Seven

Chương 23




“Chịu tỉnh rồi à, hửm?” Ivan vừa cười vừa nâng mắt nhìn Mạc Tử Mộc. Cậu đành hít sâu một hơi, cố gắng gỡ tay hắn ra hòng khép chân lại, thế nhưng có vận sức đến mấy vẫn không hiệu quả, trong khi kẻ kia chỉ cười tà tà bất động. Sau cuối, cậu đơn giản ngã vật xuống gối, nhắm mắt cóc thèm nhìn nữa.

Ivan cười cười, tiếp tục khiêu khích cậu bằng những cái hôn mút, cậu rên lên, buộc lòng phải mở mắt nói lớn, “Đủ rồi, tôi nói đủ rồi!”

“Em nói là hôm nay em sướng lắm chứ gì?” Cặp mắt sâu trũng của Ivan nhìn cậu ra chiều buồn cười.

Mạc Tử Mộc im bặt hồi chốc rồi mới phải ừ một tiếng thỏa hiệp. Trông thấy cái ánh mắt vừa cợt nhả vừa không chút nào đứng đắn của hắn, cậu bị chọc giận bèn quát, “Tôi sướng đấy, được chưa? Rõ là đồ đểu!”

Ivan càng cười tợn, đè lên người cậu, chóp mũi đụng chóp mũi. Hắn khẽ khàng nói, “Seven, em phải công nhận đi, anh đểu nhưng mà em lại thích thằng đểu là anh à nha! Em muốn làm tình với anh, muốn muốn muốn quá trời! Nó là sự thật!”

“Tự sướng!” Mạc Tử Mộc chỉ hừ lạnh.

“Mỗi lần em nằm mơ về chuyện đó bộ không phải đều mơ thấy anh là đối tượng lý tưởng của em à? Em gọi tên anh, tưởng tượng đang quan hệ với anh…”

“Lẽ nào anh chưa bao giờ mộng tinh?” Mặt Mạc Tử Mộc đỏ lựng, dù cậu có ráng bình tĩnh đến mấy song chính tiếng rên rỉ vô thức mới nãy đã vén bức màn đang đậy điệm vô số điều thầm kín.

“Anh có chứ. Đêm nào anh cũng mơ thấy anh đang mê mải trên thân thể em, là bởi vì anh yêu em!” Ivan tỉnh bơ trả lời.

“Vậy anh đã yêu xong chưa?”

Ivan cười mỉm, “Gì đấy hả, em định qua cầu rồi rút ván đấy à? Bé ngoan, không được đâu, em phải về New York với anh! Những ngày tháng bốc đồng đã hết rồi, hiểu không hửm?”

Mạc Tử Mộc đành quay đi. Cậu tinh tường hiểu, người như Ivan lúc nói chuyện cứ luôn tủm tỉm cười tưởng chừng hắn bàng quan, nhưng thực sự, mỗi một lời hắn nói đều bao hàm hành động rõ rệt.

Ivan bế cậu vào bồn tắm, chu đáo và dịu dàng tắm cho cậu. Mạc Tử Mộc cũng không định bị mụ mê bởi sự săn sóc ngọt ngào này. Có những lúc thợ săn giúp con mồi chữa trị vết thương, chẳng qua chỉ nhằm vỗ béo.

Mọi thứ ổn thỏa xong, Ivan liền bế Mạc Tử Mộc trở về giường, cả hai trần như nhộng nằm đắp chăn. Đêm nay là Giáng Sinh nhưng trong phòng đang bật lò sưởi, hai cơ thể nóng hổi quấn quýt lấy nhau không hề cảm nhận được bóng dáng cái lạnh nữa.

Mạc Tử Mộc bỗng cất tiếng, “Anh có khiếu hầu hạ người khác quá đấy!”

Ivan mỉm cười, “Được một lời khen của Seven thật không dễ dàng.”

Hắn tỏ ra rộng lượng và thoải mái thế, Mạc Tử Mộc chỉ còn biết ngậm miệng, nhắm mắt ngủ.

“Seven…”

“Nói gì nói đi!”

“Để anh hầu hạ em cả đời nhé?”

Đùa à? Tôi đang sợ mình không sống nổi tới ngày mai đây. Mạc Tử Mộc tức tối nghĩ thầm trong bụng, không thèm đáp lại nữa, sự rã rời sau cuộc ái tình vừa rồi làm cậu không còn sức lực để mà suy nghĩ cách đối phó với con gấu này. Cậu đoán Ivan đang chăm chú nhìn cậu trên đỉnh đầu cậu, bất kể cảm xúc biểu lộ nào của cậu đều bị con gấu ranh ma này thu hết vào tầm mắt. Mạc Tử Mộc gắng ép não mình thôi vùn vụt xoay đảo lại, chật vật và nặng nề như thế, cuối cùng cậu cũng dần dà chìm vào giấc ngủ.

Khoảnh khắc tỉnh lại, xoang mũi ngập tràn hương thơm, Mạc Tử Mộc tức thì mở choàng mắt, xoay mình xuống giường, chân trần êm ru bước xuống tầng dưới theo tấm thảm trải. Không gian thoang thoảng mùi caramel, mắt cậu liền ngời sáng, Ivan đang làm món sườn xào chua ngọt.

“Xỏ dép vào đi!” Ivan liếc liếc sang đôi chân đất của cậu.

Lưu manh giả danh sạch sẽ! Khóe miệng Mạc Tử Mộc giật giật.

Chỉ một lát sau đã có một đĩa sườn xào chua ngọt đỏ bóng ngon lành đặt trên bàn ăn, Ivan cười gọi, “Em ăn trước đi!”

Mạc Tử Mộc cầm đũa ngồi xuống bàn ăn. Ivan đắc ý giới thiệu, “Nếm thử xem. Hai năm nay anh nấu món này không dưới trăm lần!”

Mạc Tử Mộc nghe vậy thì thoáng khựng, sau rồi cậu gắp một miếng bắt đầu ăn. Kế đó, Ivan bê món rau tới. Ở đây không có phố người Hoa thành thử rau cũng chỉ là loại rau địa phương. Dưa chuột hơi giống dưa chuột Trung Quốc nhưng mủn và không giòn, Ivan xào nó với ngò tây trồng trong sân nhà Mạc Tử Mộc, ngon tuyệt.

“Ăn thêm rau đi này!” Ivan gắp ngò tây vào bát cho Mạc Tử Mộc.

Mạc Tử Mộc dửng dưng nói, “Tay nghề nấu nướng của anh tốt đấy chứ, không làm đầu bếp đúng là phí.”

Ivan mỉm cười, “Gả cho anh đi, sau này anh sẽ luôn nấu cơm cho em!”

“Tại sao lại là tôi ‘gả’ cho anh?!” Mạc Tử Mộc nhướn nhướn hàng mày đen.

Ivan đơn giản ‘à’ một tiếng, thủng thẳng bảo, “Nếu em cảm thấy hợp thì đổi thành anh gả cho em cũng được!”

Nhất thời, Mạc Tử Mộc nghẹn lời. Cậu nhận ra sơ sẩy một cái là sa bẫy của gã lưu manh này ngay, cậu sợ Ivan chớp lấy cái chủ đề này, thế là cắm cúi tập trung ăn sạch bát cơm. Hai người im lìm một hồi, rồi Ivan đột nhiên nhấc tay lên. Mạc Tử Mộc sửng sốt, Ivan lại chỉ cười, “Mặt em dính cơm này!”

Hắn lấy hột cơm đang dính trên mặt xuống giùm cậu, cậu liền rũ mắt, không nói gì, tiếp tục khều cơm trong bát, chốc chốc Ivan lại gắp vài món đặt vào bát cậu. Lúc này có tiếng chuông vang ngoài cửa, Mạc Tử Mộc toan đứng dậy đã nghe thấy có giọng ai eo éo nói bên ngoài, “Bà có việc gì không?!”

Sticks cũng đến mới sợ! Nghĩ đến cảnh tình ái nóng bỏng trước đó, bản thân cậu suồng sã kêu to những âm thanh khó lòng cầm cự, Mạc Tử Mộc vừa thẹn vừa giận, hung hăng lườm Ivan một cái rồi cuống quýt chạy qua, giật gã Sticks hẵng còn đang định oang oang phát biểu vì chủ nhân ra.

“Ôi, lạy Chúa, bé con của bác, cái tên đó từ đâu ra thế? Cháu có gặp rắc rối gì không?” Bác đầu bếp có tên Martha ở quán rượu nói nhỏ với Mạc Tử Mộc, “Bác quen với ngài Bush cảnh sát trưởng đó…”

“Đừng lo ạ, bác Martha, đấy là… một người quen, tình cờ đến chỗ cháu tá túc nhờ thôi!”

Bác Martha thở phào một hơi, “Sao trông chẳng tử tế gì vậy!”

“Mụ tinh mắt phết đấy, mụ già!” Âm giọng kia lại eo éo từ sau lưng Mạc Tử Mộc.

Bác Martha hoảng tới nỗi che tay kín ngực mình.

Mạc Tử Mộc không chịu nổi nữa, cậu quay sang gào vào phòng bên trong, “Ivan, phiền anh quản gia súc nhà anh một tí đi này!”

“Mày nghe thủng chưa…” Ivan biếng nhác ra lệnh.

Gã Sticks đã rời Mammon hai năm rồi mà vẫn gầy tong teo như cây gậy trúc, gã lầu bầu trong mồm nhưng cũng chỉ còn nước đi vào trong.

“Đừng sợ, bác, tên này ăn nói bậy bạ nhưng không phải người xấu.” Mạc Tử Mộc lựa lời trấn an, “Bác tới có chuyện gì không ạ?”

“Ừ thì là thế này. Tối này quán rượu tổ chức vũ hội hóa trang để mọi người đón Giáng Sinh, cháu cũng ghé quán nhé!”

Mạc Tử Mộc cười nhẹ. Cậu biết mọi người vì không muốn để cậu đón Giáng Sinh một mình như năm ngoái nên đã tổ chức hẳn một buổi dạ hội, đáy lòng cậu ấm áp nhiều lắm. Cậu trả lời, “Vâng, tối cháu sẽ qua!”

Martha trộm phóng mắt ra đằng sau cậu, sau đó đi khỏi với mớ hoài nghi trong lòng.

Mạc Tử Mộc đóng cửa, lập tức lên lầu.

Sticks gian nan sử dụng đôi đũa, gã ta càu nhàu, “Đại ca, em cảm thấy anh thừa sức đóng gói phứt nó lại rồi vác về. Em không hiểu anh mắc gì phải hỏi ý kiện một bọc hành lý rằng nó có muốn theo anh không!” Rõ rành rành, gã ta phẫn uất vì mới bị Mạc Tử Mộc chửi là gia súc, cho nên quyết ăn miếng trả miếng bằng được.

Ivan lại chỉ đủng đỉnh nói, “Tao còn ngồi cùng bàn ăn cơm với gia súc của tao được cơ mà, sao lại không thể trưng cầu ý kiến hành lý của tao được nhỉ?”

Sticks nín thinh, đành đổi đũa sang nĩa ăn, xiên thịt keng keng hòng giải tỏa nỗi bức xúc của gã.

Mạc Tử Mộc vận vào một chiếc áo len xám sẫm, chiếc quần bò đen trước đó đã dính ướt dịch thể, do đó cậu thay sang một chiếc quần bò màu chàm nhạt. Cậu đi qua phòng khách, nhấc áo bành tô và khăn quàng cổ từ sofa rồi đi thẳng ra cửa. Song, vừa mới mở cửa, cậu đã bị ai đó hung hăng kéo cửa lại cái rầm.

“Seven, đại ca đã đích thân tới đón mày về, mày không báo nổi một lời đã chạy như thế, có phải quá hỗn hào rồi không?!” Sticks vênh vang tựa nghiêng bên cửa, chất vấn.

“Đó là việc của anh ta, can hệ gì tới tao?” Mạc Tử Mộc lạnh lùng nói, “Người Trung chúng tao có một câu tục ngữ thế này, chó ngoan không ngồi bậy giữa đường! Phiền mày tránh ra!”

Sticks cười nhạo báng, “Không can hệ mày? Mày tưởng không có đại ca tao mà mày được rửng mỡ ở cái chỗ quê mùa này á? Mày có biết thiếu gia Cruise, rồi thì gia tộc Sutherland huy động bao nhiêu nhân sự tìm kiếm mày không? Không nhờ đại ca nhà chúng tao cho một đống Seven chạy loạn khắp thế giới thì mày đã bị tóm cổ rồi bị hiếp bao nhiêu lần hả?!”

“Thôi!” Ivan chau tít lông mày, nạt, “Em ấy đi tham gia một buổi dạ hội thôi mà. Tao không hạn chế tự do của em yêu!”

“Sếp” cũng đã thân chinh khoan hồng độ lượng, thành thử Sticks cầm đèn chạy trước ôtô chỉ có thể sượng sùng buông tay ra. Mạc Tử Mộc nhếch mép, mở cửa, khoác áo khoác và quấn khăn đàng hoàng rồi mới đi. Rất nhiều gia đình trong thị trấn đều đặt cây thông nơi cửa, giờ cũng đã vào tầm chạng vạng, đèn màu nhấp nháy trên tán cây, muôn vàn sắc màu đua nhau nhảy múa sặc sỡ, đẹp không sao tả xiết.

Như thường lệ, cậu vào quán bằng cửa sau, bắt gặp nhóm nữ đầu bếp và bồi bàn quán đang hân hoan trang điểm.

Quán đã thuê không ít trang phục diễn từ câu lạc bộ sân khấu của học viện, bà chủ và các nữ đầu bếp cũng đã làm thêm khá nhiều bộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi chọn lựa bộ trang phục và mặt nạ cho mình. Martha chọn bộ váy của Bạch Tuyết. Bác ấy mập, mặc váy Bạch Tuyết, khéo lại thành Bạch Tuyết béo nhất trên đời, nhưng ai ai cũng khen ngợi bác ấy đẹp quá, khuôn mặt bác cũng đỏ lia, nhận lời khen của mọi người.

Bà chủ Jane thì chọn bộ váy của Nữ hoàng Elizabeth. Bộ váy phải nói là hợp tuyệt đối với Jane, càng thêm phụ trợ cho sự uy nghi nơi bà, đồng loạt mọi người lại xuýt xoa khen ngợi.

“Lại đây nào, cục cưng, cháu cũng chọn một bộ đi!” Jane vỗ mông Mạc Tử Mộc. Bà rất khoái vỗ mông người, cái thói quen vỗ mông Mạc Tử Mộc ban đầu cũng làm cậu xấu hổ, riết thành quen. Mạc Tử Mộc cười gật đầu, lật từng bộ xem thử. Trong số chúng bất ngờ thay lại có bộ trang phục của Faust, thế là cậu mỉm cười, chọn luôn bộ đó, đội mũ và đeo mặt nạ.

Người thuộc thị trấn không nhiều nhưng đều vui vẻ tụ họp lại cùng nhau như thể ngày hội. Còn chưa tới giờ thắp đèn mà trong quán đã nô nức bao nhiêu là người.

Tất cả đều hóa trang mình thành đủ thể loại nhân vật, dù ngày thường mọi người thuộc hạng người ra sao, đến giờ phút này đều dũng cảm ăn vận thành hoàng tử công chúa thành ra cũng tương đối có nhiều vai hề. Mạc Tử Mộc ngồi khuất trong một góc quán, gọi một ly Cider(1), thảnh thơi ngồi trên ghế thưởng thức khung cảnh náo nhiệt.

Toàn bộ đồ ăn thức uống đêm nay đều do Jane chuẩn bị sẵn, nào gà tây, nào khoai tây rán, nào cá chiên xù, bày biện theo kiểu tiệc đứng. Bàn ghế giữa quán đều được kê sang hết một bên chừa lại khoảng trống rộng rãi, cho nên Mạc Tử Mộc gần như là khuất lấp giữa cả một chồng bàn. Cậu nhâm nhi rượu, định bụng cứ thế này trải nghiệm một đêm thanh tĩnh giữa khung cảnh tưng bừng.

Ẩm thực Anh vốn dĩ đã không trù phú, thua xa cả nước Pháp láng giềng. Khoai tây rán và cá chiên xù là món ăn mà người Anh thích ăn nhất cũng như phổ biến nhất, nhưng điểm ấy cũng không ảnh hưởng đến sự sôi nổi của bữa tiệc đêm. Sau ăn uống như thông lệ là vũ hội, âm nhạc nổi lên, không đâu khác chính làPorunacabez(2) mà bà chủ thích nhất. Bấy giờ, từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông thân hình cao lớn mặc trang phục quỷ đỏ chót từa tựa như trang phục quý tộc nước Anh, thật đẹp trai và rắn rỏi. Hắn cao ngất, ít cũng phải mét chín, đôi chân và vòm ngực cường tráng cho thấy hắn là một người đàn ông đầy ắp sức mạnh. Những người có mặt trong quán rượu đều râm ran tán thưởng hắn, châu đầu chụm tai hỏi nhau xem hắn là ai.

Mạc Tử Mộc hít sâu một hơi, gã quỷ kia liền đi về hướng cậu. Một vũ hội Anh quốc như lệ, điệu nhảy đầu tiên sẽ là điệu nhảy không mời, mà khéo thay, Mạc Tử Mộc đang mặc bộ trang phục xám đậm của Faust, trong khi đó người kia lại mặc bộ trang phục của con quỷ Mephisto,(3) suy nghĩ của hầu hết mọi người đều cho rằng đây là bạn nhảy Mạc Tử Mộc đã mời.

Martha bỗng che miệng thốt lên, “Lạy Chúa tôi…”

Bình thường, điệu nhảy đầu tiên sẽ bắt đầu từ bà chủ Jane, nhưng hình ảnh con quỷ đi lên sân khấu hoa lệ chìa tay mời Faust đang ẩn mình trong một góc đã đoạt đi lực chú ý của mọi người, ngay cả Jane cũng quên bẵng mất tiết mục của bà.

“Lại đây nào, bé của anh, đừng để người quen của em thất vọng chứ. Hãy cho họ chiêm ngưỡng tiết mục xuất sắc nhất đi nào.”

Da đầu Mạc Tử Mộc cứng đờ, buộc lòng phải đặt tay vào bàn tay to kia. Bàn tay của con quỷ rất mạnh mẽ, trong lòng bàn tay ấy đầy những vết chai sần như càng thể hiện ra sức mạnh nơi chủ nhân nó.

“Anh làm ơn đừng có phô trương như thế được không?”

“Phô trương? Ý em là anh phải vò đầu bứt tóc, rớt mồ hôi mẹ chảy mồ hôi con để kiếm trang phục Mephisto ấy hả? Thực ra cũng không khó tìm lắm, quan trọng là tìm cỡ vừa người thôi! Rồi, đến đây với anh nào. Faust nhất định phải khiêu vũ với quỷ mới được!”

“Biết tỏng thì nói là biết đi!”(4)

“Từ hồi ở Mammon phát hiện em thích bản opera kia, anh vẫn tìm hiểu kỹ càng Faust, giờ thì anh tâm đắc lắm đó!” Ivan vừa nói vừa di chuyển bước chân, khéo léo xoay Mạc Tử Mộc một vòng.

“Thế nên anh xem nó thành Faust phải khiêu vũ với Mephisto?”

“Đấy là số phận sau cùng của Faust, đồng thời cũng là kết cục hạnh phúc nhất!”

“Bullshit!”

“Nè nè cẩn thận lời ăn tiếng nói đi bé, em học nghệ thuật cơ mà!” Ivan nhấc cao tay định để cho Mạc Tử Mộc xoay, song Mạc Tử Mộc ứ thèm xoay. Cậu chỉ thờ ơ nói, “Tôi không nhảy bước nữ!”

Ivan bật cười khe khẽ, “Được rồi, thế anh nhảy!” Hắn bèn khom mình xuống, y hệt con vịt Donald xoay một vòng tròn dưới tay Mạc Tử Mộc chọc cho toàn thể mọi người cười lớn rồi vỗ tay rầm rập. Ivan đứng thẳng lưng lại, ôm lấy Faust đứng trước mặt mình mà rì rầm, “Thấy chưa bé yêu. Thắng bại giữa đàn ông không quyết định ở chỗ đó.”

“Thế quyết định bằng cái gì?”

Ivan cởi mặt nạ ra, nụ cười bất cần đời của hắn bừng sáng, đồng thời hắn cũng chầm chậm cởi mặt nạ Mạc Tử Mộc, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu, đoạn mỉm cười, “Anh muốn thắng, nhưng anh cũng không muốn em thua!” Nói dứt, bất ngờ hạ môi xuống ép lên môi Mạc Tử Mộc. Cả hai người hôn nhau mê đắm trước mặt toàn đám đông.

Bác Martha che kín miệng, giật giật bà Jane, “Chúa, Chúa ơi, Chúa ơi…”

Bà Jane hít sâu một hơi, “Ông anh này hơi bị vạm vỡ quá. Mà thế cũng hay, miễn Mạc cục cưng chịu được thì cũng không thành vấn đề!” =))))))

Mạc Tử Mộc thở dốc nhìn vào cặp mắt sâu trũng đằng trước, tự nhủ chắc chắn mình bị choáng đầu mất rồi. Ivan bất chợt thổ lộ, “Seven, cưới anh nhé!”

Khi nói lời này, thái độ hắn nhàn nhã không khác gì mấy tiếng đồng hồ trước giục cậu xỏ dép vào hoặc ăn cơm đi, nhưng môi cậu đã run lên sè sẹ. Mãi sau, cậu mới đáp qua loa, “Tôi chưa nghĩ đến việc ở cùng người như anh cả đời!”

Ivan chép miệng phản đối, “Seven, anh không quá thông minh, nhưng mà thế lại vừa vặn xứng đôi với em!”

“Nói không biết ngượng. Ai xứng đôi với anh cơ chứ!”

“Em khó tính khó bẻ y chang cây đay ấy, không hợp với cái bao tải thô ráp như anh thì hợp nổi với ai đây!” (đay dùng để làm bao tải =)))

Bản nhạc đến đây thì hết, Mạc Tử Mộc liền cầm quần áo dời gót ra cửa. Ivan đi theo sau cậu cứ liên hồi cười đùa, “Ấy ấy, em chớ có giống đàn bà chỉ ưa nghe ngon ngọt thế chứ!”

“Cút đi chỗ khác đi!” Mạc Tử Mộc ngoái đầu, dữ tợn đạp hắn một cú.

Ivan giữ chặt cậu lại, vòng tay siết quanh cậu, “Nhìn kìa, tuyết rơi rồi! Bọn mình về nhà làm tình đi!”

Mạc Tử Mộc giận dữ mắng, “Tuyết rơi với làm chuyện đó liên quan gì đến nhau?”

Ivan nhướn mày, lại cười khì khì mà bảo, “Thì cởi hết quần áo sưởi ấm lẫn nhau!”

Rõ ràng ý tứ thì ấm cúng, nhưng qua cái ngữ điệu trớt nhả lười biếng của Ivan tự nhiên lại thấm đẫm một mùi *** khó tả. Mạc Tử Mộc bất giác liên tưởng đến hình ảnh nọ, mặt cậu đỏ bừng, quát nạt gã kia, “Đểu đến thế là cùng!”

Bọn cậu ghé sát rạt nhau, vừa cười vừa mắng nhau, ai đi ngang qua thoạt nhìn cũng đều nghĩ đây là một đôi tình nhân.

Thế rồi, sắc mặt Mạc Tử Mộc bỗng trầm xuống. Ivan bèn quay qua nhìn, bắt gặp Mai Lâm mặc bộ quần áo linh mục màu đen đang lạnh lùng đứng tại nơi cách họ chừng mấy mét.

Lông mày nhăn tít lại, Ivan lầm bầm, “Lại cái tên linh mục đó!”

Ngay thời khắc Mạc Tử Mộc trông thấy Mai Lâm, cậu đã vô thức rụt lùi hai bước, nỗi xấu hổ không hiểu nổi nguyên cớ, lạ lùng trào lên.

“Seven, lại đây!” Mai Lâm gọi.

“Đừng qua đó! Seven!” Ivan can.

Mạc Tử Mộc giằng khỏi vòng tay Ivan, chỉ vỏn vẹn một câu, “Anh về đi!”

Tuyết rơi lớn dần, bông tuyết xao xác xõa tung không trung, thả mình bám trên những cây thông Noel huy hoàng bao sắc màu càng tô điểm cho cái không khí ngày Giáng Sinh. Sau lưng Mai Lâm là một chiếc Limo. Mạc Tử Mộc chẳng nói chẳng rằng, đi vào xe ngồi, Mai Lâm ngồi cạnh cậu. Xe lao đi, Mạc Tử Mộc chỉ nín bặt, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Xe đỗ bên bờ biển, tài xế tắt máy xuống xe.

Mai Lâm không nói gì. Mai Lâm bình thường mỗi lần nói chuyện lại đều lắp bắp. Y là người lành tính, hiếm khi nào thấy y nổi giận, nhưng mẫu người như y hễ cố chấp là như biến đổi thành người khác, ai cũng phải cúi đầu trước y vì mọi người đã quen với sự dịu hiền rồi sẽ ngại ngần sự nghiêm nghị từ y. Dung Thanh cũng thế, Mạc Tử Mộc cũng thế.

Mạc Tử Mộc thở dài, sau rồi mở lời trước, “Anh đến đây làm gì vậy?”

“Đến hỏi em một chuyện!”

“Anh… muốn hỏi gì?!”

“Có phải chỉ cần anh chết, em sẽ tha thứ cho Dung Thanh, bắt đầu lại từ đầu với cậu ấy? Em sẽ không u mê chọn ở bên cái gã côn đồ kia nữa?”

Cậu ngoảnh mặt đi, nhìn cảnh biển đêm đang xô bồ sóng cả trong đêm tối, cậu nói, “Lâm Lâm, xin anh đừng làm khó em nữa. Em đã giữ lời hứa. Nếu anh ta chọn anh rồi thì xin anh hãy tôn trọng đáp án này được không?”

“Em không!” Mai Lâm lạnh nhạt sửa lại.

“Em có!”

“Em thừa biết A Thanh sẽ không giết anh. Em cố tình. Em căn bản không hề có thành ý thực hiện lời hứa!”

“Mai Lâm, anh công bằng một chút đi. Chả lẽ anh bắt em phải ở cạnh một người mà em đã không còn yêu để rồi cả hai dằn vặt nhau cả đời ư? Kể cả đó là vì thực hiện lời hứa của em?”

“Em nói dối!”

“Em không nói dối!”

“Em dám nói tối đó em đã không thật sự tin rằng mọi chuyện từng xảy ra chỉ là một giấc mơ hay sao? Em cũng giống Dung Thanh, chỉ hy vọng nó là ác mộng, em và cậu ấy vẫn là người yêu, cậu ấy không gây tổn thương em, em vẫn có thể hạnh phúc với cậu ấy.”

Mạc Tử Mộc im lìm rất lâu, nén nhẫn nhịn, sau rồi nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn trào, “Thì ra anh cũng biết em và Dung Thanh không thể có được hạnh phúc…”

Sự lạnh lùng của Mai Lâm như bị nước mắt của cậu đánh vỡ. Y vội vươn tay ôm chầm cậu, “Nếu em thật lòng cảm thấy việc ở bên Dung Thanh là chuyện khó khăn, vậy em hãy chứng minh cho anh xem, rằng em hạnh phúc thế nào!”

Khi Mạc Tử Mộc về nhà, Ivan đang nướng bánh quy bơ. Thấy Mạc Tử Mộc về, hắn chỉ quay mặt qua, “Em về rồi à!”

“Ừ!”

“Ngồi ăn đi!”

“Ừm.”

“Đây, trà sữa của em!”

Cậu cúi xuống nhìn cái tách, “Sao lại là trà sữa?”

Ivan cười tủm tỉm, “Vì thế thì vừa hợp sở thích của em vừa hợp sở thích của anh. Em thích trà, còn anh thích sữa!”

Bánh quy bơ nướng giòn rụm, Mạc Tử Mộc ngồi ăn với Ivan trên cầu thang. Thế rồi cậu bỗng hỏi, “Anh đã giết bao nhiêu người?”

“Nhiều lắm…” Ivan bâng quơ cười đáp.

“Sau này anh còn giết bao nhiêu người nữa…”

“Chắc vẫn nhiều lắm…” Hắn nhún vai.

Mạc Tử Mộc cười nhè nhẹ, uống một hơi cạn tách trà sữa, “Anh nấu ăn giỏi hơn tôi, nhưng tách trà sữa này người Mỹ mãi mãi không thể pha ngon như người Anh được. Từng có một người Anh chia sẻ với tôi, trà sữa muốn ngon thì phải pha nhiều sữa, nhưng tuyệt đối không được quá một phần tư. Quá một phần tư, trà sẽ ngấy!”

Ivan nở nụ cười, “Lần sau sẽ không quá một phần tư.”

Đúng lúc này Sticks thò mặt vào. Mạc Tử Mộc hít sâu một hơi, bảo, “Tôi không thấy mặt gã này, tôi lên gác trước đây!”

Nói xong, cậu liền bốc một miếng bánh ngậm trong miệng, chạy nhanh lên lầu. Sticks nhăn mặt cáu kỉnh nhìn theo bóng cậu, “Thèm vào, tao cũng chẳng ưa gì nhìn thấy cái mặt mày!” Đoạn, gã quay sang kể lể với Ivan đang ngồi tỉ mẩn nhai món bánh, “Đại ca, em thấy chính ra thằng Mike cũng không tồi đâu, nói kiểu gì cũng là người trong hội, lên giường xuống giường cũng tiện hơn. Chớ cái thằng Seven này nhìn thì tưởng còn bé bỏng, bé bỏng gì nó, thực tế bụng một bồ dao găm… Anh thấy nó chưa, đi thì đi phứt đi, còn lét lút cầm cây gậy đầu cầu thang lên làm gì không biết. Anh cẩn thận không tối nó ám sát anh lúc nào chả biết đấy.”

Gã vừa dứt được cái mồm, lập tức Ivan quẳng lại hết chén đĩa trong tay phi vài ba bước đã nhảy lên lầu trên, Sticks cuống quào chạy theo sau. Cửa phòng ngủ đóng kín, Ivan đẩy thử không ra, cửa đã bị chặn từ bên trong, không nhúc nhích nửa phân. Ivan co chân đá thẳng thừng vào cửa, cửa bị đá bay đi, một cây gậy rơi leng keng trên đất, đằng sau nó là cái tủ, sau cái tủ là cái giường.

Hai người chui vào. Sticks nhìn lia qua rồi phán, “Thằng nhãi về để lấy gì đó!”

Ivan không nói, chỉ mở toang cửa sổ ra xem, nhìn thấy Mạc Tử Mộc đang chạy vụt đi, gió đêm thổi tung áo khoác cậu, tóc đen bay phơ phất. Ivan nhìn, nhìn mãi đến khi bóng lưng kia hoàn toàn chìm lẳn vào bóng đêm, hắn mới mỉm cười, “Em yêu về lấy Passport. Giờ tên em yêu là Mạc Tử Mộc, một cái tên tiếng Trung rất hay.”

“Phong tỏa toàn bộ thị trấn này lại, em không tin không xách cổ được thằng nhãi đó về!” Sticks nghiến răng kèn kẹt.

“Không vội…” Lời Ivan nói còn chưa xong, bên dưới đã lạch cạch có tiếng người mở cửa.

Còn ai có chìa khóa gian phòng này chứ? Chủ nhà à?

“Mạc Tử Mộc, ở đâu đấy? Tôi này, tôi đến rồi đây này!” Khẩu âm kẻ mới đến là giọng New York. Tương phản với trọng âm chuẩn từng chữ một của Anh quốc, thứ tiếng Anh này nghe ra có phần mềm mại hơn. Ivan đanh mặt lại.

Kẻ vừa vào phòng khách đang đứng cởi áo bành tô ra đã bị ai quật xuống đất, gáy bị một cái giày da giẫm lên. Tên kia nhìn y một cái rồi eo éo mà rằng, “Chồ, tai to mặt nhớn đấy, ông chủ Andy của David…”

“Ngươi… Các ngươi là ai?”

Ivan ngồi xuống ghế sofa, cười khì khà, “Hóa ra người ngoại ứng cho Seven là mày… Tao biết em của tao thần thông quảng đại lắm mà!”

“Đừng, đừng hiểu lầm! Tôi là luật sư của Seven!” Andy gắng gượng giơ tay lên la ó.

“Quả nhiên chỗ quen biết lâu năm! Cũng biết em yêu tên là Seven cơ đấy.” Ivan chậm rãi rút một điếu thuốc gõ lên hộp thuốc lá, Andy vã mồ hôi như tắm. Ivan châm thuốc, rồi mới thản nhiên lên tiếng, “Nếu đã là bạn Seven, thế phải khách sáo chút nhỉ…?”

Sticks nghe thế liền cười lạnh, giày da càng giẫm mạnh hơn, Andy la oai oái. Ivan hít sâu một hơi, trừng trộ Sticks, “Sticks… Tao đang nói phải khách sáo!”

Tới lúc ấy Sticks mới ngộ ra “sếp” đang nói khách sáo nghĩa đen, không khỏi cụt hứng thu chân về, xốc Andy đứng dậy.

Andy đứng thẳng trở lại mới như sực nhớ ra mình đường đường là một luật sư tầm cỡ, y nhanh chóng đánh quá qua qua người trước mắt, hình như quen lắm, nhưng nghĩ mãi chẳng nhớ ra nổi là ai. Trời lạnh như này mà gã đó chỉ mặc độc một cái T-shirt màu đen dài tay, quần bò màu lam, cổ áo còn không cài cúc lộ ra lông ngực ẩn hiện càng tăng thêm vẻ thô lỗ trên tạng vóc to con của hắn, nhưng ánh sáng nhấp nháy nơi đôi mắt sâu trũng kia lại cho thấy đây là kẻ khôn khéo và quyền lực.

“Xin lỗi, luật sư, không biết là người quen. Seven là em yêu của tôi, có việc gì luật sư cứ nói với tôi!” Ivan nhìn qua đã biết tên gầy guộc kia là một người nhanh trí, biết nhìn nhận tình thế.

Andy cười khổ, tự hỏi sau Seven lại chọc vào một nhân vật khó chơi cỡ này. Ivan lại mở miệng, “Sao nào, ngài luật sư?”

“Là như này, tôi đến tính nhắc cậu ấy sắp tới ra đường nên chú ý. Ông chủ cũ của David là Johnson, chắc anh cũng biết gã này, bây giờ gã không dính dáng gì đến David hết. Trước kia hắn đã hãm hại Thống đốc quận Kent(5) nên đang bị truy nã…” Andy vừa trình bày vừa quan sát biểu cảm mỗi lúc một nghiêm trọng hơn của Ivan. Y ngừng ngừng, rồi mới nói tiếp, “Kỳ thực Johnson còn có một vai trò nữa là luật sư tư nhân của Công tước Sutherland, đảm nhiệm giải quyết tất cả văn bản pháp luật về tài sản của Công tước. Ông Công tước này dù là người Anh nhưng lại không tin Chính phủ Anh nên đã thuê luật sư tư nhân là người Mỹ, mà kẻ này chính là Johnson.”

Ivan nhíu chặt mày, nhắc, “Nói tiếp đi!”

“Hai năm trước, Công tước Sutherland từng kêu Johnson làm lại di chúc. Trong di chúc này, 80% tài sản ông ta đều để lại cho Seven. Theo tin tức tôi nhận được, thời gian gần đây, Johnson bị dồn vào đường cùng đã đem bán lại nội dung bản di chúc này cho đứa con cả của Sutherland… Kiefer!”

Ivan ‘soạt’ cái đứng dậy, phân phó nhanh với Sticks, “Thông báo cho người phong tỏa mọi đường lối thị trấn. Và nhắn với gia tộc Geoffrey, rằng tao muốn nhờ họ tìm giúp một người!”

1. Cider, tức rượu táo, là sản phẩm lên men từ nước ép táo (hay nước táo cô đặc) không qua chưng cất.

Theo quan niệm của người Mĩ, nước táo lên men có cồn gọi là “hard cider” (rượu táo có cồn), còn nước táo ép nguyên chất, không cồn gọi là “sweet cider”(rượu táo ngọt). Rượu táo được hình thành từ quá trình lên men nước táo ép dưới tác dụng của các loài nấm men tự nhiên có trong táo.

Theo định nghĩa của người Anh, rượu táo “thật sự” phải đảm bảo các yêu cầu sau:

Dịch trước lên men chỉ bao gồm nước táo ép chưa thanh trùng.

Không sử dụng nước táo cô đặc.

Nếu hàm lượng đường trong táo thấp, có thể bổ sung đường trước lên men.

Sản phẩm không được thanh trùng, bổ sung chất màu, hương hay CO2 nhưng có thể bổ sung chất tạo ngọt.

Có thể bổ sung nước, tuy nhiên không vượt quá 10% thể tích sản phẩm.

Không sử dụng màng vi lọc.

Nồng độ cồn từ 1,2 – 8,5%v.

2. Porunacabez (hay Por una Cabeza) là bản tango tiếng Tây Ban Nha do Carlos Gardel viết nhạc và Alfredo Le Pera viết lời, được sáng tác năm 1935, nói về 1 thương nhân du hành trên con ngựa của mình so sánh niềm đam mê về loài ngựa của bản thân với sức hút của anh ta đối với phụ nữ.

bài này là bài Sâm dạy Lâm nhảy XD (mà hình như cái vodpod nó cũng kiểu như bị chặn ấy, tớ ngồi wifi nhà thì không thấy hiện ra khung nhạc, còn cắm Dcom thì thấy, nên ai không thấy khung nhạc nghe luôn trong bài này thì nghe ở link nàynhé)

3. Nôm na hình tượng của Faust và Mephisto cho dễ hình dung Tiểu Bảy và đại ca lúc ấy =))

Mephisto (bên trái) – Faust (bên phải)

Mephisto =))))))))))))))

4. Biết tỏng thì nói luôn đi

Nguyên văn là: Tri chi vi tri chi.

Câu đầy đủ của nó xuất phát nguồn từ sách Luận Ngữ: Tri chi vi tri chi, bất tri vị bất tri, thị tri dã.

Nghĩa: Hiểu, biết mà biết mình hiểu biết, thì gọi là hiểu biết. Không hiểu, không biết mà tự biết mình không hiểu, không biết thì xem như đã tự hiểu biết rồi vậy.

Hoặc hiểu đơn giản hơn nữa thì là: Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết. Thế mới thật là biết vậy.

5. Quận Kent

Có khá nhiều địa danh này, như ở Anh có một hạt Kent, còn ở Mỹ có ba quận, nên không chính xác được quận Kent trong này chỉ chỗ nào. Song Johnson ở Mỹ, nên khả năng quận Kent ở Mỹ hơn.

Quận Kent đầu tiên thuộc tiểu bang Texas, Hoa Kỳ. Quận lỵ đóng ở thành phố Jayton.

Quận Kent thứ hai thuộc tiểu bang Maryland, Hoa Kỳ, bên Eastern Shore. Quận được đặt tên theo hạt Kent ở Anh. Quận lỵ là Chestertown. Đây là quận đông dân nhất trong 23 quận của Maryland.

Quận Kent thứ ba thuộc tiểu bang Michigan, Hoa Kỳ. Quận lỵ đóng ở Grand Rapids. Quận này là một phần của vùng thống kê đô thị Grand Rapids–Wyoming vùng thống kê đô thị.



pink rát mặt Ọ_Ọ pink từ cấp bậc nhỏ nhất (tắm cho nhau, nấu ăn cho nhau, tán tỉnh nhau nơi công cộng, bleh blah blih bluh) đến pink cấp độ kinh khủng (cầu hôn, mà bé Bảy cũng không có ý từ chối kìa… thiếu điều đám cưới nữa thôi) Ọ_Ọ *giãy đành đạch* nhưng cái độ bỉ của anh Ivan mà bé Bảy chịu được, phải công nhận là khổ thân bé quá mà = =

haizzz, và có khi là mọi người chỉ còn được đọc Bảy 2 tuần nữa thôi là phải bye bye Bảy rồi (không biết đến bao giờ mới được gặp lại:)) nên mn cứ nhâm nhi từng chap từ từ nhé:))))). Tiện thể cảm ơn mn những ai đã ủng hộ tớ trong contest của Bách Việt nhé ^_^

Và, cuối cùng, chúc mừng 6Jib:D/ (cái mạng cùi bắp, up từ 4h chiều mà mãi không pozt được TT_TT)