Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 1




Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 01:

"Chú, tay con đau, còn đói nữa."

***

Lúc Viên Việt quay về trời đã tảng sáng, hẻm nhỏ cũ kỹ yên ắng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa, truyền đi rất xa trong buổi hừng đông vắng lặng.

Sợ gây ồn ào làm phiền mọi người, tới đầu ngõ là Viên Việt tắt máy, anh đẩy xe tới trước sân nhà mình, sờ tìm chìa khóa ở túi sau eo.

Bỗng nhiên, chân anh đá phải thứ gì đó ở bên cạnh, mềm mềm là lạ. Chắc là bà cụ hàng xóm lại ném rác sang cổng nhà người khác rồi.

Vô thức đá thêm một phát, lại nghe thấy một tiếng hừ nghèn nghẹn, làm Viên Việt giật cả mình vội lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu qua.

Bên chân anh thế mà có một người đang ngồi, nhìn qua còn khá nhỏ, ôm đầu gối co thành một cục, vùi mặt xuống, chỉ thấy cái đầu xù xù.

Viên Việt khuỵu một gối ngồi xổm xuống, đẩy cậu vài cái.

Không có phản ứng, Viên Việt lại tăng thêm sức đẩy, người kia lung la lung lay, thế rồi đổ xuống dưới chân Viên Việt, Viên Việt vội đỡ cậu dậy, anh không ngờ trong lúc bối rối này bàn tay anh lại dính đầy máu sền sệt.

Viên Việt giật nảy mình, lau tạm máu lên người kia, đứng dậy, mở điện thoại gọi 120.

Ai ngờ điện thoại còn chưa kết nối được, người kia đã duỗi một cái tay ra vịn chân Viên Việt, suýt chút nữa anh đã đạp cho cậu một cước.

Viên Việt cúp máy trước, tiến tới, chỉ nghe thấy giọng người kia khẽ như mèo con rên: "Đừng gọi điện, con không sao..."

Không đợi Viên Việt đỡ, người kia đã tự mình ngồi dậy, Viên Việt ngồi xổm xuống cầm đèn pin điện thoại soi vào cậu, người kia vươn tay che ánh đèn, sau đó lại ngoan ngoãn bỏ tay xuống, híp mắt cho Viên Việt quan sát mình.

Người này nhìn qua thì chưa lớn, như học sinh cấp hai, mặc đồng phục ngắn tay bẩn thỉu, Viên Việt nhận ra kiểu đồng phục này, là trường trong thành phố, cách đây không xa, là trường trung học phổ thông trọng điểm của tỉnh. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trên má có vài vết bẩn lem luốc, tóc xù xù che khuất trán, hơi xoăn, như tổ chim, mắt hơi híp, nhếch môi, bên má trái lộ ra một cái lúm đồng điếu nhỏ.


Máu vừa nãy sờ thấy là ở khuỷu tay cậu, hình như là bị ngã nên trầy da, nhầy nhụa cả một mảng lớn.

Viên Việt đứng lên, dùng bốt cổ ngắn đi xe máy chọt chân đứa bé kia, anh nói: "Gọi điện thoại cho gia đình rồi về nhà đi."

Người đó đáng thương mở to hai mắt: "Chú, điện thoại của con bị cướp rồi, trong nhà không có ai."

Viên Việt đoán cậu là thằng nhóc bỏ nhà ra đi: "Ai là chú của cậu. Cậu tên là gì, số điện thoại của mẹ cậu là bao nhiêu?"

Người kia ngồi xếp bằng dưới đất, cười cười lấy lòng: "Con là Tưởng Dung. Chú đừng gọi, mẹ con có em trai rồi không cần con nữa."

Viên Việt đau não, móc thuốc lá ra, cắn đầu lọc, không nhịn nổi nữa: "Cậu không nói đúng không, thế tôi vào ngủ đây."

Tưởng Dung vội quýnh quáng đứng lên, trong miệng còn xuýt xoa "ai da", chắc là tay đau: "Đừng đừng đừng, con nói cho chú."

Viên Việt bấm số theo lời Tưởng Dung nói, đầu dây bên kia gần như là bắt máy ngay lập lức, sau khi "A lô" một tiếng, ngáp hai cái rõ to, sau đó là một giọng nữ trong vắt nhưng cố tình đè thấp tỏ vẻ người lớn: "Ai vậy?"

Viên Việt lườm Tưởng Dung một cái, Tưởng Dung đứng cạnh tường ngoan ngoãn cực kỳ, thiếu mỗi nước đứng nghiêm theo tư thế quân đội.


"Chào cô, xin hỏi cô là mẹ của Tưởng Dung đúng không, con của cô đang nằm ở cửa nhà tôi..."

Tưởng Dung vội khe khẽ bổ sung: "Điện thoại của con bị trộm giật mất rồi, còn lôi con ngã bị thương."

Viên Việt kẹp điếu thuốc trên miệng xuống tay, thuật lại ngắn gọn: "Con của cô bị xe đụng."

Đầu dây bên kia nổi giận đùng đùng: "Cái kiểu gọi điện thoại này tuần nào tôi cũng phải nhận mười mấy cuộc, tôi nói cho anh biết, chính tôi là người bảo người ta đụng xe đấy."

Viên Việt cau mày, nói: "Không phải, con của cô..."

Đầu kia cắt ngang luôn: "Loại lừa đảo như anh tôi đây gặp nhiều rồi, thất đức nó vừa thôi, bà đây..."

Tưởng Dung không nghe nổi nữa, ho thật lực mấy cái, như ho lao vậy, muốn ho cả phổi ra tới nơi, đầu bên kia nghe được, im bặt ngay tức khắc, khựng lại khoảng chừng ba giây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Viên Việt cười lạnh, rũ bỏ tàn thuốc, Tưởng Dung xòe hai tay ra, nhún vai.

Đầu kia điện thoại hoảng hốt nói vội: "Ôi chết, bé con nhà tôi khóc rồi, tôi phải đi thay tã, bái bai!"

Viên Việt cúp máy, nhìn chằm chằm Tưởng Dung không nói lời nào.

Tưởng Dung cúi đầu, cọ cọ mũi chân: "Con... con nói rồi mà, mẹ con có em trai là không cần con nữa."

Mặt Viên Việt lạnh te, anh hỏi: "Năm nay mẹ cậu 20 tuổi chưa?"

Tưởng Dung thầm mắng Tiểu Lân ngốc xít diễn dở ẹc, ngoài mặt vẫn mang vẻ vô tội như cũ, chớp cặp mắt hoa đào: "Chú, tay con đau, còn đói nữa."

Viên Việt buồn ngủ đến nỗi sắp không mở được mắt lên, thầm mắng mình rảnh hơi quản chuyện không đâu, cầm chìa khóa mở cổng sắt ra, đẩy xe máy vào trong sân, dừng dưới gốc cây hoa đại, rồi đẩy Tưởng Dung tò tò đi theo nãy giờ ra ngoài cổng, khép cổng, móc chìa khóa ra chuẩn bị khóa lại.

Tưởng Dung gấp không chịu được, túm lấy song sắt của cổng: "Ấy ấy ấy, đừng khóa mà!"

Viên Việt ném thuốc lá xuống đất, day tắt, quay người bỏ đi.

Tưởng Dung kêu to sau lưng anh: "Chú! Chú ơi! Chú đừng đi! Chú út của con ơi!"

Hết chương 01.