Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 19:

"Em rất là không thích anh, nên mới không nói chuyện với anh, anh đã không thích em, sao cứ phải cố nói chuyện với em làm gì?"

***

Sáng sớm hôm sau, lúc Viên Việt xuống dưới nhà Tưởng Dung đã dậy, ôm túi đồ có hai bộ quần áo, ngồi xếp bằng trên sô pha, uể oải chờ đợi, không nói câu nào, mắt vừa đỏ vừa sưng, như đã khóc cả một đêm, cậu thấy Viên Việt xuống, lập tức đứng dậy, đội mũi lưỡi trai trắng che đi mái tóc xoăn xù, đeo một chiếc kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, hệt như ngôi sao làng giải trí cải trang đi chơi.

Thạch Đầu lái con xe van nhỏ của anh tới ngoài cổng nhà Viên Việt, ấn còi vài tiếng.

Trên xe là Hứa Nhất Tâm đang nghịch điện thoại, Tân Nghiêu đeo bịt mắt ngủ tít mít với mái tóc xõa tung, Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn hớn hở như học sinh tiểu học được đi chơi xa, đưa bánh quẩy và sữa đậu nành nóng hổi cho Viên Việt và Tưởng Dung vừa bước lên xe.

Hàng cuối cùng chỉ còn hai chỗ ngồi, bên cạnh là Tân Nghiêu đang ngủ chổng vó, Tưởng Dung ngồi vào chỗ gần cửa sổ bên phải, Viên Việt đi theo ngồi xuống cạnh cậu. Tưởng Dung lại lén dịch vào bên trong, cầm bánh quẩy lên gặm. Gặm xong bữa sáng, Tưởng Dung gỡ kính râm xuống, kéo vành mũ che mặt đi, khoanh tay, dáng vẻ muốn ngủ bù.

Đường xe khoảng bốn tiếng đồng hồ, mọi người trò chuyện câu được câu chăng rồi dần dần im lặng, thi nhau lăn ra ngủ.

Viên Việt không buồn ngủ lắm, dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu qua nhìn Tưởng Dung.

Chỉ thấy đầu Tưởng Dung lắc lư, như đã ngủ thiếp đi thật, cuối cùng là xóc nảy theo ô tô, ngả ra dựa vào cánh tay Viên Việt, ngủ ngon lành.

Viên Việt ngồi không nhúc nhích để cậu dựa vào tùy thích, một tay khác lướt điện thoại không mục đích.

Tưởng Dung cứ ngủ như thế ròng rã một tiếng đồng hồ, thậm chí còn ngáy khò khè, Viên Việt bị cậu đè cho cả bả vai tê cứng, đoán chừng Tưởng Dung không ngủ cả đêm cũng nên, nghĩ tới đôi mắt sưng húp chỉ chừa mỗi khóe mắt, lại âm thầm thở dài.

Khi xe đi qua gờ giảm tốc, bị nảy mạnh lên một cái, xốc tỉnh Tưởng Dung. Tưởng Dung ngơ ngơ ngác ngác thức dậy, còn vô thức cọ mặt vào cánh tay Viên Việt, tỉnh táo lại xong lại như mèo con xù lông, ngồi thẳng tắp, ngẩng lên nhìn vào mắt Viên Việt, rồi lại ngoảnh ra cửa sổ.

Viên Việt nhìn điện thoại, nói: "Còn khoảng một tiếng nữa là tới nơi."

Tưởng Dung hạ quyết tâm tiếp tục không nói câu nào với anh, chẳng bao lâu sau lại buồn ngủ, gỡ mũ xuống, dựa vào cửa sổ xe ngủ tiếp.

Viên Việt lại nhìn cậu, vì xe xóc quá, đầu cậu cứ đập liên hồi vào cửa sổ, cuối cùng anh thở dài, lay Tưởng Dung dậy: "Em nằm xuống chỗ tôi mà ngủ, tôi sang ngồi cạnh Tân Nghiêu."

Tưởng Dung vẫn im re không nói gì, nhìn Viên Việt sang chỗ Tân Nghiêu, gỡ ghế trống bên cạnh cô xuống. Cậu nhăn mũi hừ một tiếng, quăng balo ra chỗ trống Viên Việt để lại, úp sấp lên trên, lại ngóc dậy, nhìn Viên Việt, thấy anh không quay đầu lại nhìn mình, trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân, nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.

Đến X thành thì trời cũng sắp trưa, Thạch Đầu dừng xe ở cổng nhà trọ mà cả nhóm sẽ vào ở. Nhà trọ rất đẹp, trước cửa trồng đầy cây xanh, dây leo bò đầy tường, lá chồng lên lá, hoa đan vào hoa, xanh biếc một vùng, vô cùng thoải mái thư giãn.

Cả nhóm xuống xe rồi thi nhau vặn eo bẻ khớp, Tưởng Dung lại đội mũ và đeo kính lên, khiến Tạ Tấn hoảng hồn.

"Làm tớ sợ chết khiếp, gì mà che mặt kín thế."

Tưởng Dung mang vẻ mặt vô cảm, nói: "Đúng vậy, tớ sợ fan hâm mộ của tớ quá nhiệt tình."

Đến lúc chia phòng, đương nhiên là Tân Nghiêu và Vu Tiểu Lân ở chung một gian, còn lại 5 tên con trai, phải có một người ở một mình.

Viên Việt nhìn thoáng qua Tưởng Dung, ngay lập tức Tưởng Dung quay đầu đi chỗ khác, vươn tay ra vuốt chú mèo mập nằm sấp trên quầy lễ tân ngủ khì.

Viên Việt hắng giọng: "Tôi ở một mình đi."

Vào trong nhà rồi nhưng Tưởng Dung vẫn không chịu gỡ kính râm, mặt mũi lạnh lùng cúi đầu vuốt mèo, nghĩ thầm, hừ, biết thừa là anh không muốn ở chung với em.

"Cho em ở một mình một phòng." Tưởng Dung nói với Thạch Đầu phụ trách đặt phòng.

Thạch Đầu đeo bản mặt meme người da đen hỏi chấm, hết nhìn Tưởng Dung lại nhìn Viên Việt, tình cảnh hết sức lúng túng, Viên Việt đành nói: "Thạch Đầu, tôi với ông ở một phòng."

"Hai chúng ta chung phòng nhé." Tạ Tấn chọt chọt Hứa Nhất Tâm đứng cạnh đó, tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

Hứa Nhất Tâm cắm cúi làm việc riêng, thuận miệng đáp: "Ừ."

Chia phòng xong thì đi ăn cơm.

Rốt cuộc thì Tưởng Dung cũng gỡ kính râm ra, lộ ra đôi mắt thỏ đỏ quạch, tất cả mọi người nhìn cậu chằm chằm, không hiểu ra sao.

Tưởng Dung dụi dụi mắt, tìm bừa cái cớ: "Tối hôm qua trước khi đi ngủ uống nhiều nước."

"À," Tân Nghiêu lặp lại, như có điều suy nghĩ, "Uống nhiều nước."

Hứa Nhất Tâm không nhìn cậu mà đi nhìn Viên Việt, Viên Việt lạnh mặt không nói một lời, cúi tầm mắt, rót nước cho mọi người.

Mọi người ăn uống rồi bắt đầu thảo luận hành trình trong hai ngày tiếp theo.

Thật ra đây không phải lần đầu nhóm của Viên Việt đến đây, cũng không có gì hay ho mà đi dạo, chủ yếu là tối nay tới quán bar mời họ chơi một chút, hát đôi bài rồi nghe nhạc uống rượu, trước kia lúc họ thành lập ban nhạc từng có quan hệ khá tốt với bên đây, khoảng thời gian này hàng năm sẽ mời nhau đến chơi, nhưng chỉ có Tân Nghiêu là thường tới.

Tân Nghiêu và Hứa Nhất Tâm bày tỏ ăn cơm trưa xong muốn ngủ bù, Thạch Đầu xung phong nhận việc trông trẻ, nói với tụi Tưởng Dung: "Thế chiều nay anh đưa mấy đứa đi chơi."

Tưởng Dung: "Em cũng muốn ngủ bù, không đi đâu."

Vu Tiểu Lân rất lo lắng: "Sao không đi vậy, cậu ốm à?"

Tạ Tấn nói vội: "Đi đi đi đi, chẳng phải cậu nói muốn tới chơi sao, vừa nãy tớ nhìn thấy xe bus hai tầng bên ngoài đấy, cậu lải nhải cả tuần với tớ là muốn ngồi thử còn gì."

Tưởng Dung: "Không đi, buồn ngủ lắm."

Cả nhóm chia thành hai tốp, người muốn ngủ thì lết về phòng.

Phòng của Tưởng Dung ở cuối hàng lang, cậu trầm mặc đeo balo một mình đi qua đó, Viên Việt nhìn chằm chằm bóng lưng cậu biến mất sau cánh cửa rồi mới vào phòng mình, cởi quần áo nằm lên giường nhưng không ngủ được.

Viên Việt nhớ lại lần trước Tưởng Dung bị sốt mà còn leo tường vào ngồi trước cửa nhà anh.

Tưởng Dung mà bướng lên thì quả thực không dễ dỗ.

Nghĩ đi nghĩ lại anh lại bực bội, đứng dậy, mặc áo thun quần đùi, đeo một đôi dép lào, cầm bao thuốc đi ra cửa.

Nhà trọ có một khoảnh sân nhỏ, trong sân có một ao nước, nuôi mấy con cá chép, treo vài lồng chim, được tán cây bao phủ, Viên Việt định ra đó hút điếu thuốc.

Không ngờ rằng Tưởng Dung đã ở đó từ bao giờ, ngồi xổm bên ao ngẩn người nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng chọc ngón tay xuống mặt nước, tạo ra gợn sóng, làm cá chép tưởng có người cho ăn, nháo nhào bơi tới. Cậu nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn, trông thấy Viên Việt là định đứng dậy bỏ đi, ngờ đâu Viên Việt đứng chặn giữa đường không nhúc nhích.

Tưởng Dung lấy điện thoại trong túi ra, ấn mở wechat, chọt màn hình.

Điện thoại của Viên Việt rung lên, móc ra xem, là Tưởng Dung gửi tin nhắn qua wechat cho anh.

Anh nhường đường.

Viên Việt nhíu mày, nói: "Làm gì vậy, nói chuyện cho đàng hoàng."

Tưởng Dung lại bấm điện thoại, lại gửi một tin nhắn qua: Anh cản đường.

Viên Việt hơi tức giận, bỏ điện thoại vào túi, không dịch bước, khoanh tay nhìn Tưởng Dung, mặc cho điện thoại rung lên từng chặp, không lôi ra.

Tưởng Dung quay đầu dứt khoát, ngồi xổm xuống nhìn cá tiếp, không đi nữa.

Viên Việt đi tới ngồi xuống cạnh cậu, móc thuốc lá ra châm, quần đùi xốc lên giữa đùi, lộ ra chút hình xăm, khóe mắt Tưởng Dung nhìn thấy hoa văn hình kỷ hà màu đen, góc cạnh rõ ràng.

(*) hoa văn kỷ hà ví dụ như thế này [mình save ảnh từ pinterest]

chapter content


Viên Việt: "Sao không đi chơi, em muốn tới đây lắm mà?"

Tưởng Dung mím chặt môi, tập trung tinh thần ngắm cá.

Viên Việt: "Như nào lại câm rồi, nhóc lắm lời."

Tưởng Dung hít sâu một hơi, đứng dậy, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Viên Việt, nói một tràng: "Em rất là không thích anh, nên mới không nói chuyện với anh, anh đã không thích em, sao cứ phải cố nói chuyện với em làm gì?"

Viên Việt bị cậu hỏi mà á khẩu không biết trả lời sao, gương mặt bình thường lạnh lùng sắc bén hơi ngẩn ra, anh cúi xuống rít một hơi thuốc, sửng sốt cả buổi mới thốt lên: "Thế sao em lại nói chuyện?"

Tưởng Dung hít hít mũi, tủi thân cực kỳ: "Vì em nghiêm túc nghĩ nghĩ mấy hồi, em vẫn thích anh lắm."

Viên Việt ngồi xổm tê cả chân, anh đứng dậy, thấy Tưởng Dung tròn mắt nhìn mình, mắt cậu thoáng lóe sáng vì trong mắt có một lớp nước mỏng, bờ môi mím lại tạo thành một đường cong bướng bỉnh, cậu ngửa đầu, chóp mũi hồng hồng, khiến người ta không nhịn được muốn búng búng, khiến người ta không đành lòng nói nặng một lời với cậu, khiến người ta muốn đồng ý mọi chuyện của cậu.

Hết chương 19.