, quay đầu lại thì phát hiện anh và Tạ Tấn đang trốn trong góc sô pha, không biết hai người đang thì thào cái gì.


Tưởng Dung nhìn Viên Việt ngồi bên cạnh cậu, cầm cốc rượu hát theo khe khẽ câu được câu không, cậu lại gần tai anh khẽ nói: "Anh còn buồn không?"

Viên Việt nghiêng đầu, cọ chóp mũi cậu, anh nói: "Buồn, nhưng dù sao cũng phải bước qua thôi."

Người dần dần nhiều lên, Tân Nghiêu trên sân khấu hét to một câu: "Rượu của ngày hôm nay, mình mời!"

Mọi người hoan hô ầm ĩ, như mở một buổi tiệc đầy bất ngờ.

Cái chết là một mệnh đề khổng lồ, và dường như không phải lúc nào nó cũng cần đến lễ tang và nước mắt để tưởng niệm.

Tân Nghiêu nhảy xuống khỏi sân khấu, ngồi xuống cạnh Viên Việt, cô nói: "Xõa hết cỡ đi."

Viên Việt: "Gần đây kiếm được nhiều tiền à?"

"Cậu thanh toán nhé," Không đợi Viên Việt nói tiếp, Tân Nghiêu vội nói, "Từ tháng sau mình không hát bên kia nữa, ông chủ bên đó là tên ngu xuẩn. Mình định qua đây hát cho cậu, thấy thế nào?"

"..."

"Đảm bảo kinh doanh lời lãi, thưa sếp."

"Được rồi."

Tân Nghiêu nhoẻn miệng cười, đập tay cùng Viên Việt, rồi lại nháy nháy mắt với Tưởng Dung.

Tần Anh vẫn ở trên sân khấu, cầm mic, bắt đầu hát. Giọng của anh ấy trong trẻo hơn Viên Việt một chút, lúc hát rất chân thành.

"em có từng nghĩ sẽ trở thành người ra sao

cuộc sống mà em mong muốn trong quá khứ đã hoàn thành hay chưa

đôi vết thương đôi lần tranh chấp

viết nên thanh xuân

em có nhớ lúc đó như thế nào không?"

Tưởng Dung hát nhẩm theo anh.

"còn lại đôi chút ngây thơ

để lại cho người yêu tôi

bao nếp nhăn nơi khóe mắt

tôi vẫn là chính mình

bấy nhiêu bất an

bấy nhiêu hạnh phúc đã qua

vài phần hi sinh

rốt cuộc là có đáng giá hay không

cho đến hôm nay

tôi vẫn thành kính với giấc mộng như ngày xưa cũ."

(*) Ca khúc 【Hiện tại bạn là người như thế nào? – Trương Đống Lương】(现在你是怎样的人? – 张栋梁 Nicholas Teo)

https://youtu.be/pG4rLzOJ8Uc

Hết chương 36.