Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 27




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 27:

Dạo này Tưởng Dung được tưới đẫm...

***

Một lát sau có mấy người lái xe tới, nhấc Triệu Nhất đang nằm ngang ngoài cửa đi. Tưởng Dung nhìn ra phía ngoài không ngừng, Viên Việt bắt lấy cằm cậu, giữ đầu cậu cố định, tay kia bôi thuốc lên vết thương ở thái dương cho cậu.

Vu Tiểu Lân bị dọa sợ, Hứa Nhất Tâm đưa cô bé về nhà, trong quán chỉ còn lại hai người Viên Việt và Tưởng Dung.

Viên Việt ra sức nhéo nhéo quai hàm Tưởng Dung, nói: "Im nào đừng nhúc nhích, thuốc dính hết lên tóc rồi, tự mình vén tóc mái lên đi."

Tưởng Dung ngoan ngoãn không động đậy, hất mái tóc ngang trán lên giữ lấy, tự lầm bầm: "Hình như tóc dài quá, sắp hết xoăn mất rồi."

Viên Việt liếc nhìn cậu, nói: "Hửm, tóc em là xoăn tự nhiên cơ mà?"

Tưởng Dung: "Sao mà được, phải uốn chứ."

Viên Việt: "..."

Tưởng Dung vừa gẩy gẩy tóc vừa nói: "Nhan sắc ngoại hình cũng phải chú trọng, màu này gọi là nâu lanh đó, đẹp đúng không."

Viên Việt: "Nhuộm tóc uốn tóc, thầy cô của tụi em không quản à?"

Tưởng Dung nhún vai: "Giáo viên cho rằng em là con lai, ai bảo em có một đứa em là con lai chứ."

Viên Việt cẩn thận bôi thuốc cho cậu, dán một miếng băng gạc lên để đề phòng tóc cậu dính vào thuốc, sắp xếp lại hòm thuốc cho gọn gàng. Nhớ có lần Tần Anh từng kể sơ qua về tình huống gia đình Tưởng Dung, Tưởng Dung và em trai mang dòng máu lai của cậu là cùng mẹ khác cha, nhưng bây giờ mẹ cậu Cố Thanh lại đang độc thân, chuyện cụ thể thì Tần Anh không rõ cho lắm, Viên Việt cũng ngại hỏi, anh chỉ nói: "Lúc nào mẹ em quay về thì anh đưa em ra sân bay."

Tưởng Dung bị hỏi đến sững sờ, bất đắc dĩ nói: "Cuối tháng mười hai, trước khi thi cuối kỳ, mẹ nói là về ăn tết mà."

Viên Việt "ừm" một tiếng, cất hòm thuốc đi, kéo tay Tưởng Dung: "Khóa cửa rồi về thôi."

Hai người khóa cửa trước của Bạch Tháp, cho người làm bếp tan ca sớm rồi ra cửa sau lấy xe. Trên tay cầm của motor treo hai cái mũ bảo hiểm, một to một nhỏ. Tưởng Dung nhìn Viên Việt đẩy xe ra, do dự hỏi: "Không đi đua xe có được không anh, nghe rõ là nguy hiểm."

Viên Việt cưỡi lên xe, đá chân chống lên, đáp: "Không nguy hiểm, cũng không phải là đua việt dã, đua trên đường lớn thôi, rất bằng phẳng."

Tưởng Dung không tin anh: "Vậy có thể không đi được không?"

Viên Việt duỗi tay ra kéo cậu, để cậu mau lên xe, anh nói: "Đập người ta u đầu mẻ trán đến thế rồi, lời cũng đã nói ra, sao có thể không đi được."


Tưởng Dung nghiêm túc cau mày, nhỏ giọng nói: "Đều tại em, em không nên nóng máu ra tay đánh gã."

Viên Việt úp mũi bảo hiểm lên đầu Tưởng Dung, tiện tay cào cào cằm cậu như nựng mèo, anh an ủi: "Không sao đâu, dù sao thì cũng không thể cứ để gã đến gây sự như thế, đáng ghét. Không sao, chắc chắn sẽ thắng gã."

Tưởng Dung trèo lên chỗ ngồi phía sau, ôm chặt eo Viên Việt: "Bao giờ?"

Viên Việt không hề lo lắng: "Không vội, cũng phải đợi vết thương trên đầu Triệu Nhất lành lại đã, em đừng lo, việc nhỏ thôi."

Tưởng Dung gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, thế là hôm sau cậu tranh thủ lúc Viên Việt không có mặt, len lén hỏi Hứa Nhất Tâm.

Cậu nằm bò trên quầy bar, mặt mũi cực kỳ nghiêm túc: "Anh Hứa anh nói cho em biết đi mà."

Hứa Nhất Tâm dừng công việc trên tay lại, quan sát Tưởng Dung một hồi lâu, đôi mắt phượng không còn lười biếng lim dim như thường, mà vô cùng chăm chú, nhưng đang đánh giá cậu, cân nhắc cậu.

Tưởng Dung nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Anh nói thật với em đi, có phải rất nguy hiểm không ạ. Em biết chuyện anh Viên đã nói ra thì sẽ không thể thay đổi, nên để lòng em rõ ngọn nguồn cũng được mà."

"Vậy em không được bảo là anh nói."

Tưởng Dung vội vàng gật đầu: "Không nói, tuyệt đối không nói."

"Trước kia anh từng đi xem họ đua xe mấy lần, đường quanh núi anh cũng từng tới, đoạn đường đó bị bỏ hoang, không có người đi lại, nhưng vào cua rất gấp. Xe motor phân khối lớn của họ đều là xe thể thao cải tiến thành xe đi trong thành phố, tuy không chạy siêu tốc như xe đua cần úp sấp phần lưng, nhưng lúc đua cũng nhanh khủng khiếp không kém, mà chờ đến khi Triệu Nhất khỏi thì cũng đã vào đông, gió lớn, đổ cua càng nguy hiểm."

Nghe đến đây, lông mày của Tưởng Dung không khỏi nhăn lại.

Hứa Nhất Tâm thở dài an ủi cậu: "Không sao đâu, kỹ thuật của Viên Việt rất vững, xe của ổng cũng là xe xịn, cải tiến tốt lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Triệu Nhất không nuốt trôi được cơn tức vì những trận thua năm đó, mình lại thắng cho gã phục là xong việc."

Nếu thật sự an toàn như vậy, thì tại sao lại khiến chị Diêu Hủy ngã thành ra như thế.

Tưởng Dung không bớt lo hơn chút nào, mặt mũi nghiêm trọng nhảy xuống khỏi ghế chân cao, nhìn bài toán mới làm được một nửa mà ngẩn người.

Viên Việt đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, chuông cửa rung lên leng keng.

Ngay lập tức Tưởng Dung chống người dậy, giơ tay lên vẫy vẫy, nở nụ cười khoe chiếc lúm đồng điếu trên má trái, cất tiếng chào anh: "Anh Viên ơi."

Mùa thu ở phương nam lúc nào cũng ngắn hơn cả đuôi thỏ, không để mọi người kịp phản ứng gì thì nó đã vụt qua, tự dưng lạnh buốt. Tưởng Dung vẫn trải qua cuộc sống ba điểm trên một đường thẳng như cũ, thỉnh thoảng quấn quýt với Viên Việt trong ổ chăn ấm áp, làm chút chuyện khiến mặt đỏ đến mang tai, có thể nói là vô cùng mỹ mãn.

Tưởng Dung gần như đã nắm bắt được tính tình Viên Việt.

Đối với chuyện không liên quan đến mình thì tuyệt đối không bao giờ nói nhiều một câu, nhưng một khi được anh đặt vào phạm vi lãnh địa, anh sẽ cực kỳ hộ thực, chớ nói đến Tưởng Dung. Từ lúc bắt đầu mùa đông đến nay, trừ lúc ăn cơm rửa mặt làm bài tập... những việc nhất định phải một mình hoàn thành ra, gần như lúc nào Tưởng Dung cũng bị Viên Việt kẹp ở trong ngực, đến cả xem phim thôi cũng cắn tai nói thầm hôn má nắn mông, cực kỳ dễ lau súng cướp cò.

Nhưng Viên Việt lại vô cùng có nguyên tắc.

Nói không cắm vào chính là không cắm vào, sờ sờ bóp bóp cắn cắn thì chơi tới bến. Với lại Viên Việt rất thích tư thế từ phía sau lưng, anh thích ghim chặt Tưởng Dung dưới người mình, vừa đâm chọc mông đùi cậu vừa cắn lưng cậu, khi trên giường, anh sẽ hoặc là không nói lời nào chỉ thở, thở gợi cảm đến nỗi khiến Tưởng Dung đỏ bừng mặt, hoặc là thỉnh thoảng nói vài lời tục tĩu, làm Tưởng Dung nghe mà tim càng đập rộn lên.

Dạo này Tưởng Dung được tưới đẫm, ngay cả vóc dáng cũng cao hơn, đạt 1m75. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn canh cánh hai chuyện, một là mẹ cậu và em trai sắp quay về, cậu phải trở về nhà, tối đến cũng không thể tới Bạch Tháp hỗ trợ các anh. Một chuyện khác chính là Viên Việt muốn đi đua xe.

Ở trước mặt cậu Viên Việt không bao giờ nhắc tới nửa lời, Hứa Nhất Tâm cũng không nói gì nữa, chuyện này như gợn sóng trên mặt nước, thình lình xuất hiện, rồi lại nhanh chóng phẳng lặng như thường. Nhưng Tưởng Dung vẫn cứ treo trong lòng, như đang chờ chiếc giày thứ hai rơi xuống lầu, nhưng cậu cũng biết Viên Việt không muốn để cậu lo lắng, nên cậu sẽ không nói gì làm phiền anh.

Cuối cùng, có một ngày khi đang trên trường, cậu nhận được tin nhắn mà Cố Thanh gửi tới cho cậu.

"Dung Dung, tối muộn thứ sáu máy bay sẽ hạ cánh."

Tưởng Dung lén lút trốn ánh mắt của giáo viên, trả lời một câu bày tỏ mình đã biết, lại bỏ điện thoại vào trong túi, cả tiết còn lại đều ngẩn người, đến lúc hết tiết mới hồi phục lại tinh thần.

Tạ Tấn ngồi cùng bàn lên lớp chưa được nửa tiết đã lăn ra ngủ gật, chuông tan học reo mới gọi tỉnh cậu chàng, tỉnh dậy một cái chuyện đầu tiên làm là lau nước dãi, chuyện thứ hai chính là chất vấn Tưởng Dung.

"Cậu! Vì sao không gọi tớ dậy!"

Tưởng Dung liếc mắt, thật sự không muốn để ý đến cậu bạn.

Giờ nghỉ trưa lại có nữ sinh ở lớp bên cạnh e thẹn dè dặt mang cơm trưa cho Tạ Tấn, thường ngày Tạ Tấn luôn cười híp mắt nhận lấy, ai đến cũng không từ chối, dù sao cũng là chuyện khiến nam sinh cấp ba nở mày nở mặt mà, nhưng lúc này thì hoàn toàn khác biệt, chính tai Tưởng Dung nghe thấy Tạ Tấn nghiêm túc từ chối người khác.

"Mình không cầm đâu, bây giờ việc cấp bách trước mắt chúng ta là học tập cho giỏi, cậu phải đặt toàn tâm toàn ý lên việc học hành, có biết không hả."

Tưởng Dung trợn mắt mà tròng trắng sắp leo đến đỉnh đầu đến nơi.

Hết chương 27.